Đỗ Duy chết sững, nghe cái tin Jojo đột ngột nói ra này khiến vẻ mặt hắn biến đổi dữ dội.
Jojo nhìn ra một thoáng bất mãn lướt qua trong mắt Đỗ Duy, cuối cùng biến thành bất lực. Cô lo Đỗ Duy sẽ vì chuyện này mà buồn bực trong lòng, vội nhẹ giọng nói:
- Việc này không phải là thầy cố ý giấu anh, chỉ là…..
- Được rồi, không cần nói nữa.
Đỗ Duy xua tay thở dài. Khi một lần nữa nhìn lại Jojo, ánh mắt đã không còn một chút bất mãn nào nữa: Ta có thể hiểu.
Dù sao đã là một ma pháp sư, nhất là đỉnh cấp cường giả, cao thủ thánh giai có thực lực siêu quần như Gandalf áo bào xanh thì ai cũng có lòng kiêu ngạo. Đặc biệt lão áo xanh đó càng là loại tâm cao khí ngạo điển hình. Một người như thế nếu tự dưng mất đi thực lực cường đại làm chỗ dựa, rớt từ đỉnh cao xuống, trong lòng hắn nhất định sẽ vô cùng đau khổ. Với bản tính kiêu ngạo, hắn tất nhiên sẽ không muốn cho kẻ khác biết nhược điểm và nỗi đau của mình. Đây lại chẳng phải chuyện gì vẻ vang cho cam, có giấu diếm cũng là điều dễ hiểu.
Jojo lo Đỗ Duy sẽ tức giận, nhưng khi thấy ánh mắt trong trẻo và ngữ khí thành khẩn của hắn cô mới dần dần yên tâm.
- Nhưng chúng ta bây giờ … nếu đã không thể đến Gileat tìm thầy cầu viện, thế thì phải làm sao đây?
Jojo lo lắng hỏi.
Đỗ Duy nghĩ một lúc lắc đầu thành thật đáp:
- Ta cũng không biết. Trên đại lục này, kẻ có thể kháng lại Lạc Tuyết chỉ e…..
Nói đến đây, trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh một tên áo trắng cô ngạo như tuyết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bạch Hà Sầu?
Ừm, tên biến thái đó chắc cũng tính là một. Chỉ có điều mình với hắn không thân không thích, tính ra tuy lão ấy hính như có chút cảm tình cá nhân với mình nhưng nói công khai thì bản thân mình với hắn không phải bạn cũng chẳng phải người thân, hắn tại sao phải vì chút hảo cảm cá nhân mà giúp mình liều mạng với một đỉnh trần cường giả chứ?
Huống hồ trước đó Đỗ Duy còn giở kế khiến cả thảo nguyên vương đình phải nháo nhào đảo lộn, Đỗ Duy không tin đám trí giả trên Đại Tuyết Sơn đến giờ vẫn không nhìn ra mình đứng sau lưng giở trò quỷ! Chí ít đám kỵ binh thủ hạ có được trang bị tinh lương của Saladin, những vũ khí khôi giáp đó từ đâu mà có? Cho dù khi ấy người thảo nguyên không biết nhưng sau khi chuyện xảy ra ngẫm lại, thế nào chả có kẻ tra ra.
Bạch Hà Sầu nói thế nào cũng là Vu Vương, con dân thảo nguyên cúng lễ khấu bái hắn, hắn chẳng có lí do gì để vì chút cảm tình cá nhân mà bán đứng hàng nghìn hàng vạn con dân của mình. Tính ra kế hoạch của bản thân thành công, hắn không có ngăn trở đã là quý hóa lắm. Cảm tình khi xưa chỉ e đã trừ hết sạch sành sanh.
Lúc này mà mình lại tìm đến cửa … hừ hừ.
Bạch Hà Sầu hùng tài đại lược chứ không phải kẻ lòng dạ đàn bà hay thứ nhi nữ tình trường.
Vậy … Ác Ma đảo thì sao?
Trong lòng Đỗ Duy lập tức hiện lên cái lão già Chris trên Ác ma đảo. Lão già đó … thực lực nhất định không kém!
Chỉ có điều hòn đảo đó bản thân vốn đã là một con quái thú khổng lồ di động, cả năm phiêu dạt ngoài khơi xa tít phía Đông, bây giờ mình có đi cũng chưa chắc đã tìm được! Huống hồ Tây Bắc cách biển Đông ngàn dặm xa xôi…..
Suy xét một lúc, Đỗ Duy nghĩ ra một cách không tính là cách gì.
