Đỗ Duy ngay lập tức bỏ đi cái phỏng đoán điên cuồng ấy. Cứ xem Bạch Hà Sầu tuyệt đối là vô địch thiên hạ đi, cũng không có khả năng lấy sức mình chống lại trăm vạn hùng binh tội dân. Thứ nhất hắn không cần phải vì Roland đế quốc mà hiến thân, thứ hai hắn không phải cái loại trách trời thương dân tấm lòng Bồ Tát… thứ ba, vì Bạch Hà Sầu thông minh như thế, hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy, bởi vì rất đơn giản, kể cả là lĩnh vực cường giả, cũng tuyệt đối không có khả năng một người chống chọi trăm vạn hùng binh!
Lĩnh vực cường giả còn chưa phải là thần - kể cả là thần cấp đi nữa, cũng tuyệt đối làm không được chuyện một người đem giết trăm vạn đại quân này. Do Đỗ Duy đối với lực lượng tương đối hiểu rõ, hắn đương nhiên sẽ không như những người dân bình thường ngu ngơ mà tin rằng thần linh thật sự có thể khai thiên tích địa vĩ đại như vậy: Thần cũng chỉ là người, bất quá so với người bình thường thì cường đại hơn nhiều mà thôi.
Nhưng bất kể cường đại thế nào, cũng không có lực một chống trăm vạn.
Huống chi, Bạch Hà Sầu còn chưa phải là thần.
Chỉ là, ánh mắt hắn lại lần nữa rơi vào câu nói cuối cùng trên bức thư kia:
- Bằng hữu của ta không nhiều lắm, ngươi cũng xem là một người, nếu như ngươi chết, ta sẽ không thích...
Nhìn câu này, ngay cả Đỗ Duy áp chế thế nào đi nữa, cũng nhịn không được trong lòng sinh ra một tia kích động ấm áp.
Ừ, cái tên gia hỏa trái tim lạnh như dòng sông băng kia, có thể viết một câu như vậy cho mình, quả là khác biệt so với tính tình thường ngày của hắn đi.
Có thể làm cho Bạch Hà Sầu thừa nhận mình là bằng hữu của hắn... Ta thích!
***
Đỗ Duy cũng không hồ đồ lo lắng cho an nguy của Bạch Hà Sầu. Cái tên kia chính là một tên điên biến thái. Thay vì lo lắng cho hắn, còn không bằng lo lắng cho những tao ngộ thê thảm của đám tội dân kia còn thỏa đáng hơn. Bạch Hà Sầu không phải đứa ngốc, hắn so với tuyệt đại đa số người thông minh hơn rất nhiều rất nhiều. Hắn không phải là chịu chết, càng sẽ không đi tự sát.
Như vậy hắn đi tới phương bắc, hẳn là có dụng ý riêng của hắn.
Lo sợ rằng Bạch Hà Sầu sẽ chết?
Giỡn chơi! Dù người trên thế giới này chết sạch một nữa, hắn cũng chưa chắc sẽ chết!
Một khi không cần lo lắng cho cái tên điên biến thái kia nữa, cuộc sống lại tiếp tục trôi đi. Dù sao thì trong đế đô cũng có rất nhiều chuyện khiến cho Đỗ Duy phải bận tâm.
Tỷ như... Tỉ võ đại hội!
Tại vòng hai mươi lăm người, Đỗ Duy vì không có đối thủ, thuận lợi tiến vào vòng tiếp theo.
Mặt khác còn hai mươi bốn người kia quyết chiến, chọn ra mười hai người chiến thắng, cộng với Đỗ Duy một người, lại vừa đúng con số mười ba.
Mười ba... Cái con số này không được may mắn cho lắm.
Bất quá Đỗ Duy cũng không có vấn đề gì. Dù sao cái thế giới này cũng không có Cơ Đốc giáo. Không có bữa tiệc tối cuối cùng. Không có mười ba môn đồ của Chúa Jesus... cho nên cái con số mười ba này. Đối với cái thế giới này tuyệt không có gì không ổn.
Trái lại tại vòng số mười ba này. Đỗ Duy một lần nữa lại chọn được thăm "trống"!
Vận khí?
Đương nhiên không phải! Thân là ông chủ đứng sau của các trận đấu, Đỗ Duy đã nhồi vào rất nhiều kim tệ cho hầu bao của hội trưởng Hiệp Hội kỵ sĩ. Mà bốn giám khảo đều phải nhìn sắc mặt của Đỗ Duy... như vậy trong lúc rút thăm, động tay động chân một chút, cũng không phải là chuyện lớn gì.
Hoàn toàn trái ngược là Đỗ Duy thậm chí thấy mình chẳng qua chỉ lợi dụng rút thăm chiếm một chút tiện nghi. Cũng xem như là rất thanh liêm rồi!
Có chỗ dựa lớn như vậy, ta cũng không có thao túng kết quả trận đấu. Cũng đã xem như rất công chính vô tư!
