Ác Ma Quân Y

Chương 5:




Sau 4 giờ lái xe, Keike cuối cùng cũng đến được viện nghiên cứu nằm ở ngoại ô thành phố, pháo đài khổng lồ, kiên cố này do Tiến sĩ Jello phụ trách. Thật kỳ lạ là không ai phản đối điều này. Tiến sĩ Jello là một người độc nhất vô nhị.Đây là sự đồng thuận của tất cả mọi người.
"Anh có biết tại sau tôi được đồng thuận không?"
"Làm sao tôi biết được!"
"Nguyên nhân là do anh! Keike thân mến."
"Tôi không thích pha trò ngớ ngẩn."
"Anh không tin tôi, tôi cảm thấy thật đau lòng."
Sau khi hai người xuống xe, đến một tòa nhà hình trụ khổng lồ, Jello đặt lòng bàn tay vào khóa điều khiển, và cửa kính chống đạn dày mười phân được nâng lên.
Keike đi theo sau Jello, nhưng anh lại lưỡng lự đứng trước cửa thang máy, Jello kéo Keike vào và áp đầu cậu vào ngực mình, Keike cảm thấy nhẹ nhõm và tự hỏi làm thế nào mà anh ta biết rõ những điểm yếu của mình như vậy.
Thang máy đi xuống tầng mười hai dưới lòng đất, sau khi hai người đi ra thì đi xuống một cầu thang khác, cuối cùng thì Keike cũng nhìn thấy được một người khác.
Đó là một nhà nghiên cứu với khuôn mặt nhợt nhạt và áo khoác trắng, sau cái gật đầu nhẹ với Jello, người đó lướt nhanh đi, Keike chỉ cảm thấy lạnh cả tóc gáy.
Trải qua một loạt các thủ tục xác nhận phức tạp, trước mắt Keike là một cánh cửa kim loại giống như cánh cửa két sắt, được điều khiển bằng cách quét đồng tử. Sự quản lý chặt chẽ khiến Thiếu tá Keike đầy tò mò, đây là nơi bí mật gì, và tại sao Jello lại đưa mình đến đây, Keike tin rằng mình sắp có câu trả lời.
Bên trong cánh cửa là một hành lang dài, và bên trong hành lang là ánh sáng màu xanh lam nhạt huyền bí, đến từ chất lỏng màu xanh nhạt trong thủy tinh trong suốt, trông giống như một thế giới dưới nước khổng lồ trên đỉnh và hai bên đầu, và bóng đen mờ ảo. bóng đen bơi trong chất lỏng. Nó giống như một loại cá khổng lồ và nguy hiểm.
Keike thẫn thờ nhìn cảnh tượng kỳ bí và kỳ dị trước mặt, một bóng đen dần tiến lại gần, khi Keike nhìn rõ thì hét lên một tiếng kinh hoàng.
Nó kì dị.
Đó không phải là một xác chết, đó là một người sống!
Mặc dù cứng đờ, bất động, có thể thấy lồng ngực phồng lên, xẹp xuống nhưng không thở được, vài chiếc vòi mảnh khảnh nhô ra không biết từ đâu có thể điều khiển cử động và hoạt động sống của nó.
Khuôn mặt của người này cứng đờ, không có bất kỳ biểu cảm nào, đồng tử trong mở to và đôi mắt của nó hoàn toàn phân biệt, điều này gợi nhớ đến một tên ngốc.
Keike sợ hãi lùi lại và đụng phải tấm kính lạnh lẽo, Keike quay đầu lại, đằng sau cậu là một thân hình gầy gò như một bộ xương, với nội tạng và một số cơ bắp, không có da. Một nhãn cầu tròn hõm trong hốc mắt đang nhìn chằm chằm vào Keike. Các cơ quan nội tạng không được bao phủ bởi da thịt dễ dàng được nhìn thấy. Tim đập chậm lại, phổi nở ra và co lại một chút, ruột chậm nhu động. Một ống được đưa từ lỗ niệu đạo vào bàng quang đã phát triển.
