Ác Ma Quân Y

Chương 4:




Mặc dù quá trình điều trị kéo dài một cách bất ngờ, nhưng cuối cùng nó cũng kết thúc, và vẫn Jello đến phòng của Kike như thường lệ.
Đèn được bật sáng và Keike đang xuất thần với một cuốn tạp chí trên tay. Sự xuất hiện của Jello không làm cậu quá sợ hãi nữa. Hai người yên lặng nhìn nhau, làn gió nhẹ thổi qua trong không khí mát mẻ.
Keike phá vỡ sự im lặng trước: "Tôi hy vọng từ nay cậu sẽ ngừng chọc phá tôi bằng một số thủ đoạn đê ​​hèn đó."
"Anh thật là can đảm", Jello mỉm cười, "không luyện tập thích hợp trong thời gian dài như vậy, sức lực của anh có thể không chống lại được tôi."
"Tôi tin rằng cậu sẽ không muốn biết tôi đã hồi phục được bao nhiêu. Tại sao cậu lại làm những điều này với tôi?"
"Không tại sao cả. Điều tôi muốn nói với anh là, đừng cố gắng chống cự vô ích, anh hiện tại đã hoàn toàn ở trong tay tôi."
"Cuối cùng cái đuôi hồ ly cũng lộ ra. Không biết bao nhiêu người xung quanh bị cậu điều khiển. Một ngày nào đó tôi sẽ làm cậu hối hận."
"Tin tôi đi, đừng tự hoang tưởng sâu xa, sự thật nó hoàn toàn khác với tưởng tượng của anh. Ngày mai anh sẽ được kiểm tra trước khi xuất viện, và tôi sẽ để lại cho anh một món quà khó quên."
Jello tắt đèn và rời đi, để lại Thiếu tá Keike ngồi đờ đẫn trong bóng tối.
Ngày hôm sau, Keike đến phòng chụp X-quang, cởi áo và nằm trên giường, một bác sĩ điều chỉnh ống kính chỉa vào lòng ngực cậu sau đó quay người bước vào căn phòng bên cạnh, ống kính từ từ được hạ xuống, và căn phòng đột nhiên trở nên tối tăm. Trường hợp này không giống với những lần kiểm tra trước, Keike cảm thấy lo lắng, cậu định đứng dậy thì bị một bàn tay lạnh lẽo chạm vào đùi. Keike trong bóng tối sợ hãi đến mức lăn ra khỏi giường, đứng sau lưng người vừa chạm vào mình.
Keike cố gắng hết sức để mở to mắt, bóng tối không có không có một chút ánh sáng khiến cậu cảm thấy một sự tuyệt vọng không thể giải thích được. Keike xoay người chạm vào phía trước, chỉ thấy bóng tối vô hạn. Một bàn tay đột ngột nhéo lên mông Keike, cậu hoảng sợ nhảy lên và đập một cái thật mạnh vào đầu người đó. Keike vô thức xoa xoa bờ mông đau nhức của mình. Cơn đau dữ dội và hoảng sợ làm mắt cậu rơm rớm. Một bàn tay to nhẹ nhàng xoa xoa cái trán sưng tấy, còn một bàn tay thiếu chút nữa sờ sờ ngực của cậu, Keike kinh ngạc mà đấm hắn một cái, người nọ bay đi như bóng ma, không khỏi có chút kinh ngạc.
"Hắn có thể nhìn thấy mình! ” Bất lợi rõ rệt khiến Keike lạnh cả sống lưng, cậu điên cuồng chạy về phía trước, định tìm cửa rời khỏi đây.
Dưới chân vấp phải thứ gì đó, Keike nặng nề ngã xuống, thắt lưng lại bị vật cứng va vào, đau đến mức không thể đứng lên. Một đôi bàn tay to bế cậu lên ôm vào lòng, Keike vùng vẫy, nhưng hơi thở quen thuộc xoa dịu khiến cậu nằm yên lại.
“Lẽ ra tôi phải sớm biết nó là cậu” Keike thấp giọng nức nở.
"Ngày hôm không phải tôi đã nói cho anh biết rồi sau? Thật là ngu ngốc."
"Trời tối như vậy, tôi làm sao có thể biết đó là ai..." Lời nói kiêu ngạo che đậy sự lo sợ của Keike.
"Vậy, nếu biết là tôi, anh sẽ không trốn..." Có một chút ngạc nhiên trong giọng nói của Jello.
“Không, buông tôi ra.” Keike nóng bừng cả mặt.
