Ác Ma Pháp Tắc

Chương 464: Phong Bế




Họa trên giấy, người trong họa… Xem ra QQ quả thực không có nói dối, nó đúng là vẽ rất giỏi thậm chí kỹ xảo còn rất cao minh. Tuy nó không có tay, chỉ dùng miệng ngậm bút lông nhưng nó phóng bút như bay. Từng nét vẽ cứ thế hiện ra đôi mắt, cánh mũi, khóe miệng và thân hình không có chỗ nào là không sống động như thật.
Phong cách vẽ cũng rất là mộc mạc.
Người trên giấy này là một thiếu nữ dịu dàng, mặc một chiếc váy đạm nhã đang đứng cạnh một vườn nho. Một tay nàng vịn giá nho, mỗi ngón tay đều rất thon dài, thêm vào một nét mỉm cười ngượng ngùng bên khóe môi, này hết thảy, tạo ra cảm giác cô gái cứ như muốn từ trong tranh bước ra ngoài đời thật vậy.
Lạc vào trong mắt Đỗ Duy là vẻ nhu hòa, cùng đôi mắt thanh khiết không mang một chút bụi trần ai. Khuôn mặt cô gái xinh xắn tươi đẹp càng là thuộc hạng mỹ nhân, nhất là biểu tình mềm yếu càng khiến người ta thương mến. Thiếu nữ trong tranh tuổi tác xem ra khoảng mười sáu, thần thái cùng khí chất này mơ hồ rất giống như Vivian. Tuy dung mạo của thiếu nữ trong tranh không quá giống vivian nhưng thần thái và khí chất đó lại có bảy tám phần giống nhau. Cái này gọi là hình thì không giống nhưng mà thần thì lại giống!
- Đây… Đây chính là Messiah?_ Đỗ Duy thở dài một hơi.
Nhìn thiếu nữ trong tranh nào giống một thủ lĩnh kỵ sĩ nổi tiếng máu lạnh của kỵ sĩ đoàn St. Roland??
- Đây không phải là Messiah, đây là Lolita!
Câu trả lời của QQ khiến cho Đỗ Duy mù mịt.
- Messiah chằng phải là Lolita sao? Chỉ là cùng một người dùng hai cái tên mà thôi!
QQ than một hơi dài_ Nhìn con chim này thở dài Đỗ Duy cũng đã quen rồi!_ Như nhìn thấu được nghi vấn của Đỗ Duy, QQ mới nói tiếp:
- Đây là nàng lúc còn trẻ…Nàng năm xưa cứ như là người vợ chưa cưới bé nhỏ cà lăm của ngươi bây giờ vậy! Thuần khiết như giọt sương mai, khiến cho người nào nhìn thấy cũng phải thương yêu. Đáng tiếc là…
QQ không nói tiếp mà ngậm bút lên chấm mực, rồi lại lấy ra một tờ giấy trắng tiếp tục vẽ. Lần này nó vẫn là vẽ một người, nhưng mà hoàn toàn khác hẳn người con gái xinh tươi khi trước!
Chiến trường!
Đây là ấn tượng đầu tiên của Đỗ Duy! Khói bụi mù mịt, xác phơi đầy đất!
Phía xa dựng thẳng đứng một lá cờ hoa bụi gai cao to như là đang cháy rực trong lửa. Ngoài thi thể chiến sĩ nằm trên đất hoang còn có đao kiếm cắm trên đất, càng lột tả nét thê lương cùng sự tàn khốc của lịch sử. Mà trong tranh này có một nữ kỵ sĩ đang đứng, đang cúi đầu hình như muốn rút thanh trường kiếm kỵ sĩ đang cắm trong đất. Nữ kỵ sĩ này đang nghiêng người, thân hình cao ráo khoác một bộ khôi giáp toàn thân, khôi giáp đó hoa lệ như hoa tươi chỉ tiếc là đã mất đi mấy mảnh dưới chiến hỏa. Khuôn mặt của nàng chỉ được vẽ một bên, khóe miệng mím chặt, một tay cầm một cái mũ giáp trên mũ giáp đó còn kèm theo một mặt nạ màu vàng kim. Tướng mạo nữ kỵ sĩ đó giống bảy tám phần so với thiếu nữ trước đó. Chỉ là khí chất hoàn toàn không giống! Nét mặt hình như trở nên lạnh lùng hơn. Vẫn là vầng trán quang khiết nhưng khí chất trong khóe mắt cứ như là trường kiếm được mài bén, lộ ra toàn bộ sắc sảo. Còn có một phong phạm võ giả được trui rèn từ trong khói bụi chiến tranh. Rõ ràng là dung mạo giống nhau, nhưng trong tranh, cứ như là hai người khác nhau vậy.