- Nghỉ một lát, sau đó chúng ta lên Tây Bắc! Cùng lắm thì tiến vào dãy núi Kijimanjaro trốn một tháng! Núi non bao la, Lạc Tuyết hắn lại không phải là thần, tìm kim đáy bể, không dễ gì tìm được chúng ta đâu!
Đỗ Duy hạ quyết tâm, đứng dậy duỗi chân thật mạnh, lại bế Jojo lên, nghĩ một lát rồi lại lấy nước suối trẻ mãi không già ra cho cô nàng uống mấy giọt. Liếc nhìn hướng Tây Bắc, hắn kiên quyết chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Thật đáng tiếc, vừa mới thu phục được hoàng kim long, giờ vẫn chưa kịp sử dụng. Dù gì thì hoàng kim long là do ma thú lông đỏ thu phục chứ không phải là ma sủng trực tiếp của Đỗ Duy. Trên lý thuyết, Đỗ Duy chỉ cần thông qua ma thú lông đỏ chỉ huy hoàng kim long, nhưng tiền đề chính là trước tiên phải cường hóa cảm ứng tinh thần lực giữa hai người.
Đối mặt với một con hoàng kim long thực lực cường đại, muốn làm chuyện này cần tốn chút công sức. Nếu như cho Đỗ Duy một chút thời gian, hắn có đủ tự tin làm được. Nhưng bây giờ hắn nào có thời gian dừng lại mà bỏ ra một hai ngày tiến hành nghi thức ma pháp kí linh hồn khế ước với hoàng kim long? Sức mạnh linh hồn của một con hoàng kim long mạnh cỡ nào chứ? Không phải là thứ dễ khuất phục như vậy đâu.
Tính toán thời gian, từ khi chia tay với Lạc Tuyết tối qua đến giờ đã qua một ngày rồi. Bây giờ tinh linh vương chắc đang trên đường đuổi theo mình đây.
Đỗ Duy cố ngăn cơn mệt mỏi, lại ôm Jojo lên, nghĩ ngợi một lúc. Cứ tiếp tục phi hành thực sự là quá mệt, hơn nữa tình huống hiện thời còn chưa rõ mà đã liều mạng hao phí thể lực cùng ma lực như thế thì không phải cử động khôn ngoan gì.
Hắn chợt nhớ ra một món "đồ chơi" mà mình đã chế tạo ra từ lâu, đến nay vẫn còn để trong nhẫn trữ đồ chưa lấy ra dùng bao giờ.
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy nhìn Jojo cười thần mật:
- Cho cô xem một món đồ chơi mới, là do ta mấy ngày trước ở thành Gileat làm ra trong lúc buồn chán không có việc gì.
Dứt lời một luồng ánh sáng ma pháp xẹt qua, trước mặt hai người xuất hiện một thứ đồ có tạo hình cổ quái.
Theo như Jojo thấy, cô nàng tất nhiên không biết đấy là thứ gì. Món đồ trước mặt có hai cái bánh tròn tròn, bên trên cố định bằng một cái giá gỗ, còn dùng kim loại chế thành một cái vành bánh răng, độ dài chừng gần hai mét, cao khoảng hơn một mét.
- Nhìn đi, thứ này gọi là "xe đạp"."
Đỗ Duy ha hả cười:
- Cưỡi nó có thể đi rất nhanh, có điều …. Tốc độ chậm hơn phi hành rất nhiều. Thực ra đối với ma pháp sư chúng ta mà nói thứ này không có giá trị lắm, ta làm ra cũng chỉ vì thấy hay mà thôi. Không ngờ hôm nay lại dùng đến.
Những trải nghiệm của kiếp trước, Đỗ Duy tự nhiên là rất thạo cưỡi xe đạp. Tuy thứ đồ thô toàn bằng gỗ này còn có chút sơ sài, hơn nữa trên bánh xe gỗ do không có lốp bơm hơi nên rất xóc. Thế nhưng dù gì Đỗ Duy cũng là một ma pháp sư, sau khi gia trì thêm hai cái ma pháp trận phong hệ lên hai bánh thì độ xóc liền giảm đi nhiều.
Jojo trợn mắt nhìn ….
Trên Roland đại lục không có xe đạp, cô nàng không tin người ta có thể cưỡi lên hai cái bánh đó …. Căn bản là không thể giữ thăng bằng!
Thế nhưng tiếp sau đó, Đỗ Duy cường hành bế cô nàng lên ghế sau, Đỗ Duy chở Jojo nhảy lên xe cười nói:
- Đi thôi!