Keike ngã ngã ngồi trên mặt đất, những bóng đen xung quanh dần dần tụ lại, trước sau đều là những thân ảnh giống như thây ma.
Keike sợ hãi chạy đến chỗ Jello, bám chặt vào người anh, giọng nói của cậu nghẹn ngào đứt quãng như không còn nói được.
“Anh nghĩ ai là kẻ thống trị thực sự của thế giới này?” Jello nhìn xuống Keike và nói với một nụ cười:
"Tôi không biết! "
"Người kiểm thống trị, kiểm soát thế giới này chỉ có thể là thần"
Keike ngước nhìn khuôn mặt đẹp trai của Jello lúc này đang bao trùm đầy vẻ xấu xa khó tả.
"Những người này là những người có ảnh hưởng nhất hoặc giàu có nhất trên thế giới. Nhưng tất cả họ sẽ chết. Nỗi sợ hãi cái chết đã khiến những người đó xây dựng nên pháo đài này, và tôi là chủ nhân xứng đáng ở đây! Giống như những người vô tính sống và những công nghệ cấp thấp chẳng hạn như sự phát triển nhanh chóng của con người chỉ có thể đảm bảo kéo dài tuổi thọ của họ. Những gì tôi đã nắm được lại là bản sao ba chiều của trí nhớ và ý thức chủ thể! "
Keike tá nhìn người đàn ông đắc thắng trước mặt, cậu lùi lại vì sợ hãi.
"Keike, lý do tôi muốn đạt được những thành tựu này, tất cả đều là vì anh..." Jello nhấn vào nút màu đỏ trên bàn điều khiển.
"Điều mà tôi không bao giờ muốn làm..."
Những thân ảnh xung quanh dần dần chìm vào trong chất lỏng màu xanh lam, vài thân ảnh lơ lửng dần dần tụ lại trước mặt bọn họ. Jello nâng cằm Keike lên.
Keike buộc phải nhìn chằm chằm vào họ.
Rất giống cậu.
Một số 'Keike' nhìn chằm chằm vào những bản thể khác của nó, khỏa thân, với các ống giống nhau trong miệng, lỗ mũi, hậu môn và dương v*t, và các điện cực nối với núm vú và rốn của họ.
"Lần đầu tiên mất đi anh, tôi thích nhất thủ dâm trên thân thể của anh."
Keike nhìn một cơ thể ghê tởm chưa được phát triển hoàn thiện, và thực sự không thể nhìn thấy chút gợi cảm nào trong đó.
“Tôi đã tìm ra một cách tốt hơn” Jello mỉm cười, ra hiệu một cách tượng trưng, ​​cơ thể của "Keike" trượt ra khỏi khe thoát bên dưới, và từ từ đứng dậy.
"Tôi dùng ý thức của chính mình khống chế anh, chẳng hạn, ta muốn..."
Jello còn chưa nói hết lời, cơ thể đã làm ra những động tác thủ dâm ghê tởm, vẻ mặt dâm đãng, động tác điên cuồng và giật gân, Keike mặt đỏ bừng.
"Hay là..." Cơ thể trườn qua, liếm phần nhô ra của hạ thể Jello qua lớp quần của anh. Keike quay đầu đi trong đau đớn.
"Nhưng đến một ngày nào đó, ngay cả những thứ này cũng không thể khiến tôi hài lòng. Tôi càng ngày càng khao khát anh đến điên cuồng. Cuối cùng, tôi chọn tái sinh Keike ngỗ ngược đó. Để khiến anh yêu tôi, tôi đã chơi vài trò chơi với anh. "
“Cậu đã sắp xếp mọi việc để tôi đến khu quân sự” Keike đau đớn nói, “mọi thứ xung quanh tôi đều là ý muốn của cậu, và cậu cũng đã sắp xếp bệnh tật của tôi, bởi vì cậu có thể dễ dàng điều khiển cơ thể tôi khi trời tối tuyệt đối, cậu đã tước đi tầm nhìn của tôi. Tôi chỉ là đồ chơi của cậu. "
"Điều này mà anh cũng có thể đoán được, anh xứng đáng là Keike thông minh của tôi."