“Không được, tôi còn chưa làm cho thân thể của anh cảm nhận đau đơn. Đừng tưởng rằng lần này ta sẽ để cho ngươi.” Jello thô lỗ hôn một cái.
"Ahhh..."
Hai đôi môi ẩm ướt nóng bỏng gặm nhấm lẫn nhau một cách nóng bỏng, Jello đưa lưỡi liếm láp như xoa bóp, rồi cuộn lấy đầu lưỡi của Keike như không thể chờ đợi để được xem phản ứng của cậu, hai thứ trơn tuột quấn lấy nhau cùng với sự hưng phấn khó tả khiến Keike bị ám ảnh bởi một nụ hôn sâu như muốn đâm sâu vào nội tạng, và cũng không thể chống lại kỹ thuật điêu luyện của Jello.
“Thoải mái không?” Jero xoa thân thể khó chịu cương cứng của Keike, khàn khàn cười nói, “anh thật nhạy cảm...”
“Bốp!” Một cái tát vào mặt cắt ngang lời nói tục tĩu của Jello.
"Ừm..." Đầu ngực mẫn cảm bị jello ác ý nắm lấy, Keike không đề phòng kêu ra tiếng
"không công bằng……"
"thế nào?"
"Cậu có thể thấy tôi..."
“Thật là thông minh, anh đúng thậtđồ ngốc.” Sau khi Jello đưa ra một lời ngưỡng mộ không liên quan, anh bắt đầu chuyên tâm vào bữa ăn của mình.
Thiếu tá ậm ừ một cách không muốn và hỏi, "Kính áp tròng... màu đỏ?"
"Không có"
Keike chạm vào mặt bác sĩ với vẻ không tin tưởng. Đôi mắt, khuôn mặt đẹp trai và gian ác của vị bác sĩ như nổi lên trong bóng tối, khiến ngực vị thiếu tá nóng bừng.
"Tôi không đeo kính, nó khá cản trở..."
"Trông cậu đẹp trai quá..." Keike mơ màng nói, những ngón tay lướt trên đôi môi ẩm ướt và quai hàm mịn màng.
“anh chỉ thấy tôi đẹp trong bóng tối? ” Jello nhướn mày cười cười.
"Hừ..." Keike rõ ràng đang không tỉnh táo, hơi giẫy giụa.
Sự phản kháng của Keike dễ dàng bị dập tắt, trong bóng tối tuyệt đối khiến Jello cảm thấy đây là nơi trú ẩn an toàn duy nhất. Keike cảm thấy chua xót khi nhớ lại trải nghiệm kỳ lạ và bi thảm của mình gần đây. Cậu bất lực ôm lấy bờ vai rộng rãi và mạnh mẽ của jello. Làn da ấm áp và mịn màng có sức kích thích tình dục đáng kinh ngạc. Vị thiếu tá đã ôm ấp vô số phụ nữ trong cuộc đời 29 tuổi của mình, và anh chưa bao giờ lại nằm trong vòng tay của một người đàn ông nhỏ hơn mình 4 tuổi, mà còn ở thế bị động như thế này.
Keike mở to đôi mắt hoàn toàn vô dụng trong bóng tối, trong lòng mơ hồ dâng lên một tia sợ hãi, hoàn cảnh cùng cảnh tượng quá quen thuộc, Keike áp mạnh vào lồng ngực rắn chắc của jello, không kìm chế được run rẩy kịch liệt.
Jello đã tìm thấy chính xác đôi môi run rẩy của Keike trong bóng tối, và nụ hôn nhẹ nhàng mang lại cảm giác thoải mái không thể giải thích được cho thiếu tá.
Thứ gì đó trong ký ức muốn xuyên ra ngoài, mơ hồ và khó đoán.
Keike chưa bao giờ khao khát được ôm Jello như lúc này, cậu lắng nghe nhịp tim rắn chắc và mạnh mẽ của Jello, cảm nhận những ngón tay di chuyển ra vào trong cơ thể của mình. Khi ngón tay ấn vào điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể cậu, Keike đau đớn rên rỉ, cương cứng đột ngột đánh thức nỗi xấu hổ do sợ hãi đè nén.
Keike cắn mạnh vào môi dưới của Jello, mùi máu tanh nồng nặc trong miệng hai người họ, Jello lùi lại nhanh chóng. Nới lỏng vòng tay buông Keike ra.
Nỗi sợ hãi không biết tên giống như những chiếc gai hoang dã, bành trướng dữ dội trên ngực Keike, và anh gần như nghẹt thở.
Keike cầu cứu “Jello giúp tôi!”.
