Ác Ma Pháp Tắc

Chương 554: Ttrái tim jojo 2




Mục tiêu của hắn chính là thành Gilear, dù sao giờ này Gandalf áo bào xanh đang ở trong thành Gilear, hơn nữa thần thánh kỵ sĩ đoàn trực thuộc của mình do Hussein thống soái cũng đang thao luyện ở ngoài cách thành Gilear không xa.
Khoảng cách từ thành Gilear đến thành Lâu Lan nếu dùng khoái mã thì đi mất chẵn ba ngày. Đỗ Duy tính toán một chốc, nếu hắn cưỡi chổi phi hành chắc chi trì được khoảng hai canh giờ. Dù sao cực hạn thiết kế của chổi bay hiện tại còn chưa thể phi hành được trong thời gian dài, quãng đường còn lại, hắn còn phải bay khoảng một ngày rưỡi nữa mới đến được thành Gilear.
Sờ cái ma pháp ấn kí màu tím trên ngực, trong lòng Đỗ Duy càng thêm bực bội.
Hắn đã thử qua vài cách hòng loại bỏ cái ma pháp ấn kí đó, chỉ cần không còn cảm ứng từ ấn kí, tên Lạc Tuyết đó dù sao cũng không phải là thần, hắn chỉ việc nấp trong biển người, Lạc Tuyết chẳng lẽ thực sự có thể tìm ra?
Có thể nói cái ấn kí này chính là điểm mấu chốt!
Nhưng ma pháp của tinh linh vương quả nhiên lợi hại, Đỗ Duy nghĩ nát óc không biết bao nhiêu cách nhưng vẫn không sao loại bỏ được cái ma pháp ấn kí này. Trong cái ấn kí đó hình như thấp thoáng mang theo một tia tinh thần lực của tinh linh vương, bám rịt lấy tinh thần ý thức không gian của hắn. Với bản lĩnh của Đỗ Duy thì không thể loại bỏ được!
Phi hành bằng chổi bay chừng hơn một canh giờ, Đỗ Duy tính toán chắc đã bay khỏi thành Lâu Lan chừng hai trăm dặm.
Đổi sang phi hành thuật bay một đoạn thời gian, Đỗ Duy bất chợt nhớ đến một vấn đề then chốt …. Xem ra chính mình đã đánh giá cao thể lực của mình rồi!
Phi hành trên cao không phải là chuyện dễ dàng gì. Gió mạnh thổi qua thân thể, lại phải phân ra rất nhiều thể lực và ma lực để duy trì phương hướng, hơn nữa ….. trong lòng Đỗ Duy còn đang ôm một người!
Hắn tính thật kỹ, xác định rằng bản thân đã bay khỏi cự li ba trăm dặm an toàn, Đỗ Duy quyết định lập tức nghỉ ngơi một lúc! Nếu không đợi khi hắn cạn hết sức lực mà Lạc Tuyết đuổi tới nơi thì bản thân hắn đến cơ hội phản kháng cũng chẳng có!
Càng huống hồ Đỗ Duy vốn dĩ vừa vội vã từ Gilear chạy về Lâu Lan! Đến giờ vẫn chưa kịp nghỉ ngơi một lát đã lại phải lên đường….
Hạ xuống mặt đất, Đỗ Duy chọn một dải ven rừng. Hắn lấy nước và thức ăn từ trong nhẫn trữ đồ ra ăn uống qua loa một chút. Tuy bôn ba đường dài liên tục, khắp người nhức mỏi nhưng Đỗ Duy vẫn kiên trì đứng dậy tập hai lần các động tác cơ sở của tinh không đấu khí và thể thuật của Đại Tuyết Sơn ngay trên chốn hoang vu. Tuy rằng vẫn còn mệt mỏi nhưng tinh thần đã tỉnh táo hơn nhiều.
Nhìn cô nàng Jojo bị mình đặt nằm dưới tán cây, Đỗ Duy thở dài một tiếng.
Jojo vẫn còn chưa tỉnh lại. Xem ra cô nàng bị hoàng kim long làm cho bị thương không nhẹ, cho dù đã uống nước suối trẻ mãi không giá nhưng cũng không thể khiến cô khôi phục lại ngay. Có điều sau khi kiểm tra lại thương thế của Jojo một lần nữa, nguyên bản mấy chỗ xương gãy, Đỗ Duy cũng thừa dịp dùng thuốc trị thương trị liệu một chút. Thực ra dưới tác dụng của nước suối trẻ mãi không già, phần lớn vết thương đều đã khỏi, chỉ có mẫy chỗ gãy xương thì phải cần một thời gian mới mọc lành lại được.
