Cái việc nướng thức ăn nơi dã ngoại này Đỗ Duy đã quen lắm rồi, chỉ sau một loáng đã nướng xong hai miếng thịt nướng vàng ươm, hắn đưa cho Jojo một miếng, lại liếc nhìn Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết vội vã lắc đầu:
- Đỗ Duy, ta là tinh linh tộc, không ăn đồ tanh.
Đỗ Duy bĩu môi thấp giọng làu bàu một câu:
- Tinh linh tộc chẳng lẽ là hòa thượng?
Tuy nói thế nhưng Lạc Tuyết cũng không để ý --- thực ra thì tinh linh vương cũng cóc biết hòa thượng là cái gì, có điều trước "ý tốt" của Đỗ Duy, tinh linh vương vẫn tỏ ra phong độ, khoan thai nói:
- Tinh linh tộc chúng ta là những sinh vật gần gũi với tự nhiên nhất, không muốn làm thương tổn các sinh linh. Đại đa số tinh linh chỉ ăn hoa cỏ, chỉ có bộ tộc ám tinh linh trụy lạc mới…..
Có điều Đỗ Duy cũng chẳng quan tâm hắn lảm nhảm cái gì, liền đó hắn lại nấu một nồi súp thịt, cũng không biết hắn đã thêm vào thứ gia vị gì mà nước canh nổi lên những bong bóng nước phập phồng, hương thơm ngào ngạt.
Đỗ Duy đưa đến trước mặt hít hà cười nói:
- Không tồi không tồi, xem ra thành phần quả nhiên phối đúng.
Hắn lập tức múc một bát cho Jojo, Jojo thoáng đỏ mặt nhận lấy rồi vội cúi mặt xuống uống đến nỗi suýt phải phun ra, cô nàng le lưỡi, bộ dáng tức cười đến đáng yêu, họng tắc tiếng, hai mắt như muốn rớt nước kêu lên oai oái:
- Đây là vị gì thế….. sao lại kì quái thế này?
Đỗ Duy ha ha cười. Trên đại lục Roland không có ớt khiến cho một kẻ kiếp trước ăn đồ ăn Trung Quốc đã quen như Đỗ Duy lúc nào cũng thấy thiêu thiếu cái gì ấy. Thế nên hắn mới tốn công tốn sức tìm khắp đại lục mấy thứ thực vật có vị hơi cay mà dùng được nghiên cứu tinh chế ra thứ gia vị thay ớt này. Jojo chưa ăn bao giờ, miếng đầu tiên liền thấy không chịu được.
Đỗ Duy nín cười an ủi:
- Được rồi, cứ từ từ uống, ban đầu tuy có chút không quen nhưng dần dần quen rồi sẽ thấy vị này rất tuyệt. Hơn nữa ở nơi hoang dã lạnh lẽo này, ăn cay một chút cũng có thể làm ấm người.
Đỗ Duy lại quay đầu nhìn Lạc Tuyết, tinh linh vương vội khách khí lắc đầu.
Đỗ Duy ngồi thụp xuống cười:
- Có thịt, làm sao mà thiếu rượu được.
Nói rồi liền móc ra một bình rượu, sau khi mở ra, một cỗ hương thơm lan tỏa, Đỗ Duy liếc nhìn Lạc Tuyết:
- Tinh linh vương, ngươi không ăn thịt, rượu thì chắc cũng phải uống chứ?
Lạc Tuyết nghĩ ngợi một thoáng mới mỉm cười:
- Không sai, rượu thì vẫn uống.
Đỗ Duy ném bình rượu sang, tinh linh vương bắt lấy, trước tiên cúi đầu ngửi một lúc mới cười nói:
- Sao ngươi không bỏ chút độc vào?
- Độc ư?
Đỗ Duy bật cười:
- Độc mà có thể đầu độc chết ngươi sao? Ta biết tinh linh tộc cực kì tinh thông và am hiểu cây cỏ, thậm chí còn hơn cả ma pháp dược tề sư nhân loại kia đấy.
Lạc Tuyết nhấp một ngụm, chỉ hơi chau mày, sau đó ném bình rượu lại cho Đỗ Duy. Đỗ Duy nhìn hắn một cái:
- Sao thế? Đây là rượu ngon thượng đẳng trong phủ công tước hoa Tulip của ta đấy, chẳng lẽ còn không vừa miệng tinh linh vương sao?
Lạc Tuyết cười, có điều trong nụ cười mang theo thần sắc kiêu ngạo:
- Cách ủ rượu của nhân loại …. Từ các truyền thuyết thời thượng cổ có nói, rất nhiều kĩ thuật là học từ tinh linh tộc ta. Sau này có cơ hội sẽ cho ngươi nếm thử Bách Thảo Bách Hoa mĩ tửu của tinh linh tộc.