Bút của QQ vẫn tiếp tục vẽ, nét bút nhanh chóng vẽ ra từng nét từng nét một, họa ra mái tóc dài bay phấp phới nhưng mái tóc dài này lại có vẻ quái dị….
-Ý!_ Đỗ Duy ngạc nhiên kêu một tiếng, nhìn chằm chằm vào nữ kỵ sĩ trong tranh_ Nàng…Nàng cũng là Messiah sao? Nhưng mà sao tóc của nàng…?
Không thể không nói khả năng vẽ của QQ quá truyền thần, không những đem nét thê lương cùng cảm khái trong mắt của nữ kỵ sĩ thể hiện ra, mà ngay cả mái tóc dài bay tán loạn như ngân xà cũng biểu đạt ra tâm tình cô đơn của chủ nhân nó.
Quan trọng hơn là mái tóc dài này lại là màu trắng!!
Ngoài nét kiên cường trong mi mắt, trong ánh mắt của người nữ kỵ sĩ còn hàm ẩn sự giận dữ. Đỗ Duy thật sự khó có thể tưởng tượng được hai hình tượng có khí chất hoàn toàn khác nhau này lại cùng là một người?
Hơn nữa thần thái nữ kỵ sĩ này này còn có một khí chất lẫm liệt, lại khiến cho Đỗ Duy có một cảm giác lờ mờ quen thuộc! Một cái tên rất nhanh liền buộc miệng nói ra:
- Kiều Anna ? Kiều Kiều?!
"Bịch!"_QQ ném bút vẽ rồi nhìn Đỗ Duy:
- Cái gì mà Kiều Kiều? Đây mới là Messiah, là kỵ sĩ thủ lĩnh của kị sĩ đoàn St. Roland, cường giả thánh cấp! Mười một kỵ sĩ St. Roland còn lại đều rất là kính phục nàng!
- Nhưng mà…Bộ dáng của nàng ta…Còn có tóc của nàng ta!
Dd cảm thấy ngôn từ của mình tuy chút loạn nhưng sự thật đúng là vậy. Trong nhất thời hắn không biết dùng ngôn từ nào để có thể miêu tả loại cảm giác này một cách chính xác.
- Rõ ràng là cùng một người nhưng khí chất sao lại có sự thay đổi lớn như thế?
- Năm xưa tình cảm giữa chủ nhân Aragorn và tiểu thư Lolita rất tốt. Đáng tiếc…! Vì đế nghiệp, chủ nhân Aragorn không thể không cưới công chúa của vương quốc nhỏ kia. Sau đó mới có thể danh chính ngôn thuận khống chế vương quốc đó. Chính vào đêm tân hôn của chủ nhân Aragorn… Trong một đêm, tiểu thư Lolita một đêm bạc tóc! Ngày thứ hai khi chúng tôi nhìn thấy nàng thì mái tóc nàng đã toàn bộ biến thành màu bạc. Người con gái vốn đáng yêu thuần phác, trên mặt luôn mang theo nụ cười mỉm khiến người ta yêu thương đột nhiên trở nên trầm mặc. Nàng hiếm khi cười nữa…Thực tế sau này ta không còn thật sự thấy nàng cười nữa. Nàng trở nên lạnh lùng trầm mặc không thích nói chuyện nhưng thực lực của nàng lại tăng cực nhanh, có thể nói là mỗi ngày tăng ngàn dặm! Không đến ba năm sau, khi chủ nhân Aragorn chính thức dựng cờ chuẩn bị tranh bá thiên hạ thì nàng đã trở thành một nữ kỵ sĩ có thực lực xuất chúng! Từ đó nàng bắt đầu mang theo cái mặt nạ vàng đó. Sau này… Nàng rất ít khi bỏ mặt nạ ra. Người con gái có nụ cười như sương ban mai khi xưa đã không còn nữa, đồng thời nàng còn đổi tên, nàng đặt cho mình một cái tên mới là "Messiah". Dùng ngôn ngữ cổ đại của đại lục Roland mà nói thì cái tên này trong cổ ngữ có ý nghĩa là: "Vầng trăng cô đơn".