Kiểm tra xong tứ chi, lại nhớ Jojo bị thương … chỉ e phía xương sườn cũng có chỗ gãy, có điều nhìn Jojo đang nhắm nghiền mắt, Đỗ Duy lại ngần ngừ.
Dù sao cũng là con gái, kiểm tra xương sườn tự nhiên sẽ không tránh khỏi chạm phải ngực đối phương …..
Thở dài một hơi, Đỗ Duy cười. Đã đến nước này rồi, phải nhanh chóng trị lành vết thương cho cô gái này thì mới chạy nhanh thêm một chút.
Hắn cắn răng đưa tay cởi áo giáp ngực của Jojo, ngón tay vừa mới chạm vào phía dưới ngực trái của Jojo, chắc là do kích động nên khó tránh vài sai sót, không cẩn thận đâm vào ngực Jojo. Chợt nghe Jojo phát ra tiếng "ưm" khe khẽ, dường như chân mày lộ ra vẻ đau đớn, sau đó hai cánh tay Jojo không ngờ tóm chặt lấy gấu áo Đỗ Duy.
Đỗ Duy vội vã rụt tay ngẩng đầu nhìn thì thấy Jojo đã mở mắt ra, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, đang nhìn chăm chăm vào Đỗ Duy bằng một ánh mắt phức tạp.
- Ê …… cô, tỉnh rồi hả?
Đỗ Duy có vẻ hơi "chột dạ", đột nhiên nhận ra tay mình vẫn còn chọc vào dưới ngực con gái nhà người ta, vội vàng khục khặc ho mấy tiếng thu tay trở về.
- Ta chỉ muốn trị thương cho cô……
Đỗ Duy ấp úng, còn chưa nói xong đã nghe thấy Jojo nhẹ giọng:
- Anh …. Không cần giải thích, tôi biết.
- Hả? Đỗ Duy sững người.
Sắc mặt Jojo càng đỏ hơn, cúi gằm xuống như không dám nhìn vào mắt Đỗ Duy, tiếng nói càng nhỏ:
- Tôi, tôi thực ra đã tỉnh từ lâu. Nhưng cái thứ anh cho tôi uống đó rất lạ, ý thức của tôi rõ ràng đã tỉnh, nhưng lại không sao mở mắt nói chuyện. Có điều âm thanh xung quanh tôi vẫn nghe thấy rõ. Anh …. Anh với gã Lạc Tuyết đó nói chuyện tôi đại khái đã nghe thấy cả rồi.
Đỗ Duy đã yên tâm, lại nói:
- Thế sao bây giờ cô lại nói chuyện được?
Jojo lườm hắn, đột nhiên nổi giận:
- Anh…. Tất nhiên là vì khi nãy anh …. Tôi bị kích động liền phát hiện ra mình có thể động đậy rồi! Anh …. Cái thứ nước thuốc kì lạ anh cho tôi uống đó thật cổ quái, tôi vốn tưởng rằng mình chết chắc rồi, lại không ngờ vẫn sống được đến giờ.
Đỗ Duy lúc này mới yên tâm, cố nén cơn xấu hổ, lại hỏi Jojo thấy thân thể thế nào, sau khi tin chắc Jojo không có gì nguy hiểm nữa mới cười khổ nói:
- Thế cũng tốt, xem ra nước suối trẻ mãi không già quả nhiên có hiệu quả, ta nghĩ cùng lắm là mai cô sẽ lại khỏe như vâm thôi!
Liền đó Đỗ Duy thở dài nói:
- Nếu cô đã nghe hết những gì ta và Lạc Tuyết nói với nhau, vậy thì chắc cô cũng biết hoàn cảnh hiện nay của chúng ta rồi. Cô có cách gì không?
Đỗ Duy hỏi xong nhìn sang Jojo, phát hiện ra Jojo vẫn cúi đầu, dáng vẻ như người mất hồn. Cô gái này dường như chẳng nghe thấy mình nói cái gì, ánh mắt có chút mê man. Đỗ Duy lại gọi một tiếng, bấy giờ Jojo mới bừng tỉnh lại, chỉ là biểu tình hơi hoảng hốt ngượng ngập.
Cô nàng không trả lời câu hỏi của Đỗ Duy mà bất chợt nói thật khẽ thật khẽ:
- Đỗ Duy, anh …. Tôi hỏi anh, tại sao anh không đáp ứng điều kiện của tên tinh linh vương đó? Tôi…..
- Đừng đùa nữa!
Đỗ Duy bĩu môi:
- Nếu ta đem cô ra đổi, lão già Gandalf áo xanh đó mà biết còn không bóp chết ta?
