Quả nhiên, Đỗ Duy dốc sức thử một lần liền có hiệu quả, hắn càng ra sức ngâm thêm. Trong miệng hắn tuy đang ngâm xướng nhưng mắt lại nhìn Xích Thủy Đoạn đang đứng bất động đằng kia. Đỗ Duy dù sao cũng không xướng được hoàn toàn "Trấn hồn khúc", ma lực cũng không còn đủ, có thể làm cho Xích Thủy Đoạn đứng bất động đã là khó lắm rồi. Hắn hiện giờ không có năng lực giống như Lạc Tuyết, sau khi ngâm xướng liền làm cho người khác hoa chân múa tay.
Đỗ Duy miễn cưỡng đứng lên, dù toàn thân hắn không còn chút sức nào, nhưng giờ phút này hắn phải cố gắng. Toàn thân hắn đau nhức, cố gắng kéo cái rương đi tới bên người Joanna, dùng sức kéo Joanna lên. Mấy lần hai mắt Đỗ Duy đã tối sầm muốn té xỉu, do hắn cắn răng tiếp tục ngâm xướng không dám ngừng lại, cuối cùng hắn cũng đưa Joanna lên được lưng lạc đà. Trên lưng lạc đà có sẵn một thanh loan đao, Đỗ Duy rút ra dùng sức cắt sợi dây. Con lạc đà cũng không di chuyển, Đỗ Duy bất đắt dĩ phải đâm vào mông nó.
Đáng tiếc, Đỗ Duy đã tính sai. Lạc đà này đã được mã tặc thuần dưỡng, dĩ nhiên sẽ không nghe lời chỉ huy của người ngoài như Đỗ Duy. Một nhát đao vào mông kia chỉ làm cho con lạc đà hầm hừ, lắc lưng hất Đỗ Duy văng ra xa. Đỗ Duy dù sao cũng đang bị trọng thương, bị con vật hất một cái liền té chỏng trên mặt đất.
Đỗ Duy vẫn còn ngâm xướng nên khi té xuống đất, hai hàm răng cắn trúng đầu lưỡi, nhất thời liền quàng quạc dừng lại.
Sau một tiếng hí của lạc đà, Xích Thủy Đoạn đứng đằng kia cũng đã chợt tỉnh. Hắn chậm rãi thu lại ánh mắt mơ hồ nhìn trời, sắc mặt dù vẫn còn bình tĩnh nhưng ánh mắt mụ mị toàn bộ liền biến mất.
Ánh mắt hắn nhìn Đỗ Duy, thấy tay Đỗ Duy đang cầm một thanh loan đao, Joanna thì lại đang ở trên lưng lạc đà, liền hừ một tiếng lạnh lùng. Dĩ nhiên hắn đã biết Đỗ Duy đang tính làm cái quỷ gì.
Đỗ Duy thấy Xích Thủy Đoạn đã khôi phục lý trí, trong lòng liền thở dài. Đỗ Duy biết mình đã thất bại liền không cố gắng thoát thân làm gì nữa. Hắn quăng thanh loan đao trong tay đi, cười khổ một tiếng. Đỗ Duy nhìn lại con lạc đà, trong lòng thở dài: "Ai, con lạc đà qủy, phá hỏng đại sự của ta!"
Cũng may là tuy Xích Thủy Đoạn đã khôi phục lý trí nhưng sát khí trong ánh mắt cũng đã tiêu tán mất. Hắn chậm rãi bước tới trước mặt Đỗ Duy, nói một cách lạnh lùng:
- Ta không thể nghĩ tới Đỗ Duy ngươi lại biết ma pháp mê hoặc! À, ngươi vừa ngâm xướng cái… Sao ta chưa từng nghe qua cái chú ngữ như ca dao kia nhỉ?
Đỗ Duy ngậm miệng không đáp, chỉ nhìn Xích Thủy Đoạn.
Hắn cũng không ép Đỗ Duy trả lời, im lặng nhìn một hồi. Trong ánh mắt có chút mâu thuẫn, cuối cùng hắn lại lo lắng thở dài, giọng nói có chút không được tự nhiên:
- Đỗ Duy… Lão sư… Người trước khi lâm chung có thống khổ không?
Thanh âm lần này của hắn có chút trầm thấp, lại mang theo một chút thâm tình, cũng như có chút kiệt sức không hề che dấu.