Cho nên... hai mươi lăm cho đến mười ba, mười ba rồi đến bảy, bảy xong là bốn...
Đỗ Duy một mạch liên tiếp bắt được thăm trống, công khai tiến vào tứ cường của thiên hạ đệ nhất tỉ võ đại hội lần này!
Mặc dù trên khắp phố ở đế đô đều bàn tán về việc ngài công tước hoa Tulip đại nhân một mạch bắt được thăm trống, một mạch không đánh mà thắng. Lão nhân gia ngài chỉ việc ngồi trên khán đài uống rượu, miệng cắn hạt dưa. Bên cạnh ngoài ra còn có đấm chân bóp vai, nhìn những tuyển thủ trên lôi bài đấu sinh tử... cũng là có chút bất mãn. Nhưng dù sao thanh thế của công tước Hoa tulip bây giờ cũng không phải là nhỏ, mọi người nhiều nhất cũng chỉ là trong lòng oán thầm một phen. Không ai thực sự dám nhảy ra mà chỉ trích vị công tước đại nhân này làm rối kỉ cương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Dù sao, trong thâm tâm mỗi người đều có một ý nghĩ: Bằng bản lãnh của vị đại nhân này. Cho dù là một mạch đánh tới, cũng là có thể dễ dàng vượt qua vòng kiểm tra thôi.
Đương nhiên. Cứ tiếp tục như thế, vào đến vòng tứ cường, lại làm cho mọi người đối với việc vị công tước đại nhân làm thế nào để hiển thị uy phong lần nữa đều hết sức chờ mong!
Cái này ngươi không thể không chiến mà thắng! Trận này ngươi bắt buột phải lên đài mà đấu đi!
Hơn nữa, căn cứ theo kết quả rút thăm, càng làm cho người ta đối với trận đấu kế tiếp này kích thích khẩu vị!
Tứ cường quyết chiến trận đầu tiên: công tước hoa Tulip quyết đấu với Nữ tuyển thủ thần bí "Tuyết"!
Cái kết quả rút thăm này, hiển nhiên cũng là được đưa ra dưới bàn tay tội ác của Đỗ Duy thao túng.
Sau khi Allu đến đế đô, liền một mực không chủ động cùng mình gặp mặt. Cái cô bé này thật là biết chịu đựng!
Mặc dù Đỗ Duy cũng biết mấy ngày nay Allu đều trốn ở tiểu viện của Lam Hải Duyệt...
Hừ. Bạch Hà Sầu cùng Lam Hải Duyệt giảng hòa sao? Phái nữ đồ đệ cưng của mình đến gặp vị sư huynh đệ Lam Hải Duyệt này. Muốn diễn tuồng gương vỡ lại lành chắc?
Xem ra cái tên Bạch Hà Sầu này, tâm tính thực sự thay đổi rất nhiều!
Allu có thể một mạch đánh thắng đến tứ cường, đa số trận đấu của nàng Đỗ Duy đều tự mình quan sát. Dưới ánh mắt khảo sát của Đỗ Duy, hắn đoán Allu thực lực hiện tại hẳn là so với đế quốc võ sĩ cấp bảy cấp tám cũng tương đương. Nói cách khác, nếu như vận khí kém, nàng có thể bị một đối thủ cấp bảy đánh bại. Vận khí tốt, nàng cũng có thể đem môt tên cấp tám đá văng khỏi lôi đài - Chỗ dựa lớn nhất của nàng, chính là cái thể thuật như quỷ mị kia của Đại Tuyết Sơn.
Rất hiển nhiên, sau khi trở lại Đại Tuyêt Sơn. Tên Bạch Hà Sầu kia xem ra đã dạy cho nữ đồ đệ này không ít công phu ruột của mình. Khiến băng sương đấu khí của Allu có tiến bộ nhảy vọt.
Đỗ Duy thậm chí còn hoài nghi Bạch Hà Sầu có hay không trực tiếp truyền công lực cho tiểu nha đầu này. Chứ nếu không nói tại sao mới ngắn ngủi mấy tháng, thực lực của nàng như thế nào có thể tăng lên hai – ba bậc đây?
***
Ngày mười bốn tháng hai.
Hôm nay là ngày thi đấu tứ cường, ngày thi đấu được chọn cũng có chút liên quan đến Đỗ Duy...
Mười bốn tháng hai! Ngày tốt lành a! Lễ tình nhân a!
Từ mấy ngày trước, Đỗ Duy đã vận dụng một ít lực lượng bí mật của mình. Hắn dẫn tới đế đô năm trăm thiết kỵ, trong đó dấu diếm mấy tên Deception kỵ sĩ đoàn. Chính tay hắn tại đế đô mua vài bó hoa hồng thượng đẳng, sau đó phái Deception không trung kỵ sĩ, một mạch chạy thẳng tới Lâu Lan thành ở tây bắc...