Đỗ Duy không phủ nhận, cũng uống một ngụm. Lạc Tuyết thấy Đỗ Duy cầm bình rượu mình vừa uống cứ thế tu, ánh mắt lóe lên một vẻ kì dị, có điều liền đó ngoảnh đầu lên nhìn trời cười nói:
- Công tước hoa Tulip, ngươi bây giờ đã phí mất một canh giờ rồi đó, chẳng lẽ không vội chút nào sao?
Đỗ Duy cười ha ha, lại uống thêm hai ngụm rồi mới nhìn Lạc Tuyết, thái độ nghiêm túc hẳn lên:
- Ta nói này tinh linh vương, Lạc Tuyết tiên sinh, ngươi không thể uống không rượu của ta chứ. Ta có một chuyện thỉnh giáo, không biết ngươi có chịu nói ra không?
Lạc Tuyết tắt cười nói:
- Ngươi đấy, quả nhiên là không chịu lỗ vốn. Ngươi muốn hỏi cái bí mật tại sao ta lại đuổi đến nhanh như vậy phải không? Hắc hắc …. Ta chẳng qua chỉ uống của ngươi một ngụm rượu, ngươi đã đòi đổi lấy một bí ảo của tinh linh tộc ta ư?
Đỗ Duy bị đối phương chế giễu cũng không tức giận, thản nhiên nói:
- Nói hay không cũng tùy ngươi, có điều ……
Hắn đổi giọng cười:
- Ta tin đức ông Lạc Tuyết ưu nhã cao thượng nhất định sẽ nói cho ta biết! Nếu không trận đấu này thực lực quá khác biết chẳng phải sẽ mất hứng lắm sao?
Lạc Tuyết ngưng thần chú ý lắng cân nhắc một hồi. Hắn không cười cợt nữa mà nghiêm túc suy nghĩ, sau đó vẫy tay với Đỗ Duy:
- Đỗ Duy, ngươi qua đây.
Đợi Đỗ Duy theo lời đến bên Lạc Tuyết ngồi xuống, Lạc Tuyết nhấc tay lên, cổ tay hơi xoay chuyển, lập tức xung quanh hai người một vầng ma pháp ba động có chu vi năm mét xuất hiện trong không khí, nhanh chóng cách li khoảng không gian có phạm vi năm mét với thế giới bên ngoài.
- Ngươi xem, đây là một không gian đơn độc, ngươi, ta, đều có thể dùng năng lực của mình để cảm ứng ma pháp nguyên tố trong không khí. Bất kể là lửa, nước hay gió cũng thế …. Những nguyên tố ma pháp này ở trong không khí, nếu như ngươi không thi triển ma pháp bọn chúng đều sẽ tĩnh lặng yên ổn trong không khí. Cũng giống như mặt nước không gợn sóng vậy.
Tiếp đó Lạc Tuyết giơ một ngón tay lên khẽ lướt, trên đầu ngón tay bốc lên một ngọn lửa nhỏ. Sau khi thi triển cái phép thuật hỏa hệ đơn giản này, Lạc Tuyết chậm rãi nói:
- Ngươi lại cảm giác một lát xem, bây giờ, bởi vì ta đã thi triển ma pháp trong không gian này, thế nên những nguyên tố ma pháp vốn bình lặng trong không khí liền trở nên dao động, thành ra có dấu vết … cũng giống như mặt nước vốn tĩnh lặng bị ném một viên đá vào, sẽ dềnh sóng lên.
Sau đó Lạc Tuyết lại khua tay, cái lồng ma pháp trong suốt chu vi năm mét liền biến mất. Tinh linh vương ngạo nghễ nói:
- Những ma pháp sư thông thường cho dù là những kẻ khá mạnh trong nhân loại, về diện cảm ứng ma pháp thì thiên phú đều thua xa tinh linh tộc chúng ta. Vì thế tuy hôm qua ngươi đã chạy trước một ngày nhưng ngươi chạy một mạch suốt đường đều thi triển ma pháp phi hành, những chỗ đi qua, ma pháp nguyên tố xung quanh đều bị ngươi kinh động, giống như để lại sóng trên mặt nước …. Cho dù khoảng cách rất xa, cho dù ngươi đã chạy chẵn một ngày, ma pháp nguyên tố ba động trong không khí, cái "sóng gợn mặt nước" tuy đã dần dần tĩnh lại trở nên rất nhỏ bé nhưng với ma lực cảm ứng của ta vẫn có thể dễ dàng phán đoán ra ngươi đã từng chạy qua đây! Đỗ Duy, ngươi đừng tưởng chỉ có đi đường bộ mới có thể để lại dấu chân, cho dù ngươi có bay lên trời thì dấu vết để lại do ma pháp nguyên tố ba động trong không khí cũng đủ khiến ta tìm được.
