Đỗ Duy nhăn nhó mặt mày, không khỏi có chút nghi hoặc.
Tự nhiên mà được quan tâm, chẳng gian cũng là cướp! Công lao của mình tại Tây bắc xem ra đã hồi báo về Thần hoàng tử. Thông qua việc được ủy quyền phụ trách đàm phán với người thảo nguyên, bản thân mình được không ít lợi lộc. Rút về hai vạn kỵ binh thì bản thân mình cũng chiếm được sáu ngàn lính tinh nhuệ. Mấy cái này xem như đã là phần thưởng cho công lao của mình rồi.
Nhưng hôm nay, vừa mới về đế đô liền nhận được ngần ấy thứ… Thần hoàng tử điện hạ, hắn…?
Hừm, đúng vậy!
Mày Đỗ Duy dãn ra.
Vị Nhiếp chính vương này ban cho mình vinh dự lớn như vậy, thế thì khi hắn đề cập yêu cầu gì đó với mình thì không thể để hắn mất mặt! Kẻ này…?! Ta cũng đã đính hôn rồi, hắn không định bắt ta kết hôn với công chúa chứ?
Nếu không phải chuyện cưới xin thì hắn sẽ đưa ra yêu cầu gì đây?
Đỗ Duy suy xét một hồi lâu cũng chẳng đoán ra, không thèm nghĩ ngợi thêm nữa: "Dù sao mình đã về tới đế đô, kế tiếp thì đi tới đâu quan sát tới đó, binh đến tướng ngăn, nước lên đắp đê thôi!"
Một đêm yên ắng, sáng sớm hôm sau đã có người đến báo, quản lý cửa hàng ở đế đô - Zach phái người đến xin gặp Đỗ Duy.
Tên hầu đưa tin ngoài mặt báo cáo nhưng trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Mặc dù mọi người đều biết gã Zach này là người Đỗ Duy cực kỳ tín nhiệm, phụ trách chuyện làm ăn của ngài công tước ở đế đô. Nhưng lần này đức ngài công tước trở về, gã quản lý này không những chẳng thèm lập tức tới cửa bái kiến, mà còn phái người đến bảo Đỗ Duy phải đi. Quả thực rất vô lễ!
Nhưng thật ra Đỗ Duy không để tâm. Hắn biết tên Zach này là một kỳ tài trong kinh doanh, không tự mình đến gặp hắn như vậy tất nhiên có lý do. Đỗ Duy chẳng phải loại người khắt khe yêu cầu lễ số.
Sáng ra hắn lập tức đi tới cửa hàng của mình một chuyến.
Gã Zach được Đỗ Duy thu nhận, trong hai năm tại đế đô có thể nói như cá gặp nước. Hắn vốn là một người giỏi giao tiếp, quan hệ rất tốt với giới quyền quý tại đế đô. Những kẻ đó lại biết chỗ dựa sau lưng của hắn chính là công tước Tulip nên tự nhiên cũng kính hắn ba phần. Hơn nữa mưu lược của hắn rất khá, thường xuyên nghĩ ra các thủ đoạn kiếm lời, khiến việc kinh doanh của Đỗ Duy tại đế đô cực kỳ phát đạt. Mặc dù không thể nói là tiền đổ về hàng ngày, nhưng cũng kiếm được đầy thùng đầy đấu, ngay cả ma thú Dransa cũng thèm nhỏ dãi. Nếu không phải nể mặt mũi Đỗ Duy, gã ma thú này đã sớm âm thầm ám hại.
Vừa bước ra tới cửa lại có người hầu đến báo là có quản sự nhà bá tước Billia, quản sự nhà Dransa ma thú, rồi còn có cả nhà thống lĩnh đế đô trị an Camille Ciro, nhà nam tước tài chính ti Sarke cùng với vài vị tướng lĩnh quân đội…ước chừng có người của mười mấy quan chức, sáng sớm đã phái người đến mời đức ngài công tước Tulip đi dự tiệc.
Đỗ Duy vừa nghe liền nhíu mày: "Nếu nói là bá tước Billia hay Dransa mời thì không đáng nói, dù sao cũng có chút thân quen với hai kẻ này, mình về đến đế đô nên họ mời mình đi cũng trong dự liệu. Camille Ciro kia là kẻ giỏi giao thiệp, chẳng lấy làm lạ…Nhưng những người khác ví như nam tước Sarke, còn có cả đám người quân đội mời mình là vì lẽ gì?