"Tôi chỉ thắc mắc một điều, tại sao không trực tiếp khống chế tôi yêu cậu."
“Anh nghĩ tôi chưa thử nó à?” Jello giận dữ nói, “tôi đã thực hiện những nghiên cứu chi tiết nhất, và chỉ tìm thấy những xúc động tình dục và cảm xúc khi động dục. Không có cơ sở lý thuyết nào để giải thích rằng anh mê đắm tôi. "Jello tức giận quay lại " Anh đi với tôi. "
Keike bình tĩnh lại và đi theo Jello vào một căn phòng nhỏ ở cuối đường hầm, bên trong chỉ có hai chiếc hộp thủy tinh, một nhóm hình người đã cháy thành than, đầu thì chẻ ra, xác thì tách ra rồi lại ghép lại với nhau.
“Đây là cách anh đền đáp công sức của tôi sao? ” Jello nhìn cái xác một cách đau khổ, và tức giận buộc tội Keike.
Keike bối rối nhìn lại anh ta.
Jello nói, "anh không nhớ sao? Không quan trọng, đó là món quà sinh nhật lần thứ 30 của anh, nó cũng có thể nói là kỷ niệm của anh. Anh có thể khôi phục lại tất cả ký ức của mình!"
Giống như đáp lại mệnh lệnh của Jello, Keike đột nhiên cảm thấy đau đầu, bao nhiêu thứ vùi sâu dâng trào và nhấn chìm anh.
Hôm đó mặt trời rất tốt, đó là lần gặp đầu tiên của họ, Jello hếch cằm lên, và cậu ta nói, em muốn anh. Anh đẩy cậu thật mạnh
Sau đó, cậu bị choáng váng và bị bắt cóc ngay trong đêm đó.
Sau khi Keike tỉnh dậy, cậu đã ở trong một căn phòng có vẻ cao cấp, với một chiếc giường và ghế sofa lớn thoải mái, và những tấm thảm mềm tuyệt đẹp trên sàn. Keike như đang trong giấc mơ và thất thần nhảy ra khỏi giường, cơ thể trần truồng và cơn đau nhói ở thắt lưng khiến cậu nhớ đến nỗi nhục nhã vừa trải qua.
"Chết tiệt..." Thiếu tá Keike chống lại cơn đau toàn thân và từ từ bò trở lại giường.
Không có ai đến, cửa cũng không mở được, ngoài cửa sổ đóng đinh một thanh sắt kiên cố, trong phòng không có cách nào liên hệ với thế giới bên ngoài.
“Mình bị giam lỏng ” Trong nhận thức mơ hồ này, Keike tràn ngập sợ hãi, và cơ thể quá mệt mỏi của cậu không thể chịu nổi dưới áp lực này, cậu quyết định nghĩ ngơi.
Một bàn tay to lớn vuốt ve ngực, nhẹ nhàng nhào nặn đầu v* của Keike.
"Hừm..." Thiếu tá Keike cau lại, đôi mắt mảnh mai của cậu khẽ mở ra, và đôi mắt đen sâu như làn nước mùa thu đang dần tĩnh táo lại.
Nhận ra tay Jello đang làm gì, Keike trở nên khó chịu và gạt bàn tay to lớn sang một bên.
“Keike, bây giờ anh là của em, anh hãy có ý thức một chút.” Jello vứt bỏ hoàn toàn chiếc mặt nạ lịch sự, bóng bẩy và gớm ghiếc.
"Đùa cái gì vậy, sao cậu có thể đối xử với một sĩ quan như thế này."
"Nhưng Keike tội nghiệp, anh đã bị căn dây thần kinh do căng thẳng quá mức. Anh đã bị loại khỏi vị trí và trở thành bệnh nhân mà tôi chịu trách nhiệm. Tôi đặc biệt bố trí anh ở khu cao cấp trên tầng cao nhất với cơ sở vật chất đầy đủ. Anh nên rất biết ơn tôi vì đều này … "
Keike đã bị giam cầm một cách vô lý, và dù rất ghét anh ta nhưng Keike đang dần chìm nghỉm giữa vô vàn chiêu trò của kẻ đó và sự thỏa mãn mà hắn mà mang lại cho cậu. Nếu bạn yêu người này chỉ vì ham muốn xác thịt của bạn, điều đó sẽ quá là tồi tệ, và Keike không bao giờ để Jello cảm nhận được tâm trạng thay đổi của mình.