Lợi dụng Deception không trung kỵ sĩ đoàn, tại ngày lễ tình nhân đem tặng cho hai vợ yêu một bó hoa hồng. Đỗ Duy đối với việc này quả thật cũng tốn nhiều tâm tư.
Mặc dù... cái thế giới này căn bản là không có cái lễ tình nhân này.
Mà buổi trưa nay, Đỗ Duy rốt cục đứng trên lôi đài, đối mặt với nữ tù binh nhỏ bé của mình ngày xưa.
Allu vẫn thần thần bí bí mang theo cái mặt nạ màu bạc kia. Điều này làm cho Đỗ Duy trong lòng có chút ác ý thầm nghĩ: Con bé này không phải là mấy tháng nay ăn ngủ không ngon mặt mày hốc hác đi đấy chứ?
Trận đấu hôm nay, trên khán đài đều chật ních. Công tước đại nhân quyết đấu mỹ nhân, trận đấu lớn như vậy, đủ khiến cho tất cả mọi người chạy đến xem trận đấu này đều mang theo vài phần mập mờ phong lưu suy diễn.
Mà ngay cả "em dâu" của Đỗ Duy là Austria tiểu thư, cũng ngồi ở lầu ba trong phòng riêng của gia tộc hoa tulip.
Thuận tiện nói một chút… Austria tiểu thư gần đây cuộc sống rất là phong quang, bởi vì Đỗ Duy cùng nàng có mối quan hệ thân mật hơn, mà ngay cả Thần hoàng tử cũng yêu ai yêu cả đường đi, đối với vị tiểu thư này cũng thập phần thân thiện. Thậm chí có hai lần trên khán đài, dưới ánh mắt của vô số người xem, hắn còn cho người gọi Austria tiểu thư vào trong phòng riêng của hắn mà thảo luận một hồi lâu.
Ân sủng như vậy, không hề nghi ngờ, đều là vì nể mặt mũi của Đỗ Duy - điểm ấy mỗi người đều biết. Bởi vì cho dù là tài chính đại thần cũng cơ bản không có cơ hội cùng với Nhiếp chính vương cùng ngồi một chỗ uống trà cắn hạt dưa trò chuyện trên trời dưới đất.
Sau một tiếng la hưởng ứng vang lên, dưới đài bộc phát ra trận trận hoan hô - bất quá cũng rất rõ ràng, trong tiếng hoan hô này có chút mùi vị ồn ào. Trong suy đoán của tất cả mọi người, công tước đại nhân sẽ đối phó thế nào với tiểu mỹ nữ này đây? Có thể hay không thương hoa tiếc ngọc? Có thể hay không làm ra một màn kịch phong lưu mỹ nhân yêu anh hùng?
Đứng trên lôi đài, nghe thấy được những trận âm thanh động đất kia, Đỗ Duy nhàn nhã bước tới, ôm lấy trường cung của mình, mỉm cười nhìn trước mặt Allu. Sau đó đột nhiên cười nói:
- Ngươi chẳng lẽ cho rằng mang cái mặt nạ đó, ta liền thật sự không nhận ra ngươi?
Thân thể Allu run lên một cái, ánh mắt dưới tấm mặt nạ có chút khẩn trương nhìn Đỗ Duy chăm chú:
- Ta biết không thể gạt được ngươi.
- Vậy ngươi còn mang làm gì?
Đỗ Duy gãi gãi ót.
Allu có chút nghiến răng nghiến lợi:
- Ta, ta muốn mang!
Ngực nàng phập phồng, khiến cho cái bì giáp nhỏ màu đỏ tươi buộc vòng quanh đường nét càng đẹp mắt.
- Cái áo bì giáp này của ngươi cũng không tệ.
Đỗ Duy hì hì cười, bộ dáng phong tình nói:
- Mang từ trên núi xuống sao?
- Ta... tự ta làm!
Allu oán hận trả lời:
Ta đánh mấy con tuyết lang, sau đó dùng nước hoa Tường Vi đem da nhuộm đỏ...
Đỗ Duy tức cười, nhìn cô nàng đang có chút thu mình này, rất muốn nhắc nhở đối phương một chút, ngươi bây giờ đang đứng trên lôi đài a! Đây cũng không phải là nơi tốt đẹp để nói chuyện phiếm đâu.
Bất quá công tước đại nhân của chúng ta cũng không có chút bộ dáng động thủ nào, khiến cho đám khán giả bỏ tiền mua vé giá cao để tiến vào xem cho bằng được trận mỹ nữ đại chiến công tước, tiếp tục bất đắc dĩ phải nhìn hai người trên lôi đài bình thản nói chuyện phiếm.
- Trên núi sống có tốt không?
- Hoàn hảo!
- Ăn có ngon không?
- Không tệ!
- Ngủ có được không?
- Cũng tạm!
- ...
- ...
Khán giả dưới đài hoàn toàn câm nín.