Đạp chân thật mạnh, quả nhiên bánh xe liền chuyển động. Jojo hô lên khe khẽ, bất giác hai tay đưa ra ôm chặt lấy eo Đỗ Duy.
Thế là, chính trên vùng hoang dã của Roland đại lục năm đế quốc thứ chín trăm sáu mươi tư, Đỗ Duy đạp xe đạp như trong kiếp trước, chở theo một cô gái xinh đẹp rong ruổi khắp vùng dã ngoại…..
Gió lạnh từng trận thổi. Thân thể Jojo dù sao sau khi thụ thương cũng rất yếu ớt, không chịu được lạnh, cánh tay ôm Đỗ Duy cũng siết mạnh thêm, cuối cùng cả nửa người cứ thế dán chặt lên lưng Đỗ Duy.
Đỗ Duy dốc sức đạp xe, tuy tốc độ đi xe chậm hơn phi hành nhiều nhưng lại cực kì tiết kiệm sức lực.
Nhất thời, làn u hương trên người Jojo truyền đến mũi. Mái tóc mây của jojo phấp phới, thỉnh thoảng lại lướt qua tai Đỗ Duy gây nên cảm giác nhồn nhột. Thân mình mềm mại ấm áp của con gái dán chặt lấy mình không khỏi khiến người ta nghĩ ngợi lung tung.
Nếu như không phải bây giờ đang ở trên Roland đại lục, Đỗ Duy thậm chí trong lúc mơ màng còn sinh ra một ảo giác: dường như mình đang ở thế giới kia, buổi hoàng hôn ngày đông lạnh, đạp xe chở người con gái trong lòng ngắm cảnh nơi dã ngoại.
Không biết tự lúc nào, miệng Đỗ Duy khẽ ngâm nga một bài hát cực kì nổi tiếng trong kiếp trước, một bài tình ca gắn liền với xe đạp ….. "mật ngọt"
Lời ca tiếng nhạc hoàn toàn không giống với những ca khúc trên đại lục Roland lọt vào tai Jojo. Ca từ Đỗ Duy hát là thứ tiếng Trung Jojo nghe hoàn toàn không hiểu, nhưng theo như Jojo nghe được, ca khúc đó lại dường như có thể dễ dàng lay động sợi dây đàn mềm yếu sâu kín nhất của tâm hồn.
Bất tri bất giác, Jojo thấy mặt mình nóng bừng, lặng lẽ áp mặt vào sau lưng Đỗ Duy, ánh mắt ôn nhu đằm thắm ….
Một khúc ca "mật ngọt" hát xong, Jojo dường như đã chìm vào mê đắm, lặng lẽ áp lên lưng Đỗ Duy, lắng nghe nhịp tim Đỗ Duy, đôi tay nhỏ vòng lấy eo hắn, trong miệng đã ngâm nga theo giai điệu Đỗ Duy hát khi nãy tự lúc nào không hay.
Mà lúc ấy Jojo cũng không hề phát hiện ra Đỗ Duy đã ngậm miệng.
Két!
Bánh xe đột ngột dừng lại, hai chân Đỗ Duy chống trên đất, sau đó bất chợt lặng lẽ thở dài:
- Jojo, xuống xe đi.
- Ừm…..
Ánh mắt Jojo vẫn còn chưa dứt khỏi mê say, đến tận khi Đỗ Duy nói lần thứ hai mới bừng tỉnh lại:
-Sao thế? Anh mệt rồi à?
- Mệt thì không mệt, chỉ có điều, chúng ta bị đuổi kịp rồi.
Đỗ Duy cười quay người lại nhìn Jojo, vỗ nhẹ lên mặt cô, sau đó chỉ phía trước không xa.
Trên một khối nham thạch khổng lồ, một thân ảnh mặc áo bào tím đang khoanh chân ngồi đó. Dưới bầu trời đêm đầy sao, người kia như tắm dưới một phiến tinh quang. Tuy lặng lẽ ngồi như thế nhưng cả người hắn lại như đã hòa thành một thể với cả đất trời!
- Công tước hoa Tulip, ta thật sự càng ngày càng tò mò về ngươi. Cái thứ ngươi cưỡi kia là ma pháp đạo cụ ngươi mới chế ra sao?
Thanh âm Lạc Tuyết nhẹ nhàng truyền đến, nét mặt Jojo lập tức biến đổi.
Đỗ Duy lại phảng phất như không hề kinh ngạc, chỉ nhìn khắp người Lạc Tuyết:
- Ta thật rất lấy làm lạ, cái hẹn một ngày mới qua chưa đến nửa canh giờ, ta tự hỏi đã chạy ra ngoài ba trăm dặm, cho dù ngươi là thánh giai cường giả cũng không lí nào có thể bay hết ba trăm dặm trong nửa canh giờ? Tinh linh vương, chẳng lẽ ngươi chơi ăn gian?
