Khi Đỗ Duy nhìn thấy Gabri. Toàn thân áo giáp sĩ quan thống lĩnh của đệ đệ trẻ tuổi đã nhuộm thành màu đỏ thẫm rồi, trên vai áo giáp còn móc một khối thịt nát vụn, khuôn mặt cũng sót lại máu bẩn.
Tuy nhiên vẻ mặt của Gabri rất hưng phấn, hắn vừa nhìn thấy Đỗ Duy đã vọt nhanh lên, ôm mạnh Đỗ Duy một cái, cũng không để ý quá nửa máu bẩn trên mình cọ vào người Đỗ Duy.
- Được rồi!
Đỗ Duy đẩy đệ đệ ra, nhìn kỹ khoảng chừng vài lần, khẳng định đệ đệ cũng không có bị trọng thương gì, lúc này mới yên tâm.
Hôm nay trận chiến đầu tiên, Đỗ Duy xuất phát từ suy nghĩ riêng bảo vệ đệ đệ nên đặt đoàn bộ binh chỗ hắn ở vị trí phía sau tương đối gần lớp thuẫn bộ binh.
Dù sao đây là trận chiến đầu tiên của Gabri, cho dù hắn là một người trẻ tuổi dũng cảm nhưng mà ở trận chiến đầu tiên vẫn còn đừng làm cho hắn gánh chịu nhiệm vụ quá nguy hiểm đáng sợ là được. Một vài rèn luyện thích hợp như vậy đủ rồi.
Nhưng mà nhìn toàn thân Gabri có máu bẩn, hiển nhiên hắn vẫn còn lao nên rất nhanh...
- Em vứt bỏ đội ngũ của mình, một mình xông lên phía trước phải không?
Đỗ Duy trầm mặt nhìn đệ đệ.
- Hôm nay em chém giết ít nhất sáu thú nhân!
Gabri một mặt hưng phấn một mặt dường như hắn không chú ý sắc mặt trầm xuống của Đỗ Duy, vẫn kích động lớn tiếng nói như trước:
- Trong đó một người rất có thể là sĩ quan, bởi vì ta thấy mũ sắt trên đầu hắn không giống với thú nhân khác.
- Anh hỏi , em vứt bỏ đội ngũ của mình, một mình xông lên phía trước phải không.
Đỗ Duy đè thấp giọng.
- Việc này....
Lúc này Gabri mới chú ý tới giọng nói của ca ca có vẻ cổ quái. Khẩn trương co lại đầu, có hơi thấp thỏm nói:
- Em... Sau khi đấu võ tình hình có hơi loạn. Ea chỉ biết là xông về phía trước... Cũng không lưu ý những điều này.
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu, đang muốn răn dạy đệ đệ hai câu, tuy nhiên nhìn vào người trẻ tuổi hưng phấn và kích động, bên trong ánh mắt nhìn chăm chú mình còn có hàm chứa đầy vẻ mong đợi, đã giống như một đứa bé sau khi làm ra thành tích xuất sắc thì hy vọng đạt được trưởng bối khen ngợi.
Đỗ Duy suy nghĩ, cảm thấy dù sao cũng là trận chiến mở màn của đệ đệ, nếu như dùng lời lẽ dữ dội trách mắng hắn thì chỉ sợ sẽ đả kích lòng tự tin của người thanh niên này, lúc này mới thở dài. Vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Làm không tệ, biểu hiện của em rất dũng cảm, đã không làm mất mặt của phụ thân chúng ta.
Mắt Gabri lúc này mới đỏ, cúi đầu xuống, rất nhanh lau một chút mắt, sau khi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hai mắt Đỗ Duy. Lại bỗng nhiên đè thấp giọng nói:
- Anh, em biết rồi... Hôm nay em không nên lỗ mãng xông về phía trước, bản thân là một người sĩ quan, ta có chỗ thất trách... Mặc dù anh không nhẫn tâm mắng . Tuy nhiên...
Nói xong. Hắn chủ động kéo lại tay của Đỗ Duy, nồng nhiệt nhìn vào mắt của Đỗ Duy:
- Em cam đoan, lần sau tuyệt đối em sẽ không lỗ mãng như vậy nữa!
Đỗ Duy vừa lòng cười. Trong lòng Đệ đệ vẫn còn hiểu được, thế cũng tốt rồi. Không uổng công mình khổ tâm lo cho nó.
- Nhưng mà...