Ánh mắt Jojo lập tức lộ ra một tia mất mát, không kìm được nói nhỏ:
- Chẳng lẽ …. Anh chỉ vì điều này?
Đỗ Duy ha hả cười, cố làm ra vẻ buồn cười lắm. Hắn vỗ vai Jojo nói:
- Đương nhiên không chỉ có thế! Tuy cô vừa xấu tính vừa phiền phức, nhưng dù sao cô cũng là chị của Vivian! Nói ra chúng ta sau này còn là thân thích kia đấy! Ta làm sao dám tùy tiện đem cô ra đổi cho kẻ khác! Huống hồ cô cũng không phải là tài sản tư nhân của ta.
Vẻ thất vọng trong mắt Jojo càng đậm. Nghe Đỗ Duy nói, cô lặng lẽ cúi đầu, tâm trạng có vẻ rất thảm não.
Qua một lúc lâu, khi Đỗ Duy lấy nước và thức ăn ra đưa cho Jojo, Jojo cuối cùng mới ngẩng đầu lên. Lần này trong đối mắt mĩ lệ của cô lấp lánh quang mang, như thể lấy hết can đảm nhìn thẳng vào Đỗ Duy, tuy sắc mặt đỏ lựng nhưng ngữ khí cực kì kiên định.
- Đỗ Duy, anh ….. tôi nghe anh nói với tên Lạc Tuyết đó, anh nói "Jojo của ta", lời này, là…. là có ý gì?
Đỗ Duy ngẩn người, sau đó phá ra cười:
- Hả? Lời này ta đã nói sao? Ha ha, bản thân ta cũng không nhớ nữa. Có điều cho dù đã nói cũng chẳng có ý gì. Dù sao cô hiện nay trên danh nghĩa cũng là thuộc hạ của ta. Nói như vậy ….. ừm, hình như cũng không có gì không ổn.
Crắc!
Đỗ Duy vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng động đó, cúi đầu nhìn thì phát hiện ra một tay Jojo khi nãy vẫn nắm một cành cây. Nghe Đỗ Duy nói xong ngón tay bất giác dụng lực, cành cây đã bị bẻ gãy lúc nào.
Khuôn mắt vốn dĩ đỏ hồng của Jojo liền trở nên trắng bệch, mím chặt môi nhìn Đỗ Duy một cái thật sâu, không nói thêm gì nữa.
Nghỉ ngơi qua loa một lát, Đỗ Duy hỏi Jojo có thể tiếp tục lên đường hay không. Phản ứng của Jojo có vẻ rất lạnh nhạt, đáp cụt lủn một câu "đi được". Sau đó thấy Đỗ Duy lại muốn ôm mình, Jojo không biết lấy sức đâu ra gạt phăng Đỗ Duy, tức giận nói:
- Tôi đã tỉnh rồi! Không cần anh ôm!
Nói rồi cô nàng tự mình miễn cưỡng vin vào cây đứng dậy. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Đỗ Duy cười khổ:
- Vết thương của cô còn chưa lành …..
- Tôi tự bay được!
Mặt Jojo lạnh tanh. Đáng tiệc cô nàng cù sao cũng gãy xương chưa khỏi, vừa gắng gượng đi hai bước, một câu chú ngữ còn chưa niệm xong đã đau đến nỗi thở không ra hơi.
Đỗ Duy thở dài từ phía sau bước đến, không ngần ngại cường hành nhấc bổng nàng lên. Jojo la hét liên miên, tuy miệng mắng nhưng Đỗ Duy rõ ràng cảm thấy cánh tay Jojo đẩy mình lại như không dùng sức ….
Ách, nếu cô nàng thực sự dùng sức đẩy mình, dù sao cô ta cũng là võ sĩ cấp tám, cho dù có bị thương, chỉ cần cô ta thực có lòng đẩy mình thì……
Jojo một lần nữa được Đỗ Duy bế lên, bất chợt dịu xuống, hai tay còn nhu thuận bá lấy cổ Đỗ Duy. Đỗ Duy thấy trên vai âm ấm, khuôn mặt Jojo đã áp xuống hõm vai hắn rồi.
Từ góc độ này Đỗ Duy không thấy được mặt Jojo, lúc ấy hắn cũng chẳng dám nghĩ nhiều. Sau khi xác định chuẩn phương hướng liền thi triển ngự phong thuật tiếp tục bay về phía Bắc.
Lần bay này bay liền đến tận tối hôm sau.
Đỗ Duy tính toán lộ trình, chắc còn cách thành Gilear không đến trăm dặm.