Đêm tân hôn của Aragorn, nàng một đêm bạc đầu… Đỗ Duy trong long có chút rung động! Nhìn người con gái trong tranh này không biết làm sao Đỗ Duy chỉ cảm thấy đau lòng.
Người yêu kết hôn, bản thân lại một mình đau thương khiến một thiếu nữ thuần khiết, trong một đem trái tim như tan nát ngàn lần vạn lần. Sau đó một đêm bạc đầu.
"Đây là nỗi đau đến mức nào a!!!"
- Tình cảm của nàng và chủ nhân Aragorn chỉ có số ít người cực kì thân cận mới biết. Mà trong cuộc chiến tranh đại lục sau đó, nàng mang cái mặt nạ đó gia nhập vào kỵ sĩ đoàn thánh Roland, trở thành thủ lĩnh kỵ sĩ đoàn cường đại nhất dưới trướng chủ nhân, một đời thủ hộ bên cạnh chủ nhân, vì người dốc hết sức. Chí hướng của chủ nhân Aragorn hướng về đâu thì trường kiếm của nàng chỉ về đó!
QQ nói đến đây gõ nhẹ lên bàn:
-Đáng tiếc nhất là ta không biết giữa hai người rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vốn là đến cuối cùng… sau khi chủ nhân Aragorn kiến lập ra đế quốc, đăng cơ thành hoàng đế và cuối cùng là cưới Messiah.
Nhưng mà ta lại cảm thấy Messiah lúc đó đã không còn có thể khôi phục trở lại thành Lolita đáng yêu của lúc trước nữa. Thậm chí lúc đại hôn, ta là khách quý ngồi một bên nhìn thấy trên mặt Messiah…không hề có nụ cười. Có lẽ qua những năm chinh chiến đã khiến cho người con gái có trái tim tan vỡ này mất đi tất cả nhiệt tình và thanh xuân, mất đi tất cả nhiệt tình của nàng rồi!
Đỗ Duy cảm thấy trong lòng khác lạ, bỗng nhiên có một cảm giác xúc động quái dị khiến hắn nhịn không được mà run rẩy đưa tay ra. Ngón tay run rẩy tựa như muốn vuốt ve nữ kỵ sĩ trong tranh. Nhưng khi ngón tay vừa vươn ra được một chút thì trong nội tâm lại có sự kích động áp chế hành động ấy. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Nhất thời hắn đột nhiên có cảm giác mơ màng, hai chân hắn bất ngờ mềm nhũn đi, ngồi phịch xuống ghế, trong mắt đất trời xoay chuyển, không còn thấy hình dáng của QQ nữa.
Trong lúc mơ hồ, trong đầu dường như hiện lên một hình ảnh.
Trong đó nữ kỵ sĩ Messiah đó thân mặc khôi giáp tàn tạ, khóe miệng mang theo máu tươi, trên nét mặt mang theo hàng ngàn hàng vạn nỗi đau lòng, tay vung trường kiếm chỉ về phía trước!
Giọng nói khiến cho người ta chua xót mà lại lạnh lẽo ấy đang chất vấn!
- Tại sao? Aragorn!! Tại sao!!
Hình ảnh nhoáng lên, lại trở thành trong hoàng cung, một người con gái thân mặc trang phục hoa lệ toàn thân rắc đầy hoa tươi, nàng đưa lưng về phía hắn sau đó đột nhiên xoay người lại, hiện ra một khuôn mặt thê mỹ, đó chính là Messiah.
Nàng đột nhiên vươn hai tay ra, nhẹ nhàng đem áo ngoài hoa lệ xé đi, sau đó ném trên mặt đất. Trong giọng nói mang theo một loại lạnh lùng mà tuyệt vọng:
- Ngươi biết không? Ngươi cuối cùng cũng đã cưới ta! Nhưng mà….Ta hiện tại lại không còn cảm thấy một chút hạnh phúc nào cả! Aragorn ngươi đã thay đổi! Ta cũng đã thay đổi rồi….Mọi thứ đều đã thay đổi rồi!
Sau một tiếng oanh tạc bên tai, Đỗ Duy đột nhiên cảm thấy một sự đau khổ cùng cực từ nơi sâu thẳm của linh hồn!
Hắn hét to lên một tiếng, thân thể từ trên ghế té nhào xuống mặt đất!
Phong!
Phong bế!
Tại thời khắc này, ấn ký linh hồn bị phong bế hết một ngàn năm đó cuối cùng sinh ra một tia rung động nho nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.