Gabri lại gãi gãi đầu. Cười khổ nói:
- Em biết anh yêu quý em, nhưng mà lần sau ngươi đừng bố trí em đến đội ngũ sau cùng đấy. Anh... Tất nhiên là anh tốt với em. Nhưng mà để cho người khác nhìn lại có thể xem thường em, chỉ coi em là một đồ vô tích sự được anh bảo vệ.
Đỗ Duy giật mình, biết thái độ bảo vệ của mình Dường như cũng có hơi không thỏa đáng.
Hai huynh đệ nhìn nhau. Cùng cười ầm ầm vài tiếng.
Hỏa hoạn lớn đủ đốt cháy một ngày, ngày thứ hai. Ở dưới sự hợp lực dập tắt lửa của ma pháp sư và quân đội Đỗ Duy phái ra, cuối cùng đám cháy lớn trong thành mới bị khống chế, mãi cho đến ban đêm ngày thứ hai đám cháy lớn mới tắt toàn bộ.
Mà lưu lại ở tòa cứ điểm hùng vĩ ban đầu này chỉ là một mảnh tường nát gạch nát.
Đạp lên gạch ngói vụn, Đỗ Duy đi ở trên đống đổ nát, phóng tầm mắt nhìn chung quanh, có một số chỗ hãy còn bốc lên khói đặc.
- Ôi! Thời gian ba năm, mấy trăm vạn kim tệ và mấy vạn người xây dựng thành.
Hắn thở dài.
Bộ binh loài người đã vượt qua đống đổ nát từ 2 bên, đồn trú ở chỗ nước cạn phía nam con sông làm nhiệm vụ phòng ngự báo động bất cứ lúc nào tội dân qua sông công kích.
- Hoàn hảo, đám cháy lớn mặc dù lớn mạnh, đốt đi công trình trên mặt đất nhưng mà đại bộ phận nền công trình vẫn còn, bộ khung tường thành vẫn còn lại, xây dựng lại cũng không phải là vấn đề khó khăn. Nhưng mà thời gian lại là một vấn đề khó giải quyết. Trong thời gian xây dựng thành chắc chắn tội dân có thể không ngừng quấy rối .
Đỗ Duy nhăn mày.
Một trận chiến này cơ bản đạt tới mục đích chiến lược theo ý tưởng trước đó. Một trận đại thắng, hiệu quả là dần dần kích thích quân đội lên.
Bây giờ nhìn các binh sĩ đang đi đi lại lại lao động dọn sạch chiến trường và đống đổ nát trong thành, trên mặt từng người tràn đầy tự tin và kiêu hãnh. Vẻ mặt kia đã có khác biệt vĩ đại so với trước đó vài ngày khi mình vừa tới thành Asian , họ có vẻ hoảng sợ không thể chịu nổi dù chỉ một ngày.
Mà đồng thời, loài người đoạt lại bờ nam rồi, trên chiến lược không cần lo lắng bất cứ lúc nào tội dân lấy lại cứ điểm này mà phát động xâm nhập phía nam-- mặc dù từng nói nó không có ý định quy mô xuôi nam nhưng mà dù sao đây là chiến tranh, không phải thăm nhà nhau, kẻ địch nói như thế, cho dù là Lạc Tuyết cũng không có thể tin hoàn toàn.
Còn thứ ba...
Đỗ Duy bỗng nhiên cười lạnh lùng một tiếng, khóe miệng cong lên, ánh mắt lạnh...
Lạc Tuyết, quả nhiên ngươi mạnh bạo, cũng thật ác độc!
Quân đội thú nhân . Sáu vạn đã bị ngươi coi như pháo hôi rồi sao?
Cái từ "Thánh nhân" này của ngươi, quả nhiên là điên cuồng!
Tuy nhiên cũng tốt, làm cho ta tìm được điểm mấu chốt của ngươi--- thật buồn cười, không phải ngươi nói muốn làm thánh nhân sao? Nhưng mà hiện tại xem ra, cái gọi là "Thánh nhân" của ngươi cũng vẻn vẹn chỉ là nhân ái đối với Tinh linh tộc của ngươi mà thôi!
Vào sau khi chiến đấu, rất nhanh Đỗ Duy đã nhận ra được một vài sự bất đồng rồi.
Kết quả thắng lợi của một trận chiến này huy hoàng nhưng mà nói tóm lại. Toàn bộ quân đội lưu lại chống cự của tội dân đều là thú nhân! Toàn tộc Tinh Linh lại không có một người tham chiến!
