Chương này có H nha các bợn trẻ *cười gian*
__________________________
Vào lúc tan tầm nhóm người Tôn Hạo Trạch mới trở lại, ai nấy đều một thân ướt sũng.
“Không có biện pháp, thời điểm hoa vừa đưa đến đột nhiên trời mưa to, mọi người đành phải nhanh chút chuyển hoa cho nên bị ướt.” Tiểu Lý giải thích với mọi người trong phòng, cảm giác nhơm nhớp thật ngượng ngùngliền nhanh chóng hoàn thành việc rồi về trước.
Đường Tiểu Oánh đem văn bản đã sửa xong vào phòng Tôn Hạo Trạch, cũng thuận tiện cầm khăn lông cho hắn, bất quá khăn không lớn.
“Tổng tài,em nghĩ bữa tối nay hay là đổi ngày đi.”
“Vì sao muốn đổi ngày, em có việc?”
“Em không có, là vì anh toàn thân đều ướt, em nghĩ anh nên đi về trước tắm rửa thay quần áo.” Nàng quan tâm nói.
“Như thế này đi, mình về nhà anh trước thay quần áo rồi cùng ăn bữa tối.”
“Hảo.”
************
Đường Tiểu Oánh đứng trong phòng khách nhà Tôn Hạo Trạch ngó đông ngó tây, còn chủ nhà hiện đang tắm rửa.
Đây là lần đầu tiên nàng đến nhà hắn, tuy rằng hắn muốn nàng ngồi chờ một chút nhưng là nàng thật sự ngồi không được. Nàng không nghĩ tới hắn lại ở nơi cao cấp như vậy, đây chính là chung cư cao cấp như người tathường nói bởi vì phòng khách nhà hắn so với nhà trọ nàng đang ở hiệntại còn to hơn.
Nàng đến trước tủ kính chưng bày tò mò nhìn đồ đạc bên trong, là mộtđống hình nộm rực rỡ muôn màu, đủ loại kiểu dáng (TN: trong bản cv nóghi là ‘công tử’, ta sửa lại là hình nộm nha U__U định sửa thành ‘búpbê’ mà nghe hơi kỳ).
“Nguyên lai tổng tài thích hình nộm nha.” Nàng lại biết thêm về hắn một chút rồi.
Phương Chính Duy cũng thích sưu tập cái này, tiền lương cơ hồ toàn bộ để mua hình nộm (TN: chúng ta hãy tự kỷ ám thị đó là đồ vật này nọ nhưkiểu robot trái cây a :]] ), khi đó nàng mới biết được nguyên lai cáinày cũng không có gì hay lắm. Mấy ngàn tệ một cái rất bình thường, thậmchí hơn mười vạn cũng có, sau đó nàng thấy một cái Phương Chính Duy lúctrước rất muốn mua lại mua không được bởi vì chào giá là một tháng tiềnlương của hắn.
Nhưng là Tôn Hạo Trạch lại khác. Hình nhân bên trong được xếp chỉnhtề mười hai hàng, lần lượt từ trên xuống dưới, so với một năm tiền lương của nàng còn nhiều hơn, mà ngăn tủ này độc nhất chỉ gồm mỗi bộ hìnhnhân này thôi.
Tổng tài rất nhiều tiền?
Trong một khắc này nàng cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ chênh lệch rất lớn……“Nếu thích thì cứ lấy ra xem.”
Tôn Hạo Trạch vừa nói vừa đến gần nàng, trên người đã thay quần áo sạch sẽ.
“Không cần lấy ra, xem như vậy là được rồi.” Vạn nhất làm hỏng thì một tháng tiền lương của nàng cũng đền không nổi.
“Thích cái nào? Tặng cho em đó.”
Đường Tiểu Oánh nhìn đám hình nhân kia nói“Nếu em nói em thích một bộ?” Nàng chỉ vào một hàng trong tủ.
“Làm chi bày ra loại vẻ mặt này, sợ anh không cho em sao?” Tôn HạoTrạch xoa đầu nàng,“Toàn bộ trong ngăn tủ đều đưa em cũng không thànhvấn đề.”
Toàn bộ ngăn tủ? Kể cả cái bằng vàng? Hẳn là có thể mua được một gian nhà trọ a, hắn đối nàng thật đúng là hào phóng.