Mà lại gấp gáp như vậy. Mình mới trở về một đêm, ngay sáng sớm hôm sau cả đám đã đưa thiếp mời tới tấp, cứ như thể không chờ đợi nỗi.
Điều càng làm cho Đỗ Duy sinh nghi là trong hơn mười cái thiếp mời này, khoảng một nửa thật chất không thuộc phe cánh của Thần hoàng tử, mà từ đám thủ lĩnh phái quyền quý trung lập ở đế đô ngày trước, không có giao tình gì nhiều với hắn.
Đỗ Duy trầm ngâm một lát, thấy không dễ tùy tiện cự tuyệt, dù sao cứ một lời từ chối đám quyền quý này, sẽ không tránh khỏi đắc tội. Hắn nghĩ ngợi rồi cho người đến gặp quản sự mười mấy nhà kia, bảo rằng công tước Tulip cảm tạ thành ý của các vị, nên quyết định tối hôm nay mở tiệc khoản đãi các vị khách quý tại gia nghiệp của dòng họ Tulip ở đế đô.
Đã không thể tới gặp từng người một, không bằng mời hết thảy mọi người đến dự tiệc của mình. Dù sao việc kinh doanh của Đỗ Duy tại đế đô ngày càng phát đạt, ngoài cái cửa hàng ban đầu được mở rộng ra vài lần, còn có không ít các loại hình nhà hàng khách sạn. Dù sao Zach vốn khởi nghiệp từ những việc đó, đã thành thạo nên làm ăn rất tốt.
Sau khi mọi người trở về hết, Đỗ Duy liền dẫn theo mấy thị vệ cưỡi ngựa đi gặp Zach.
Đương nhiên trở lại đế đô, hắn dĩ nhiên phải đi gặp nhiếp chính vương Thần hoàng tử. Chỉ có điều bây giờ thân phận vị điện hạ này không thể so với trước. Mặc dù Đỗ Duy đang được sủng ái nhưng cũng không thể trực tiếp đi vào hoàng cung. Dựa theo luật pháp đế quốc, hễ là quý tộc một vùng được gọi trở về đề đô đều phải dựa theo quy định, trước tiên phái người theo thủ tục báo lên hoàng cung, sau đó phải chờ hoàng đế gọi vào.
Tối qua Đỗ Duy suy xét tìm hiểu xem vị Thần hoàng tử đang có ý gì. Cà rốt tất nhiên đã đưa ra, kế tiếp phải có cây gậy giáng xuống. Đỗ Duy không dại tự mình đi tìm tội. Đã biết ý đồ đối phương, Đỗ Duy đương nhiên sẽ không chủ động tìm tới cửa, cứ ngồi chờ vị nhiếp chính vương này gọi đến là đủ rồi.
Vốn sản nghiệp của Đỗ Duy lúc trước nằm trên một con đường lớn phồn hoa nhất của đế đô. Đế đô là tòa thành lớn nhất đại lục nên việc buôn bán cực kỳ phát đạt. Nhất là nơi giao lộ của năm sáu con đường ở giữa thành thị lại càng giống như những trung tâm buôn bán sầm uất ở thế giới trước của Đỗ Duy. Các loại hình kinh doanh nhà hàng khách sạn đều tập trung nơi đây. Trụ sở của các thương đoàn từ nam đến bắc cũng có mười mấy nhà đặt ở chỗ này.
Lúc trước chỗ kinh doanh của Đỗ Duy chỉ chiếm góc nhỏ một con phố nơi này, nhưng trải qua hai năm làm ăn, Zach lại phát triển quy mô hơn ba lần, mở rộng cửa hàng phải trái trước sau bốn phía, còn bỏ tiền mua lại toàn bộ hai cái khách sạn bên cạnh rồi hợp tất cả lại thành một.