Nếu có Tinh Linh tộc tham chiến như vậy dù mình có kỵ sĩ Griffin --- có thể số lượng kỵ sĩ Griffin quá ít nếu như gặp được quân đội không trung quy mô lớn của Tinh Linh tộc, cho dù một trăm kỵ sĩ Griffin treo danh hiệu Sterling cần nghĩ đối phó chính diện với mấy ngàn Tinh Linh tộc--- không cần nhiều, chỉ cần đối phương có hơn ba nghìn tinh linh chiến sĩ biết bay , một trăm người kỵ sĩ Griffin ít ỏi cũng chỉ có rút quân thôi, cho dù liều chết phóng hỏa cũng tuyệt đối không dám đấu! Nếu muốn thu được kết quả chiến đấu huy hoàng như bây giờ. Đó là điều tuyệt đối không thể có.
Huống chi, lực lượng không trung của chúng còn có long tộc!
Tinh Linh tộc không tham chiến, cho dù là về sau thú nhân tan tác, Tinh Linh tộc ở bờ bắc cũng không có người nào đến trợ giúp, chỉ là quân đội loài người bị thắng lợi mê hoặc đầu óc, xông tới bờ sông. Khi định qua sông truy kích thì chiến sĩ Tinh Linh tộc mới xuất hiện ngăn chặn, nhưng sau khi quân đội loài người rút đi, Tinh Linh tộc cũng đã ngừng công kích rồi.
Ban đầu Đỗ Duy mang theo ma pháp sư cùng ra trận, đã làm tốt chuẩn bị gánh chịu tổn thất tương đối rồi. Tính toán Trong lòng hắn một phương mình có một trăm kỵ sĩ Griffin thêm ba mươi tên ma pháp sư, nếu như gặp được hàng loạt chiến sĩ Tinh Linh tộc phòng ngự bầu trời của đối phương, thêm long tộc trợ chiến, như vậy tất nhiên là một phương mình có tổn thất vĩ đại. Cho dù liều chết phóng hỏa-- dưới tình huống xấu nhất. Thậm chí Đỗ Duy tính toán toàn bộ một trăm kỵ sĩ Griffin giỏi nhất này liều sạch mạng.
Với lại...
Chém giết hơn ba vạn bảy ngàn kẻ địch, tù binh... Không đến hai ngàn?
Sau khi Đỗ Duy xem hết thống kê số liệu trình báo đi lên đã lập tức trầm mặt xuống.
Ở trên đống hoang tàn của cứ điểm, vị trí phủ thống soái trong thành ban đầu tạm thời đồn trú đại doanh.
Ở trong đại trướng, các tướng lĩnh đều tập trung ở nơi này làm báo cáo sau chiến đấu.
Đỗ Duy vừa nhìn một chút phần con số thống kê này. Lúc ấy mặt đã trầm xuống rồi!
- Hừ, không đến hai ngàn... Đỗ Duy đang muốn nói gì. Nhưng mà nhìn chúng tướng trong lều đều là vẻ mặt không đồng ý, trong lòng hắn thở dài--- oán hận, đã chôn vùi đi.
Đây không phải là cuộc tàn sát mà là một trận đánh, Dựa theo lẽ thường mà nói, không có khả năng xuất hiện tình huống tỉ lệ con số địch bị giết và bị bắt mất thăng bằng như thế, như vậy giải thích duy nhất chính là người phía dưới che giấu tình huống thực tế: vì thù hận làm cho sau cuộc chiến đấu binh lính loài người giết đỏ cả mắt rồi, giết hại rất nhiều thú nhân bị bắt làm tù binh! Thậm chí rất nhiều sĩ quan ngầm đồng ý hoặc là khích lệ loại hành vi này.
Đỗ Duy thở dài, hắn biết giờ phút này nếu như mình truy cứu loại chuyện này ngược lại sẽ khiến chúng tướng dưới trướng phản cảm, dù sao từ khi khai chiến đến nay thú nhân làm ra các loại hành động gây nên mối thù hận không có cách nào phai mờ với loài người... Ví dụ như, thú nhân coi loài người như đồ ăn! Chỉ riêng một việc này đã đủ để cho loài người dùng ánh mắt vô cùng thù hận đối xử những kẻ địch này rồi.Mình làm chủ soái--- không nắm chắc binh quyền!
Đỗ Duy cắn răng, sắc mặt yên tĩnh trở lại, cố ý ném phần con số thống kê này qua một bên rồi nói:
- Còn có con số khác đâu? Con số thương vong của huynh đệ chúng ta đâu?