Đỗ Duy động dung rồi.
Trải qua một ngày mà vẫn có thể cảm giác được dấu vết ma pháp nguyên tố ba động của mình, đây là thứ cảm ứng lực kinh người cỡ nào chứ? Huống hồ mình mới chỉ thi triển thuật phong hành cực đơn giản mà thôi, động tĩnh không hề lớn chút nào!
- Hiểu rồi …. Thế thì lần tới ta chạy nhất đinh sẽ cưỡi ngựa ngồi xe, kiểu gì cũng tuyệt đối không thi triển phép thuật phi hành nữa. Khỏi phải lưu lại dấu vết cho ngươi phát giác.
Đỗ Duy ha hả cười.
Sau đó hắn dựng ngón tay thứ hai:
- Câu hỏi tiếp theo.
Lạc Tuyết bật cười, nụ cười của tinh linh vương tựa hồ có chút bất lực:
- Cái tên nhà ngươi thật vô lại, đâu ra mà hỏi lắm thế? Chẳng lẽ trước khi hai người quyết đấu ngươi vẫn còn muốn ta đem tuyệt chiêu và nhược điểm nói hết cho ngươi?
Đỗ Duy gần như hoàn toàn miễn dịch với những lời này, thản nhiên nói:
- Ngươi là thánh giai cường giả, nếu nhưng ta không móc lấy chút lợi thì đấu lại ngươi thế nào? Câu hỏi thứ hai …. Cho dù ngươi có tìm được sóng ma lực nhỏ yếu ta lưu lại trong không khí, nhưng khoảng cách mấy trăm dặm, ngươi làm sao mà đuổi kịp chỉ trong hơn một canh giờ vậy?
Mắt Lạc Tuyết lóe lên ánh nhìn sắc lẻm, trầm ngâm hồi lâu rồi nhìn chăm chăm vào Đỗ Duy:
- Nếu nhất định phải hỏi, nói cho ngươi cũng không sao! Đây là một trong những đặc chất của sức mạnh thánh giai của ta. Không gian!
Ánh mắt hắn lạc xuống ma pháp ấn kí màu tím trên ngực Đỗ Duy, ngạo nghễ nói:
- Cái ma pháp ấn kí trên ngực ngươi có tinh thần lực tọa tiêu mà ta lưu lại, vì thế chỉ cần ta đuổi theo dấu vết ngươi để lại, một khi đã xác định được vị trí cụ thể của ngươi, ta căn bản không cần tốn sức bay từ xa đến mà chỉ cần lợi dụng cái tinh thần lực tọa tiêu này liền có thể trực tiếp dùng ma pháp xé rách không gian!
- Thuấn di trên cự li rộng ư?!
Đỗ Duy kinh hãi.
- Đúng thế, có thể nói như vậy.
Lạc Tuyết gật đầu:
- Có điều loại thuấn di đường dài này cần có tinh thần lực tọa tiêu làm tiền đề, thế nên Đỗ Duy, nếu như ngươi muốn tiêu trừ thế yếu này đi, trừ phi ngươi có cách loại bỏ cái ma pháp ấn kí đó của ta khỏi cơ thể mới được.
Nhìn sắc mặt có chút chán chường của Đỗ Duy, tâm tình tinh linh vương cực tốt, không khỏi vô ý thức lấy bình rượu trên tay Đỗ Duy nhấp một ngụm lớn.
Rượu vào miệng, hắn dường như sực tỉnh, cái bình rượu này trước đó Đỗ Duy đã tu qua, biểu tình hắn không kkỏi trở nên cổ quái, lặng lẽ đặt bình rượu ra xa, đồng thời len lén lau miệng thật mạnh. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đỗ Duy đang trầm mặc, đầu óc hắn đang khổ sở nghĩ cách đối phó Lạc Tuyết.
Đúng lúc ấy Jojo ngồi không yên nữa, khi nãy đại tiểu thư Joana dưới ánh mắt nhắc nhở của Đỗ Duy vẫn một mực cố kiên nhẫn, Cô nàng vốn chẳng phải là cục cưng ngoan ngoãn nghe lời gì, mắt thấy Đỗ Duy khổ sở suy nghĩ như thể bị Lạc Tuyết làm khó, trong lòng cô nàng khó tránh giận điên lên.
Nói đến cơn giận của Jo đại tiểu thư thì cũng có lý do đấy.
Dù gì thì khi nãy hai người đang cưỡi xe đạp, còn đang "mật ngọt" kia, trái tim Jojo còn đang lâng lâng bay bổng, đúng lúc cảm thấy ấm áp dịu dàng nhất thì cái tên khốn xấu xa Lạc Tuyết đó từ đâu chạy tới phá tan không khí ấm áp nồng nàn vốn có.