Jello chiều chuộng anh ta từng ngày, và Keike được chuyển đến viện nghiên cứu và được tự do nhất định.
Một ngày.
Anh nghe thấy tiếng thì thầm của hai người.
"Thật là khủng khiếp, đó là một cuộc khám phá thực sự!"
"Đúng vậy, dây thần kinh chính và thân não của người đàn ông đó không bị tổn thương, tuần hoàn máu được kiểm soát và không bao giờ chết. Cứ như vậy, não của anh ta dần bị rỗng. Tôi nghĩ mình sắp phát điên rồi. Tôi thực sự không biết nữa. Tên đó tính làm gì tiếp theo? "
"Hắn nói là tìm phản ứng thần kinh và khống chế để điều khiển tình yêu, khiến người đó yêu mình! Đúng là yêu quái!"
"Anh ta là một kẻ mất trí!"
"Đừng nói về anh ta nữa..."
"Được"
Đêm đó, Keike đã cố gắng tự tử và bị nhốt trong căn phòng tối rộng 5 mét vuông suốt một tuần.
Tuần thứ hai sau khi Keike được thả, anh ta đã tự thiêu.
Những sự kiện trong quá khứ thật đáng sợ và không thể giải thích được.
"Anh nghĩ rằng đã tự thiêu hoàn toàn? Tôi đã lưu trữ mẫu tế bào và thông tin ý thức của anh lại từ lâu. Đây là phôi thai đã thất bại vài lần ngay từ đầu."
Keike nhìn những mẫu vật xác chết giống con sâu ghê tởm, và rất khó để kết nối với chính mình. Keike lùi ra khỏi phòng.
“Tôi đã thất bại hết lần này đến lần khác, lần nào tôi cũng gọi tên anh trong tuyệt vọng, nhưng anh không bao giờ đáp lại.” Jello buồn bã buộc tội anh ta.
Keike đã thua.
Đến lúc này, nó như một cơn ác mộng không thể tỉnh lại, Keike hoàn toàn quên đi cảm giác sợ hãi. Mọi thứ đều xuất phát từ sự mê đắm vô cớ. Điều đáng sợ nhất là trong những trò chơi quá khứ và hiện tại do Jello điều khiển, Keike đã dần dần yêu người đàn ông có tâm lý méo mó nghiêm trọng này, rồi cậu phát hiện ra sự thật khủng khiếp khiến cậu không thể cưỡng lại được.
"Tại sao lại nói với tôi điều này, nếu cậu không nói, có lẽ tôi đã... yêu cậu mất rồi."
“Tất nhiên tôi muốn nói với anh!” Jello nói như đều hiển nhiên “Điều tôi bị ám ảnh bởi anh. Nếu thiếu đi thứ gì đó, anh sẽ không còn là anh."
"Hơn nữa, ngay cả khi anh biết tất cả mọi thứ, thì cũng không thể thay đổi. Dù anh có từ chối, dù có trốn thoát hay thậm chí là chết lần nữa, trò chơi rượt đuổi này sẽ không bao giờ kết thúc dưới sự kiểm soát của tôi."
Đồng tử của thiếu tá Keike mở to vì sợ hãi, đối diện với cặp mắt hoàn toàn không tập trung vào cơ thể đang quỳ gối khác kia của anh, Keike dường như nhìn thấy sự giễu cợt từ sâu trong tâm hồn.
Jello cúi đầu xuống và đặt một nụ hôn lên đôi môi nhợt nhạt của Keike, và nhắm mắt lại trong tuyệt vọng.
"Anh yêu, linh hồn của anh đang ở trong tay em."
──End

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.