Thấy Đỗ Duy mất đi vẻ mặt uy nghiêm, chúng tướng đều nhẹ nhàng thở ra, trong đại trướng không ít người đều có phần thâm gia chuyện giết hại tù binh chiến tranh này. Còn lại hai ngàn tù binh chiến tranh này toàn là bộ phận sĩ quan từng bị kẻ địch tù binh lưu lại.
Nhưng mà...
Trong lòng hắn không nén nổi thấy phức tạp --- Lạc Tuyết, đã tạo ra thù hận như vậy rồi, ngươi còn muốn làm thánh nhân, còn muốn cầu hoà bình sao?
Có khả năng sao? Hừ!
- Đại nhân.
Sĩ quan Thống kê chuyển lên phần số liệu thứ hai.
Đỗ Duy liếc mắt nhìn xuống, trong lòng khó chịu.
Thương vong tới ngoài hai vạn, trong đó hơn một vạn năm nghìn lính bỏ mình, còn lại đều là thương binh trọng thương tàn phế đã triệt để mất đi năng lực chiến đấu, vết thương nhẹ tạm thời mất đi sức chiến đấu cũng có đến gần bốn ngàn.
Cộng lại, thủ hạ bây giờ của mình chẳng khác giảm quân số chiến đấu đến gần hai vạn năm nghìn.
Mình lại phóng hỏa khắp nơi, chắn đường rút lui của đối phương rồi, lại là đánh hai cánh, còn đưa vào một con át chủ bài "Lôi Kỵ".
Kết quả là tỷ lệ thương vong của cuộc chiến đại thắng này cũng đạt tới khoảng 1: 1,5.
Dù cho là bại trận nhưng mà quả nhiên là sức chiến đấu của thú nhân dũng mãnh! Nếu như không phải mình có Lôi Kỵ đột kích sụp đổ trận hình của đối phương mà nói tỉ lệ thương vong của hai bên trong một trận chiến này thì loài người không hơn bao nhiêu.
Ôi, đúng rồi, còn có thương vong của Lôi Kỵ. Mấy con số này không có tính ở trong đó đâu!
Một trận chiến này, Lôi Kỵ đi đi lại lại xông trận, về sau lại đánh tan Lang Kỵ chính diện của đối phương. Thống kê sau cuộc chiến, Lôi Kỵ tổn thương hơn ngàn. Kết quả này đã coi như không tệ rồi, nhưng mà đối với Đỗ Duy mà nói, vẫn cảm thấy vô cùng đau xót như trước.
Người khác đều đang kinh ngạc, khi nào thì gia tộc Hoa Tulip xuất hiện một đội binh lính mạnh như vậy, nhất là những kỵ binh này từng bước từng bước lộ ra khả năng, chắc chắn đều là tinh binh bách chiến thực sự! Nhưng gia tộc Hoa Tulip ở tây bắc mặc dù từng trải qua cuộc chiến bảo vệ Gileat và tiêu diệt quân phản loạn tây bắc. Nhưng mà mọi người đều biết lúc ấy Đỗ Duy chỉ có hai ba nghìn kỵ binh mà thôi. Nhưng xảy ra sau trận chiến tranh kia cũng không lâu...
Có thể chỉ có Đỗ Duy và một ít nhân vật trọng yếu trong gia tộc mới biết được thành lập đội Lôi Kỵ này đã tốn bao nhiêu suy nghĩ của Đỗ Duy!
Tinh binh là đánh nhau mà ra mà không phải luyện tập ra--- mọi người đều hiểu rõ đạo lý này.
Lai lịch của đội Lôi Kỵ này cũng có thể nói là thần bí: vào sau khi Đỗ Duy đạt được hiệp nghị hợp tác với Saladin của thảo nguyên, ngoài cung ứng vũ khí và vật tư cho Saladin ra. Đỗ Duy cũng âm thầm phái bộ đội trực tiếp tiến vào thảo nguyên, chiến đấu dưới trướng Saladin, trong ngày thường chỉ giả trang thành thuộc hạ của Saladin.
Hơn ba năm, gần như hàng năm những quân đội này đều có thể thay phiên một lượt, dần dần Đỗ Duy phái từng nhóm quân đội trong gia tộc vào thảo nguyên, nhờ vào khu vực thảo nguyên thường xuyên có giao chiến này, nhờ vào việc tham dự quá trình Saladin chiếm đoạt từng cái bộ lạc mà rèn luyện từng đám quân đội thành bộ đội tinh nhuệ thật sự.