Đỗ Duy xuất hành đơn giản, không có sắp đặt rườm rà gì, cứ cưỡi ngựa mà đi, có mấy thị vệ tùy tùng vây quanh, một đường nhàn nhã dạo đến khu vực phồn hoa nhất ở đế đô này, thong thả như đi chơi, cưỡi ngựa xem hoa. Người trên đường phố náo nhiệt này tự nhiên rất đông đúc, có điều từ xa mọi người nhìn thấy đoàn người Đỗ Duy mặc trang phục hoa lệ, khí thế bất phàm, lại có thị vệ oai phong đi theo, nên người bình thường cũng không dám lại gần hắn, vì thế Đỗ Duy đi thẳng một đường không gặp chút ách tắc gì.
Rốt cuộc cũng đến khu phố kinh doanh của gia thế Tulip, Đỗ Duy phát hiện ra mình rời đế đô này mới hơn một năm rưỡi, gã Zach bé nhỏ này thật làm việc xuất sắc. Cả một con phố lớn như vậy dường có gần một nửa trở thành sản nghiệp của nhà Tulip.
Từ xa trông về cửa hàng lập nghiệp ban đầu, quy mô đã lớn lên gấp ba, cổng chính được sửa sang cực kỳ tráng lệ đường hoàng, ngay cả chỗ chuyên để đỗ xe ngựa bên cạnh cũng đã mở rộng không ít. Mặc dù sáng sớm nhưng từ xa đã thấy vài cỗ xe ngựa lộng lẫy đậu ở đó, rõ ràng mới ban mai mà đã có tài lộc tới gõ cửa.
Đỗ Duy tới trước cửa liền xuống ngựa. Sớm đã có người nhận ra Đỗ Duy vội chạy ra chào đón. Trong cửa hàng này có rất nhiều người mới nhưng thoáng thấy quần áo điệu bộ của Đỗ Duy, còn có người nào đoán không ra thân phận của hắn? Ai nấy cũng chạy nhanh đến thi lễ. Đỗ Duy vừa đi vào vừa quan sát. Xem ra bố trí nơi này so với lúc hắn rời đi đã đổi khác rất nhiều. Trang phục điệu bộ của đám người làm hiển nhiên cho thấy bọn họ đều đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc. Mặc dù bản thân hắn đến khiến cho không ít người trong bọn họ rúng động, nhưng không ai kinh hãi hoảng loạn, đại bộ phận cung kính thi lễ rồi bận bịu làm việc của mình, không hề chểnh mãng chức trách.
Đến sau khi gặp được gã Zach bé nhỏ kia, Đỗ Duy suýt chút nữa phải bật cười. Hơn một năm không thấy, cái tên tiểu tử mà hồi mình mới mang về trông giống như kẻ chăn ngựa mặc một chiếc áo khoác màu trắng, rõ ràng là da gấu trắng thượng hạng chỉ có ở rừng rậm Băng Phong ở phương Bắc, mặc dù tướng mạo hơi xấu xí, nhưng trải qua một phen chải chuốt đã có thần thái. Cử chỉ cũng bớt đi vài phần hấp tấp, thêm đôi chút chững chạc.
Nhớ tới lúc trước gặp được kẻ này. Hắn còn ríu ríu rít rít đề xuất với mình nào là hình thức "phần ăn được phục vụ cao cấp". Nghĩ vậy Đỗ Duy đã buồn cười.
- Ông chủ của ta, đã hơn một năm không gặp, nhìn qua đã thấy tinh thần rất tốt a!
Zach bé nhỏ nhìn thấy Đỗ Duy nhưng lại lộ ra dáng vẻ lo lắng, ko còn chút tiêu sái bay bổng lúc trước, cúi người thi lễ theo quy củ. Đỗ Duy liếc mắt nhìn hắn rồi tùy tiện đi vào trong phòng ngắm nghía xung quanh cười nói:
- Zach thân mến, trông qua thần sắc của người cũng tốt lắm! Hơn một năm qua ngươi làm ăn rất giỏi! Ta rất vừa lòng!
Zach vốn được Đỗ Duy cất nhắc từ đám bình dân, mặc dù ngày nay trà trộn trong giới quyền quý, biết nhiều hơn các cử chỉ lễ nghi, nhưng ở chốn riêng tư này vẫn lộ rõ nguyên hình. Chỉ có điều hôm nay vẻ mặt gã này lại khổ sở, tràn đầy sầu lo, hành động cũng cung kính hơn, nhăn mặt nhăn mày thưa:
- Chủ nhân, ngài đừng nói đùa… Chỉ lát nữa nói không chừng ngài liền muốn đập bàn mắng chửi. Chúng ta trước tiên là phải thỏa thuận, chút nữa ngài không được đánh ta, càng không được lấy đao chém ta!