Đối mặt với sự chỉ trích của Đỗ Duy, tinh linh vương cũng không tức giận, mỉm cười nhấc tay lên làm ra một thủ thế kì lạ, nghiêm túc nói:
- Lạc Tuyết ta thề với tinh linh đại thần, nếu như ta không tuân thủ luật chơi, xin hãy để ta bị thần linh ruồng bỏ, chết không được an nghỉ!
Hắn nói tuy nghiêm túc nhưng Đỗ Duy nghe xong lại phá ra cười:
- Ha ha! Lạc Tuyết, ta chẳng qua chỉ thuận miệng nói mà thôi, ngươi cũng không cần thề độc.
Lạc Tuyết đảo mắt nhìn Đỗ Duy chăm chú:
- Công tước hoa Tulip, hình như bị ta đuổi kịp nhanh thế này, ngươi không kinh ngạc chút nào.
Đỗ Duy đã bế Jojo xuống, ôm ngang lấy cô thản nhiên nói:
- Ta đã biết từ lâu, lần đầu tiên quá nửa là sẽ bị ngươi bắt kịp. Nếu ngươi đã nắm chắc đánh cược với ta, tất nhiên phải có chỗ dựa.
Lạc Tuyết sững người rồi tiếp đó cười lớn:
- Hay! Rất khí độ! Bây giờ ngươi đã mất đi lần ưu đãi đầu tiên. Giờ ta sẽ lại đợi ở đây một ngày, ngươi mau chạy đi.
- Không vội! Không vội!
Đỗ Duy dường như mang một vẻ lười nhác, ôm lấy Jojo sau đó cất xe đạp vào lại trong nhẫn trữ đồ, chậm rãi bước lại gần Lạc Tuyết, ngắm nhìn bầu trời đầy sao trên cao:
- Chẳng phải vẫn còn thời gian một ngày sao? Dù gì chạy sớm một canh giờ với chạy muộn một canh giờ cũng chẳng khác gì nhau. Bây giờ cũng đã muộn, ta còn chưa ăn tối kia. Lạc Tuyết tiên sinh, chắc ngươi cũng đói bụng rồi phải không? Ta xem chỗ này hoàn cảnh không tồi, tuy có hẻo lánh chút nhưng chúng ta lấy đất làm chiếu, lấy trời làm mái nhà, lấy trăng sao làm đèn, ăn cơm tối ở đây cũng là một lựa chọn tốt.
Cái vẻ không vội không vàng cao thâm mạc trắc của Đỗ Duy khiến Lạc Tuyết sinh nghi:
- Ngươi … ngươi thực sự không gấp sao? Ta nói chỉ đợi một ngày, ngươi chần chừ ở đây thêm một lát là mất đi một phần ưu thế đấy.
- Trời cao đất rộng, cái bụng là lớn nhất! Khi bụng đói chạy cũng không có sức.
Đỗ Duy cười, cởi áo bào trải lên mặt đất, sau đó đặt Jojo lên. Jojo vẻ như muốn nói gì nhưng nhìn ánh mắt Đỗ Duy, cô lập tức ngậm miệng giữ im lặng.
Động tác của Đỗ Duy rất thành thạo, lập tức thu lượm một ít củi khô từ xung quanh rồi nhanh chóng nhóm lên một đống lửa. Sau đó hắn lấy nước và thức ăn từ trong nhẫn trữ đồ ra, thậm chí còn có cả xoong nồi bát đĩa.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lạc Tuyết, Đỗ Duy cười tự giễu:
- Nói thực, cái thứ trải nghiệm bị kẻ mạnh truy bức này ta cũng không phải mới lần một lần hai. Ta lo sau này thế nào cũng có lúc phải ăn gió nằm xương nơi hoang dã nên đã chuẩn bị chu toàn một chút. Đến lúc đó khỏi phải chịu đói nơi dã ngoại.
Nói rồi Đỗ Duy lấy ra bảy tám cái lọ như làm ảo thuật. Không ngờ còn có cả các loại gia vị, sau đó hắn xắn tay áo dựng giá nướng thịt. Chẳng bao lâu sau mùi thơm đã lan tỏa khắp nơi.
Lạc Tuyết vẫn một mực lặng im quan sát Đỗ Duy, đến lúc này mới bất giác thở dài:
- Công tước hoa Tulip, ngươi quả là một người thú vị!