Đây là một sự việc rất khó khăn: Số lượng mỗi một đám quân đội được điều động đều trải qua kiểm soát, nếu nhiều tất nhiên không được vì có thể lộ ra dấu vết. Nếu ít cũng không được. Quá ít sẽ vô dụng.
Vẫn không thể giúp Saladin tới quá mức . Để tránh thế lực của con sói thảo nguyên này bành trướng tới mức vượt qua phạm vi khống chế của mình.
Ba năm qua, từng đám kỵ sĩ tinh nhuệ rèn luyện từ trên chiến trường của thảo nguyên. Cũng từng có tổn thương, từng làm cho trong lòng Đỗ Duy áy náy không thôi--- luyện binh như vậy phải chăng quá mức tàn nhẫn?
Nhưng mà, về khách quan chiến đấu như vậy cũng tăng cường cho việc Đỗ Duy nắm trong tay tình thế thảo nguyên! Từng lần chiến đấu khơi lên thù hận giữa các bộ lạc trên thảo nguyên, đồng thời thế lực Saladin bành trướng cũng khiến cho càng ngày càng nhiều bộ lạc trên thảo nguyên liên hợp với nhau cùng đối kháng Saladin.
Kết quả là đã tạo nên một đội Lôi Kỵ tinh nhuệ như vậy! Những người này đều được gọi là kỵ binh người thảo nguyên cực mạnh rèn luyện trong chiến đấu mà ra.
Đương nhiên rồi, thực hiện loại "Luyện binh Thực chiến " này vô cùng nguy hiểm, dù là ở gia tộc Hoa Tulip thì đối xử với các kị binh của một đội Lôi Kỵ này cũng là cao nhất.
- Đại nhân, trận chiến này chúng ta đại thắng! Người xem viết quân báo với đế đô thế nào mới ổn?
Trong đại trướng, sau khi một người tướng lĩnh mở miệng, không ít người đều đỏ mắt chờ mong nhìn vào Đỗ Duy. Một trận khai chiến đại thắng như vậy trước nay chưa từng có, chắc hẳn phong thưởng nơi đế đô chắc chắn cũng rất phong phú đi!
Các vị đều là người đi lính, liều mạng đánh trận là vì cái gì vậy? Ngoài bảo vệ đế quốc và vinh quang quân nhân ra, ai không hy vọng mình lập được chiến công hiển hách, lấy được quan to ban tước, làm cho người nhà mình ăn ngon mặc đẹp chứ?
Đỗ Duy quan sát cẩn thận từng nét biến hóa vẻ mặt của mỗi tướng thuộc hạ, ghi vào trong lòng rồi nét mặt hờ hững cười:
- Các vị yên tâm, hôm nay ta đã viết thư trở về đế đô giúp các vị xin quân công.
Một mảnh reo hò.
Ngay lập tức không ít người đều là vui vẻ ra mặt, hơn nữa có người lớn tiếng đánh trống reo hò, cho rằng cần phải thừa dịp bây giờ, một trống tăng tinh thần, đánh qua sông, đánh tan kẻ địch ở bờ bắc, tìm kiếm thành quả thắng lợi lớn hơn nữa.
Đỗ Duy nghe xong chỉ là cười nhạt mà không hề nói gì.
Trước trận chiến trong những người kia cũng không có thiếu người phản đối dữ dội cuộc phản công lần này... nhưng bây giờ, hừ hừ!
Trong lòng hắn mơ hồ đã suy tính một lần...
Loại trừ! Còn muốn loại trừ!
Cần nghĩ thật sự nắm chắc cánh quân đội này, như vậy trong những người này, còn có một đám phải loại trừ hết! Cần nghĩ tạo dấu vết chắc chắn của ta trên cánh quân đội này... Như vậy, trước mắt đã phải cẩn thận phân chia trong nhóm người này ra. Một bộ phận có thể phát triển trở thành hệ phái của mình, mà một bộ phận khác chỉ có thể nghĩ biện pháp loại trừ bớt!
Có lẽ, mượn lần phong thưởng này... có thể làm một lần?
Hắn nghĩ tới đây, trong lòng cũng không khỏi tự giễu... Không thể tưởng được, có một ngày ta cũng có thể sử dụng loại ý nghĩ này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lạc Tuyết, ngươi là thánh nhân, cũng là người điên.
Nhưng ta không phải!
Đỗ Duy ta không phải thánh nhân cũng không phải người điên!
Ta chỉ biết làm dựa theo biện pháp của chính ta! Đi theo đường của chính ta!