Trong lòng Đỗ Duy có chút thở dài, xem ra một người tàn độc như thế nhưng trong lòng cũng còn một chút tình nghĩa thầy trò không dứt bỏ được.
- Ta không biết! – Đỗ Duy lắc đầu- Ta chỉ tìm được hài cốt của người, cho nên bộ dạng trước khi chết ta cũng không rõ lắm!
Sau khi hắn kể xong quá trình, Xích Thủy Đoạn vẫn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đứng im. Trong ánh mắt toát ra một nét bi thương, nhưng cũng chỉ là thoáng qua rồi biến mất.
Để Đỗ Duy kể xong, Xích Thủy Đoạn mới mở miệng nói, giọng nói có chút run rẩy:
- Ta… Ta ở Tây Bắc Rolan đế quốc nhiều năm như vậy lại mà chưa bao giờ biết lão sư ở trong tỉnh Desa!
Đỗ Duy thở dài nhìn bộ dáng bi thương của tên hung ác này, tâm tư cũng cảm thấy chút thương hại. Dù sao DD cũng từ Lam Hải Duyệt nghe chuyện… Năm đó, Xích Thủy Đoạn cũng không phải là người xấu. chỉ là một người mê võ có tính hiếu thắng mãnh liệt mà thôi. Cũng là vì sư môn ân oán, nhiều năm qua vì báo thù, tâm tính hắn mới từ từ thay đổi.
- Thật ra, theo ta suy đoán, hơn ba mươi năm trước sau khi bị Bạch Hà Sầu đọat vị trí Vu vương, lão sư Cổ Lan Tư giả bộ chết rồi rời Đại Tuyết sơn. Sau đó để che dấu tung tích, người đã đổi tên thành Lỗ Cao đến hành tỉnh Desa làm tổng đốc. Khi ngươi cũng lẫn vào quân đội Đế quốc, cũng chỉ tại chiến tranh Tây bắc hơn hai mươi năm trước mới quật khởi. Lúc đó… Cổ Lan Tu lão sư đã sớm qua đời.
Xích Thủy Đoạn gật đầu, như tự nói với chính mình:
- Không sai, ngươi nói không sai! Ban đầu ta lẫn vào quân đội đế quốc, vừa lúc đế quốc và thảo nguyên có chiến tranh, trong lòng ta lúc ấy hận Bạch Hà Sầu thấu xương, cũng hận những tên quỳ gối xưng hàng Bạch Hà Sầu trên Đại Tuyết sơn, ta hận luôn cả những bộ tộc trên Thảo nguyên phủ phục dưới chân tên Bạch Hà Sầu đó. Ta hận thấu xương những tên phản đồ này, cho nên khi đế quốc khởi xướng chiến tranh đối với thảo nguyên, ta liền không do dự gia nhập quân đội. Trong chiến tranh, ta đã giết rất nhiều người thảo nguyên. Hừ… còn có mấy tên do Đại Tuyết Sơn phái xuống cũng phải chết trên tay ta ở chiến trường. Đáng tiếc… Lúc đó ta không biết là lão sư Cổ Lan Tu đã sớm vào trong đế quốc rồi!
Vừa nói trong đôi mắt hắn vừa rướm nước mắt. Bất quá hắn cũng là một đại ác nhân, trong một tích tắc, nước mắt đã biến mất, hắn tỉnh táo nhìn Đỗ Duy:
- Ta hỏi ngươi… Di cốt của lão sư, ngươi xử lý thế nào?- Nói xong lời cuối cùng, âm thanh hắn có chút mơ hồ không rõ.
Đỗ Duy lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói:
- Ta đã mai táng di cốt của lão sư trong thành Loran, phía sau phủ tổng đốc… Nếu ngươi đồng ý đi viếng một chút, chắc chắn rất dễ tìm ra!
"Đi viếng…" – Xích Thủy Đoạn cuối đầu suy tư một hồi. Khi hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã bình thường trở lại, thản nhiên nói:
- Người đã chết mấy chục năm, còn có cái gì để nhìn. Không đi cũng được!
Dứt lời, hắn đột nhiên chộp lấy cổ áo Đỗ Duy, sau đó lại vận sức một cái. Đỗ Duy liền cảm giác được toàn thân căng ra, tay chân hầu như đều bị bó buột.
- Ngươi nếu đúng là đệ tử của lão sư, như vậy ngươi hẳn là biết, ta bây giờ dùng đấu khí của Đại Tuyết Sơn khóa tứ chi của ngươi lại. Nếu ngươi muốn thành một tên tàn phế thì cứ làm trái lời ta đi!