Không có giọng nói nào đáp lại lời kêu cứu của anh, Keike gần như gục ngã trong tuyệt vọng cho đến khi giọng cậu khàn đi, cậu được sinh ra để bị mọi người ruồng bỏ và giờ chỉ còn một người để dựa vào.
"Jello" Keike khàn khàn nói, "Hãy ôm tôi, hãy ôm tôi, làm ơn..."
Tiếng lẩm bẩm đau đớn của Keike cuối cùng cũng vang lên, và giọng nói gợi cảm đều đều của vị bác sĩ cuối cùng cũng vang lên trong bóng tối: "Keike, anh hãy hứa rằng anh hoàn toàn nghe theo lời tôi không?"
"Tôi hứa! Tôi thề..." tên thiếu tá nhát gan nói.
"Tốt lắm, vậy anh hãy nghe cho kỹ. Tiếp theo, tôi nói gì với anh, anh cũng phải làm theo. Anh không được phép dừng lại cho đến khi tôi nói cái tiếp theo. Nếu không làm kịp thời, anh sẽ bị trừng phạt. Cũng đừng làm như vậy nữa. Anh có hét ầm lên, cũng sẽ không có ai tới cứu anh, thế giới của anh chỉ có mình tôi. Anh có hiểu không? "
Thiếu tá kinh hãi nức nở: "Ừ."
"Tốt lắm, nằm trên mặt đất."
Dù đã suy nghĩ và biết trước số phận bi thảm mà mình sắp phải đối mặt nhưng Keike vẫn ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, đầu gối run rẩy gần như không thể chống đỡ được cơ thể.
“Tiến về phía trước.” Một bàn tay nặng nề xoa xoa hông Keike một cách nặng nề.
Keike ngập ngừng.
Bốp! Một chiếc roi da quất mạnh vào cặp mông trần của Keike, làm cậu giật bắn người lên.
“Tiến lên!” Thiếu tá vội vàng đứng dậy.
“Cậu ta có thể nhìn thấy mình!” Keike tuyệt vọng nghĩ, và chiếc roi quất lên mông xác nhận đều đó.
“Dừng lại!” Cảm giác được đôi mắt u ám của Jello đang nhìn chằm chằm và cơ thể đang hoàn toàn phơi bày trước mặt anh ta, Keike chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát và mông co rút vì căng thẳng.
“Bò sang trái!” Có một nụ cười xấu xa trong giọng nói của Jello.
Chát! Roi đánh vào thắt lưng Keike, Jello đem roi đánh tới trên đầu v* của Keike, rốt cục không nhịn được kêu lên, roi đập xuống không thương tiếc, Keike cảm thấy mình như một con chó.
“Đúng dậy, làm lại.” Keike còn không dám nghĩ tiếp, lại bò.
“Lật về phía trước và lộn nhào.” Đều là những hành động rất đơn giản, nhưng trần truồng trước mặt người đàn ông đó là một sự tra tấn tinh thần nghiêm trọng, nhưng Keike không dám cứng đầu nữa.
"Đứng dậy, quay phải 45 độ, bò lùi về phía sau, không dừng lại."
"Dừng lại! Ngồi xổm. Lùi một bước, nâng hông, bước sang phải, ngồi xuống!"
A!” Keike hét lên, có một vật cứng lạnh xuyên qua cơ thể cậu.
Keike chật vật đứng lên, đau đớn kịch liệt ở hạ thể khiến đôi chân gần như hoàn toàn mất đi sức lực, người co giật như bị đóng đinh trên mặt đất.
“Đừng nhúc nhích!” Roi gảy trong không khí, Keike co lại giảm bớt sự đau đớn của mình.
Một ngón tay tinh xảo vặn trên đầu v* sưng tấy vì roi quất, đôi môi lạnh lẽo mà áp lên mút chặt lấy. Mong muốn thoát khỏi cơn đau đớn hèn nhát khiến Keike giang hai tay ra, vùi mặt vào ngực kẻ đã gây ra khổ sở cho mình và hoàn toàn khuất phục.
Jello giữ chặt hong Keike và kéo nó lên.
Keike nhấc chân lên khi người đàn ông ra lệnh, và ngoan ngoãn mở thân mình ra để chào đón anh ta vào.
Keike dần dần nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông nghiện tình dục mãnh liệt trước mặt, Jello đẹp trai như trong tưởng tượng trong bóng tối. Một sự phấn khích trỗi dậy. Sự quyến rũ của vị bác sĩ khiến Keike không thể không yêu anh ta. Người thiếu tá rơi nước mắt vì xấu hổ.
Jello im lặng khoác tay Keike: "em đưa anh đến một nơi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.