Đáng ghét như thế thì làm sao Jo đại tiểu thư không điên, không phẫn nộ, không lên cơn cho được?
Vì thế Jojo bây giờ, nhìn Lạc Tuyết chỉ thấy cái tên tinh linh đẹp đến không giống người này, bộ mặt đẹp đẽ của hắn sao càng nhìn càng đáng ghét, đến cả nụ cười mỉm nhẹ nhàng ấm áp kia cũng khiến người ta ngứa mắt không thôi!
Thế là Jo đại tiểu thư liền lên cơn tam bành!
Jojo nhảy phắt lên trừng mắt nhìn Lạc Tuyết quát:
- Cái thằng pê đê chết tiệt nam không ra nam nữ không ra nữ kia, thánh giai cường giả thì giỏi lắm sao!!! Bổn đại tiểu thư đây cứ coi ngươi như cái đinh đấy! Hừ, bà đây không sợ trời không sợ đất, nhưng bình sinh cứ thấy cái giống pê đê chết tiệt ẻo lả mặt trắng đồng tính luyến ái nam chả ra nam nữ không ra nữ biến thái như ngươi là đã lộn tiết rồi!! lại đây xơi một kiếm của ta!
Dứt lời Jojo liền động thủ! Sau khi trọng thương bên người nàng không có kiếm, đến cả cây sáo màu lục cũng mất đâu rồi, đành rút thẳng một khúc cây đang cháy hừng hực trong đống lửa, hét lên một tiếng liền đâm tới Lạc Tuyết.
Khoảng cách giữa hai người vốn không xa, hơn nữa tuy rằng Jojo bị thương nhưng dù gì cô nàng cũng có tiền vốn là một võ sỹ cấp tám! Mặc dù đây chỉ là một kiếm đâm ra tùy tay cũng là một chiêu võ kĩ cực kì tinh diệu. Đỗ Duy tuy có lòng ngăn cản nhưng ở cự li gần như thế, một ma pháp sư như hắn với mấy miếng võ mèo quào thì căn bản không ngăn chặn nổi.
Cành cây đem theo ngọn lửa cháy hừng hực đâm về phía Lạc Tuyết, dưới đấu khí bùng nổ, ánh lửa bừng lên! Lạc Tuyết nheo mắt lại nhìn cành cây đâm tới, hắn nhấc một tay lên, lòng bàn tay xòe ra.
Uỳnh!
Bên ngoài lòng bàn tay hắn, nhiệt độ không khí trong nháy mắt giảm mạnh, cành cây đó còn chưa đến trước mặt hắn thì ngọn lửa đã bị độ lạnh tuyệt đối làm tắt ngóm, xuy xuy mấy tiếng đến cả cành cây cũng đóng thành băng! Nếu như không phải Lạc Tuyết còn nghĩ đến cái ma pháp tinh linh tộc hắn nắm chắc lấy được mà Jojo biết thì có khi đã đóng băng cả cổ tay Jojo rồi!
Jojo cố hết sức nhưng cây gậy băng trong tay vẫn không sao đâm tiếp về phía trước được nửa phân, quá tức giận, cũng biết là bởi mình không phải đối thủ của Lạc Tuyết nên cô nàng quẳng cây gậy băng xuống đất.
Tách một tiếng, gậy băng vỡ tan, đến cả những thớ gỗ bên trong cũng đóng thành băng dưới thực lực cường đại của Lạc Tuyết.
Sắc mặt Lạc Tuyết sầm xuống, hắn đã đứng dậy lạnh lẽo nhìn Jojo:
- Vừa nãy ngươi nói gì?"
Đây rõ ràng là dấu hiệu của sự tức giận. Jojo lại hoàn toàn không sợ, ưỡn ngực quát lên:
- Tai ngươi có bệnh không hả? Ta nói ngươi là đồ pê đê chết tiệt! ẻo lả mặt trắng! đồng tính luyến ái nam không ra nam nữ không ra nữ! ngươi nghe có hiểu không đấy?
Con giun xéo lắm cũng quằn, người đất cũng có ba phần hỏa khí!
Càng huống hồ đường đường là tinh linh vương!
Sắc mặt Lạc Tuyết chuyển từ trắng sang đỏ, từ đỏ lại chuyển thành đen, cả khuôn mặt âm trầm hẳn xuống.
Jojo cố ý ưỡn ngực thật cao, trợn trừng mắt nhìn Lạc Tuyết không chút nhân nhượng.
Hừ, thánh giai cường giả thì sao chứ. Cho dù đánh không lại ngươi thì trên khí thế bà đây cũng không thua ngươi!
Dù gì cũng là ngươi muốn bắt ta về chứ tuyệt đối không dám giết ta! Ta mắng ngươi đấy, giỏi thì cắn đi nào!