Thanh âm Xích Thủy Đoạn lại lần nữa trở nên lạnh lùng:
- Ta bây giờ sẽ không giết ngươi! Đỗ Duy, mặc dù ta và ngươi có đại thù nhưng ngươi đã là đệ tử quan môn của lão sư, hơn nữa lão sư lại lưu lại di ngôn cho ngươi, như vậy ta sẽ mang theo ngươi lên Đại Tuyết sơn tìm BHS một chuyến. Hừ, lão sư không phải muốn nói với Bạch Hà Sầu là không hối hận sao? Coi như ngươi đi chuyển lời đi!
Đỗ Duy lấy làm kinh hãi:
- Lên Đại Tuyết sơn? Chẳng lẽ ngươi không sợ…
- Ta sợ cái gì? – Xích Thủy Đoạn lắc đầu - Hừ, chuyện cho tới bây giờ, ta cảm thấy như một chuyện cười! Ta tính toán nhiều năm như vậy, buồn cười là lão sư lại không hề hối hận. Lão đã không hối tiếc thì ta còn quan tâm nhiều chuyện để làm gì?! Hừ…
Ngữ khí của hắn mặc dù gượng gạo nhưng không khó nghe ra một cổ oán khí nồng mặc ẩn chứa bên trong.
- Ta mang ngươi lên Đại Tuyết Sơn, bây giờ ta sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi phải đưa ra Nguyệt Hạ Mỹ nhân cho ta! Hừ, chuyện báo thù không nói, nó chính là ẩn chứa bí mật của Đại Tuyết Sơn. Ta đã theo đuổi cả đời, bây giờ kêu ta buông bỏ, tuyệt đối là không thể! Cho dù ta không báo thù nhưng bí mật của Nguyệt Hạ Mỹ nhân, ta chắc chắn phải có được!
Đỗ Duy yên lặng không nói gì.
" Bây giờ không giết ư? Như vậy xem ra sau này sẽ giết… Hơn nữa chính mình với Xích Thủy Đoạn có đại thù, không phải chỉ một câu "sư huynh đệ" là có thể hóa giải! Mà hình như mấy lão quái vật sư huynh đệ trên Đại tuyết sơn đã có "truyền thống tốt đẹp" tàn sát lẫn nhau a! Mình bây giờ trở thành "tiểu sư đệ" thì cũng phải… phát huy cái truyền thống này a!"
Xích Thủy Đoạn thu thập lại một ít đồ, ánh mắt sắc bén nhìn thoáng qua con lạc đà đang chở Joanna. Đỗ Duy vội vàng la lớn:
- Ngươi nếu như giết nàng, vậy ta thà chết cũng không giao Nguyệt Hạ mỹ nhân cho ngươi!
"Hừ! không nghĩ tới ngươi cũng là một tên đa tình!"- XTD bĩu môi nói - Giữ lại mạng của nàng cũng được, nhưng ngươi nên biết điều, ta không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc đâu!
Nói xong, Xích Thủy Đoạn đi tới trước mặt Joanna, dùng sức vỗ một cái sau gáy nàng. Một tia sáng từ lòng bàn tay của hắn thấm vào cơ thể Joanna. Nhẹ nhàng "Ưm!" một tiếng, Joanna mới nhẹ nhàng tỉnh lại. Xích Thủy Đoạn từ trong áo lấy ra một cái bình, ném tới cho Joanna, lạnh nhạt nói:
- Cô bé, trong lòng Đỗ Duy hắn rất lo lắng cho sự sống chết của ngươi, đã cầu xin ta tha cho ngươi một mạng! Đây là lọ thuốc trị thương được chế theo bí pháp Đại Tuyết sơn, ngươi giữ lấy! Nhưng thương thế của ngươi nặng như vậy, có thể đi cùng ra khỏi sa mạc này hay không thì không liên quan tới ta!
Joanna một thoáng sửng sốt rồi nhìn Đỗ Duy. Đỗ Duy cười thảm gật đầu, nghiêm mặt nói:
- Hắn nói không sai! Jojo…
Đỗ Duy lại không lo lắng nhiều cho thương thế của Joanna. Dù sao nàng cũng đã từng dùng qua suối trẻ mãi không già, chẳng bao lâu sẽ tự nhiên hồi phục. Với thực lực của Joanna thì đi ra khỏi sa mạc này thì không có vấn đề. Hơn nữa, trên người nàng không có ma pháp ấn ký, Lạc Tuyết muốn tìm được nàng cũng không dễ dàng như vậy.