Nói xong dường như hắn cố ý nhìn chung quanh. Đỗ Duy quét mắt lướt qua, quả nhiên chẳng có cả một cây đao nào. Cả con dao nhỏ chuyên gọt hoa quả vốn để trên bàn cũng bị giấu đi.
Đỗ Duy nhíu mày:
- Nói đi, rốt cuộc có việc gì? Ngươi bây giờ quả là to gan, phải để cho ông chủ chạy tới gặp ngươi.
- Ta đi không nổi mà!
Zach trợn mắt đáp:
- Ngài xem, trưa hôm nay có một đại sự. Ta thật ra muốn gặp ngài từ tối qua… Nhưng là … Ôi. Chuyện này một hai câu nói cũng không rõ được. Mời ngài ngồi xuống nghe ta chậm rãi kể lại. Chỉ là xin ngài ngàn vạn lần kiềm chế, chút nữa đừng quá tức giận với ta nghe.
Mào đầu xong xuôi, sắc mặt hắn nặng nề, liền tới gần hạ giọng thưa:
- Thưa ngài công tước … ngài trở về thật đúng lúc. Hai ngày này trong đế đô náo loạn ngút trời. Ta gần đây chuẩn bị vài món hàng độc, đang chuẩn bị đấu giá ở chỗ này. Tin tức đưa ra, kết quả là giá vé vào cửa đấu giá của chúng ta được đẩy lên tới một trăm kim tệ một cái! Nhất là vé giành cho khách VIP càng bị giành giật sứt đầu mẻ trán. Còn ngoài chợ đen không có ngần này tiền, đừng nghĩ đến chuyện sờ vào.
Nói rồi Zach bé nhỏ xòe năm ngón tay ra.
- Năm trăm kim tệ?
- Năm nghìn!
Zach trợn ngược mắt.
Đỗ Duy lắp bắp kinh hãi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn
Loại hình đấu giá này do Đỗ Duy đề ra một ít quy tắc sơ lược, rồi dựa vào sự thông minh thiên phú của Zach tiến hành tại đế đô. Mỗi lần có một ít hàng độc, nếu cứ bày bán bình thường trong đám quyền quý đế đô người này cũng muốn mua, người kia cũng muốn mua. Ai cũng đều có điều kiện tài chính lớn mạnh nhưng số lượng lại chỉ có một hai món, cự tuyệt ai cũng không hay. Nên cứ theo quy củ đấu giá mà tiến hành, ai trả giá cao thì mua được, cứ như vậy cũng không đắc tội người nào. Hơn nữa thường vào lúc đám quyền quý này giành giật, vì thể diện nên đẩy giá lên mấy lần, khiến cho mặt mày Zach càng thêm hớn hở.
Mà khi đấu giá những món hàng hiếm mà giới quyền quý đế đô cực kỳ yêu thích, có tin một món hàng cực độc lộ ra, phải tranh nhau trả giá cao mới có vé vào phòng đấu giá nhà Tulip .
Nhưng mà…
- Ngươi lần này mang ra bảo bối quý hiếm gì mà giá vé vào phòng đấu giá lại cao như vậy?
Đỗ Duy nhíu mày hỏi.
Zach bé nhỏ lắc đầu:
- Những thứ đấu giá dù có quý giá nhưng tuyệt đối không có khả năng gây tiếng vang như vậy. Chỉ vì lần này chúng ta không đấu giá đồ của chúng ta mà do người khác ký gửi ở chỗ này để đấu giá. Làm ăn là làm ăn, từ năm nay ta cho phép nhận đấu giá đồ ký gửi. Theo quy củ. chúng ta có thể lấy phí là một phần mười giá cuối cùng. Quả là có kiếm được lợi nhuận, chỉ có lần này lại rước lấy phiền toái.
- Rốt cuộc là vật gì vậy?
Nghe Đỗ Duy hỏi, sắc mặt Zach bé nhỏ càng trở nên quái lạ, khổ sở thấp giọng đáp:
- Đấu giá lần này… không phải là vật gì mà là một lời hứa hẹn!