Lúc này Đỗ Duy chỉ thấy toàn thân đau nhức, xương cốt như muốn rã ra. Tuy tinh thần lực với ma lực vẫn còn thừa nhưng thân thể đã thực sự không trụ nổi! Sự mệt mỏi khiến hắn toát mồ hôi lạnh đầy người thấm ướt cả quần áo. Mồ hôi không ngừng theo trán chảy xuống khiến mắt hắn cay xè.
Đúng lúc ấy, một bàn tay nhỏ nhắn bất chợt khẽ lau lên mặt Đỗ Duy, dịu dàng lau đi những giọt mồ hôi nơi khóe mắt hắn.
Đỗ Duy ngẩn người, vô ý thức cúi đầu nhìn, lại thấy Jojo đang nhìn mình, trên khuôn mặt mà trước nay luôn lạnh lùng ấy lúc này lại ngập tràn vẻ nhu tình không che đậy. Mái tóc dài màu bạc nhu thuận xõa trên cánh tay mình.
Ánh mắt ấy khiến Đỗ Duy phát hoảng, hắn suýt chút nữa ngã lộn từ trên không xuống.
Cuối cùng Đỗ Duy cảm thấy bản thân đã sức cùng lực liệt, một lần nữa hạ xuống. Hắn đặt Jojo xuống đất, sau đó thở một lát nói:
- Vẫn còn khoảng một trăm dặm nữa …. Chúng ta nghỉ một lát đã, sau đó lại gắng một chút là sẽ đến thành Gilear thôi!
Nhìn vẻ mệt mỏi rã rời của Đỗ Duy, Jojo thấy tim mình vừa đau vừa mềm lòng xuống, rốt cuộc không nhịn được nữa cao giọng nói:
- Đỗ Duy, …… tôi, tôi có một chuyện, bây giờ nhất định phải nói với anh!
- Hả?
Đỗ Duy chau mày:
- Cô…..
- Anh định sau khi đến thành Gilear, gặp được sư phụ tôi, nhờ ông ấy giúp thì có thể có khả năng đối phó với tên lạc Tuyết đó ư?
Đỗ Duy gật đầu:
- Tuy chưa chắc đã đánh lại hắn, nhưng có lão mũ xanh giúp đỡ để chúng ta chạy xa thêm một chút, hoặc giả có thể được.
- Thế thì …. Tôi không thể không nói thật. Đỗ Duy, ….. chuyện này thầy vẫn một mực nghiêm cấm tôi không nói cho ai, nhất là anh!
Đỗ Duy nhìn vẻ ngưng trọng của Jojo hỏi:
- Chuyện gì?
Jojo gần như không dám nhìn vào mắt Đỗ Duy:
- Anh có còn nhớ lần trước tôi đi theo thầy đến long tộc Thần sơn không?
- Nhớ.
- Chính lần đó, thầy đã bị thương nặng. Vốn dĩ thầy có cơ hội trị khỏi, chỉ là trên đường về lại gặp phải con hoàng kim long đó. Tính thầy quá quật cường, nhất định phải giết con hoàng kim long đó mới xong. Vốn vết thương của thầy đã rất nặng, lại nằng nặc không để ý đến thân thể mà cố sức quyết đấu với con hoàng kim long đó. Cuối cùng tuy cũng giết được con rồng kia …. Nhưng vết thương của thầy càng nặng thêm! Trên thực tế, tuy sau này thầy vẫn một mực tu dưỡng nhưng thầy đã lén nói cho tôi….
Đỗ Duy đã ý thức được chút gì đó chẳng lành:
- Nói cho cô cái gì?
- Vết thương của thầy, thực ra đến nay vẫn chưa khỏi. Hơn nữa, vì lần thụ thương nghiêm trọng đó khiến tinh thần ý thức của thầy bị thương tổn rất lớn! Tuy rằng sau đó thân thể đã trị lành, nhưng thực lực của thầy thì vẫn không lại …. Vì thế, thầy đã nói với tôi, thực tế thầy đã không còn thực lực thánh giai nữa! Bây giờ thầy chỉ còn thực lực cỡ ma pháp sư cấp tám chín …. Hơn nữa, hậu quả của lần cường hành giết rồng sau khi thụ thương, tinh thần ý thức không gian của thầy bị thương tổn, chỉ e cả đời này cũng không cách nào khôi phục … cũng có nghĩa là, cả đời thầy đã không còn có thể trở lại thành thánh giai nữa! Chuyện này ông ấy một mực bắt tôi giữ kín không cho nói với bất kì ai, đặc biệt là anh.
Ngữ khí Jojo trầm trọng. Lúc ấy mới ngẩng đầu nhìn Đỗ Duy nói nhỏ:
- Vì thế, nếu như chúng ta muốn nhờ thầy đối phó với Lạc Tuyết, chỉ e …. Là không thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.