Joanna tựa hồ rất luống cuống:
- Anh… Anh…
Đỗ Duy mỉm cười, lắc đầu:
- Vị này là ngài Xích Thủy Đoạn, ta phải cùng ông ấy đi tới Đại Tuyết Sơn mấy ngày. Chuyến hành trình này cũng không có gì cực khổ, nàng không cần phải tham gia.
Joanna đã sớm biết tính tình của Đỗ Duy, chuyện càng nguy hiểm, Đỗ Duy liền ngược lại dùng giọng điệu đùa giỡn mà nói. "Cái gì mà không nguy hiểm! chắc chắn là bị cái tên Xích Thủy Đoạn bắt cóc. Hơn nữa, lúc lên tới Đại Tuyết Sơn càng không biết chuyện gì sẽ xảy ra!"
Giọng Joanna lo lắng nói:
- Không, tôi đi cùng anh!
Đỗ Duy thở dài, dịu dàng khuyên:
- Cô tại sao lại cứng đầu như vậy! Cô đi theo ta không có chỗ nào tốt. Hơn nữa, cô cũng không giúp được cái gì. Cô cứ tạm thời về trước, tìm một nơi ẩn náu, một khi thời hạn đi qua, hắn tìm không được cô thì sẽ không sao. Cô theo ta chỉ làm vướng tay vướng chân!
Trong lời cuối cùng, hắn liền cố ý lạnh nhạt. Nguồn truyện: Truyện FULL
Joanna thì lại cho rằng đây chính là điều kiện của Đỗ Duy để đổi lấy mạng cho mình, huống hồ trong lòng nàng đã sớm có Đỗ Duy, bây giờ kêu nàng đi quả thật muôn vàn khó khăn.
Thấy Joanna lắc đầu, Đỗ Duy đột nhiên đùng đùng nổi giận. trừng mắt nhìn Joanna quát lên:
- Con đàn bà ngu xuẩn, ta nói cho ngươi biết! Ngươi đi theo ta chỉ là gánh nặng! Nếu không phải tại ngươi thì ta đâu có chạy tới cái nơi quái quỷ này để bị tên kia tó! Ngươi đã hại ta! Ta yêu cầu người không được đi theo! Cút đi! Cút đi thật xa!
Joanna bị DD mắng chửi mà ngơ ngẩn cả người. Trên mặt nàng kinh ngạc cùng si ngốc nhìn Đỗ Duy.
Xích Thủy Đoạn không đợi cho Đỗ Duy nói thêm, nhẹ nhàng hất Đỗ Duy lên lưng lạc đà rồi khẽ hừ một tiếng. DD lập tức tê rần, không nói được một lời. Sau đó, Xích Thủy Đoạn lấy ra một sơi dây chuyền hình thù kỳ lạ đeo vào cổ Đỗ Duy.
Sợi dây sau khi được XTD sờ nhẹ, liền phát ra ánh sáng bao phủ toàn thân Đỗ Duy rồi đột nhiên biến mất.
- Đây chính là vu thuật "Bó hồn kết" của Đại Tuyết Sơn chúng ta – Xích Thủy Đoạn thản nhiên nói - Ngươi mánh khóe rất nhiều, ta trước tiên khóa miệng của ngươi, bài ca dao cổ quái kia ngươi đừng mơ mà ngâm xướng được nữa. Khi ta đã dùng "Bó hồn kết" thì trên đường đi, ngươi đừng mong sử dụng được một tí ma pháp. Trừ phi ngươi phá được "Bó hồn kết", nếu không thì cứ chịu làm một người bình thường đi.
Đỗ Duy biết hiện tại mình không có cách nào phản kháng, nên cũng không lo lắng nhiều nữa.
Thu thập xong tất cả, Xích Thủy Đoạn cũng dắt qua một con lạc đà. Cũng không biết là cố ý hay vô tình, lúc hắn đi qua, chân đạp lên phiến di thư bốn năm mảnh của Cổ Lan Tư. " Bụp" một tiếng! Phiến đá dưới chân Xích Thủy Đoạn vốn đã nát bấy liền hóa thành một đống phấn vụn.
Sau đó Xích Thủy Đoạn leo lên lưng lạc đà, nhìn về phía tây bắc, lạnh lẽo nói:
- Lão sư à lão sư, đa tạ một câu "Không hối hận!" của ngươi! Nếu không thì ta vẫn phải mang theo cái gánh nặng này vài thêm vài chục năm nữa!
"Giải thoát!! Từ nay về sau, ta sẽ không là Xích Thủy Đoạn sống để báo thù nữa! Ta là vì chính bản thân mà sống!"
Sau khi Đỗ Duy cùng Xích Thủy Đoạn, ngoài ra còn có Joanna vượt qua khỏi ốc đảo thì ước chừng cũng đã hết ngày.
Sắc trời đã tối, mặt trời cũng đã lặn. Nhiệt độ trong sa mạc bắt đầu giảm. Trong lúc này, tại ốc đảo đột nhiên hiện lên một tia sáng, cả không gian xung quanh như bị xé rách, từ trong đó xuất hiện một người. Ánh sáng và tinh quang trên người này làm cho những ngôi sao trên trời bị lu mờ.
- Rõ ràng là ta cảm nhận có dao động ma lực mãnh liệt ở đây, giống như có người đấu ma pháp…?
Lạc Tuyết đứng nhìn thi thể của những tên mã tặc xấu số. Lạc Tuyết thong thả đi vài bước, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, đột nhiên ánh mắt chú ý trên mặt đất. Hắn khom lưng lụm được một chiếc nhẫn từ trên đất.
"Ngũ thải thạch? " - Lạc Tuyết ngây ngốc, sau đó lại mỉm cười- "Hừ, Đỗ Duy à Đỗ Duy, ngươi lại làm trò quỷ gì nữa đây? Ngươi đã làm một cái thủ thuật che mắt ta, làm ta từng "kinh hỉ" một lần. Bây giờ lại làm ra cái cục diện như vầy!"
Lạc Tuyết đã tìm kiếm mấy ngày nay, cuối cùng lại tỉnh ra. Chỉ sợ Đỗ Duy hoàn toàn không phá giải được ma pháp ấn ký của mình. Mà chính là làm một số thủ thuật để che mắt mình thôi. Nghĩ được thông suốt chuyện này, chuyện theo dấu trở nên dễ dàng hơn, Tinh Linh vương cẩn thận tra xét ma pháp ấn ký, rồi một mạch đuổi theo hướng tây bắc.
Chỉ vì trước đây Đỗ Duy có thuê mười mấy tên lính đánh thuê cầm theo tử thủy tinh chạy đi chạy lại trong sa mạc làm cho Lạc Tuyết cũng tốn ít thời gian, cuối cùng truy tới đây cũng đã mất một ngày.
Mà bây giờ càng làm cho LT ngạc nhiên hơn là ma pháp ấn ký của Đỗ Duy hoàn toàn biến mất! Hắn khẳng định ma pháp ấn ký theo tới đây thì mất dấu.
Lạc Tuyết lại càng không biết đó là do "Bó hồn kết" của thánh giai cường giả Xích Thủy Đoạn thi triển trên người DD, mới làm cho ma lực toàn thân hắn bị phong ấn. Kết quả làm cho ma pháp ấn ký trên người Đỗ Duy cũng bị phong ấn lại, làm cho Đỗ Duy thoát khỏi ma pháp truy tung củaTinh Linh.
Lạc Tuyết thực sự đã mất dấu.
Lạc Tuyết suy tư một hồi cũng không suy đoán nguyên nhân, nhưng hắn cũng hiểu là chuyện có chút biến hóa. Hơn nữa thi thể nhiều như vậy, cũng có chút kỳ quái! Sau khi suy tư xong, Lạc Tuyết mỉm cười lẩm bẩm:
- Hừ, Mặc kệ ngươi làm cái quỷ gì! Ngươi đã qua đây, ta khẳng định là ngươi chạy trốn về phía tây bắc. Để ta một mạch đuổi theo tới tây bắc, để xem ngươi dùng thủ thuật gì để che mắt. Hừ, đừng nghĩ sẽ lừa được ta!
Tiếng lục lạc leng keng phát ra từ hai con lạc đà mà Xích Thủy Đoạn và Đỗ Duy đang cưỡi, kẻ trước người sau đang hướng về phía tây. Đỗ Duy ngồi trên lạc đà, mấy lần muốn ngưng tụ tinh thần lực nhưng "Bó hồn kết" có chút cổ quái, thử mấy lần cũng không có hiệu quả nên Đỗ Duy cũng đành phải từ bỏ.
Trái lại, Xích Thủy Đoạn ở phía trước lại đột nhiên quay đầu lại, giọng nói mang theo một vẻ cười cợt hài hước:
- Đỗ Duy à, ngươi cũng thật đa tình! Cô nàng kia vì bị ngươi chửi mà bỏ đi, vẫn còn theo phía sau kìa!
Đỗ Duy quay đầu nhìn lại, cách chừng hơn mười thước, Joanna đang ngồi trên lưng một con lạc đà, sắc mặt có chút tái nhợt, thân thể như đang gắng gượng, nhưng nét mặt nàng đầy vẻ quật cường cố gắng theo sau.
Ánh trăng lên cao, gió cát lại đập vào mặt, trong mắt DD hiện lên hình ảnh một cô gái thân thể đang bị thương mà vẫn kiên cường. Hình ảnh đó khắc vào trong lòng hắn, càng lúc càng sâu sắc.
" Ài… Cô ả ngốc, thật là ngu ngốc!"- Đỗ Duy trong lòng thở dài.
Xích Thủy Đoạn xoay người lại, điều khiển lạc đà đi song song với Đỗ Duy, nhìn thần sắc trên mặt hắn lạnh lùng nói:
- Đỗ Duy, xem ra ngươi có ý tốt nhưng cô nàng này lại không chấp nhận a! Bất quá nàng bị thương như vậy lại còn theo sau, đủ thấy nàng đối với ngươi hết lòng! Hừ… thật không nghĩ tới, môn nhân Đại Tuyết Sơn lại có một người như ngươi!
Đỗ Duy miệng không thể nói, chỉ có thể nhìn lại Xích Thủy Đoạn một cái.
Xích Thủy Đoạn hắc hắc cười vài tiếng, đột nhiên thân thể chợt động, cả người rời khỏi lạc đà như một con chim, trong nháy mắt đã tới trước mặt Joanna.
Joanna đang cố gắng chống chọi để ngồi vững trên lưng lạc đà, thân thể bị thương chưa hồi phục, đột nhiên thấy tên ác nhân đã tới trước mặt mình. Thoáng kinh ngạc một chút nhưng Joanna rất nhanh lấy lại bình tĩnh, dù sao nàng cũng không phải đối thủ của hắn.
Xích Thủy Đoạn chăm chú nhìn Joanna, thấy thiếu nữ này nét mặt không đổi, trong lòng cũng âm thầm thấy lạ, bèn hỏi:
- Cô nhỏ, ngươi theo chúng ta làm gì?
Joanna lạnh lùng đáp:
- Ngươi muốn giết cứ giết! Chỉ cần ta không chết, ta sẽ không bỏ đi đâu hết!
Xích Thủy Đoạn lại ha hả cười to, trong ánh mắt lóe hung quang, giơ tay lên vỗ vào trán con lạc đà một cái. Con lạc đà liền ngã bịch trên mặt đất. Joana kinh hãi hét lên rồi liền té xuống theo con lạc đà.
Xích Thủy Đoạn đứng trước mặt nàng lạnh lùng nói:
- Muốn đi theo ư? Vậy ngươi tự đi bằng chân của ngươi đi!
Nói xong, hắn bay về lạc đà của mình, lạnh lùng liếc Đỗ Duy:
- Đi thôi!
Đỗ Duy tuy căm tức nhưng cũng hy vọng vì vậy mà Joanna có thể không đi theo nữa. Nhưng qua một lát, Đỗ Duy quay đầu lại thấy chừng hơn mười thước phía sau vẫn hiện diện một hình dáng mảnh mai quật cường. Mặc dù đi thất tha thất thểu trong sa mạc nhưng không dừng lại một khắc.
Từ bây giờ và nhiều năm sau nữa, hình bóng Joanna xiêu vẹo kiên cường đi dưới ánh trăng vào giờ khắc này đây đã vĩnh viễn khắc ghi trong thâm tâm hắn.
Tại ánh mắt nhìn sâu kín phía xa kia, một ánh mắt chăm chú nhìn Đỗ Duy, mặc dù không nói gì nhưng lại hàm nghĩa cho Đỗ Duy biết:
- Tôi không đi! Tôi nhất quyết đi theo anh!