“Để anh đi kiếm thùng, chắc là quanh phòng thôi.”
Nghe hắn nói muốn đi tìm thùng, nàng lập tức ngăn cản.“Tổng tài,không cần đi tìm, mới nãy em nói giỡn thôi, thật ra em không muốn…”
“Nói giỡn?” Hắn nâng mặt nàng,“Làm sao vậy, em có vẻ là lạ.”
“Không có a, em có lạ sao?” Nàng dùng nụ cười ngọt ngào che dấu xấuhổ lúc này sau đó xoay người đến sô pha, cầm lấy túi xách.“Không phảimuốn đi ăn bữa tối sao? Đi thôi.”
Không nghe thấy đáp lại, nàng vừa quay đầu liền đụng phải thân hình cao lớn của Tôn Hạo Trạch phía sau,“Tổng tài?”
“Em đúng là có vẻ lạ.” Hắn giơ tay vuốt mặt nàng.“Là vì anh bắt em chờ lâu, côn trùng tác quái trong bụng nên cáu kỉnh sao?”
“Trùng tác quái trong bụng? Phốc.” Nàng nhịn không được bật cười, không nghĩ tới hắn lại nói đáng yêu như vậy.
“Hiện tại cười rộ lên liền tự nhiên hơn.” Hắn hôn hai má nàng.
Hắn mới rồi là vì nàng mà cố ý nói đùa như vậy? Nhìn hắn làm ĐườngTiểu Oánh nội tâm cảm động nói không nên lời. Nam nhân này thật sự đốinàng thực ôn nhu, nàng cảm thấy hảo hạnh phúc.
Nàng ôn nhu nở nụ cười,“Cám ơn anh, em thật sự không có gì.” Chênhlệch lớn thì đã sao, hai người thật lòng yêu nhau là được rồi.
Tôn Hạo Trạch cúi đầu, hôn lên đôi môi ngọt ngào đến mê người.
Nhẹ nhàng hôn trụ, tinh tế lại triền miên. Trải qua nụ hôn lưu luyếnnày, hai người đều có thể cảm nhận được tình yêu khắc sâu của đốiphương. Nụ hôn khơi dậy lửa cháy làm cho muốn ngừng mà không được, càngkhát khao có được nhiều hơn.
Nụ hôn nồng nhiệt làm bầu không khí tràn ngập mật ngọt nhu tình, khiến dục vọng nguyên thủy tự động đứng lên.
Chấm dứt, hai người hô hấp dồn dập không thôi. Tôn Hạo Trạch không cho nàng thời gian thở gấp lập tức một lần nữa hôn tiếp.
Nhưng bất đồng với ôn nhu khi nãy, nụ hôn lúc này có chút gấp gáp, có chút nóng bỏng, còn có khát vọng mãnh liệt xuyên xuyên qua lớp quần áotruyền đến thân thể nàng.
“Ưm……” Đường Tiểu Oánh hôn đến mức hoàn toàn bị đoạt đi hô hấp, đầudần mờ mịt, mà hắn vừa tắm xong đặc biệt cảm nhận được hơi thở nam nhânhòa với mùi nước hoa làm nàng say mê, hô hấp ngắt nhịp, tâm cũng từ đấyrối loạn, chỉ có thể theo bản năng gắt gao ôm lấy hắn.
Một lần nữa tách ra, lần này hơi thở hai người càng hỗn loạn hơn,trong cơ thể khát vọng mãnh liệt nóng rực. Tôn Hạo Trạch biết bây giờchính mình cực độ muốn nàng.
Miễn cưỡng áp chế dục vọng, thanh âm có phần căng thẳng.“Tiểu Oánh, anh muốn em.”
Nhìn chằm chằm dung nhan phiếm hồng làm tâm bất ổn. Hắn chưa từngkhẩn trương như vậy, thậm chí lo lắng vạn nhất nàng lắc đầu, hắn còn cóbiện pháp nhẫn sao?
Đường Tiểu Oánh nhẹ nhàng cúi mặt thẹn thùng, nhưng đáp án của nàng khẳng định là…
Giây tiếp theo, hắn ôm nàng, hôn nồng nhiệt tiến vào phòng ngủ.
“Ưm…… Tổng tài……”
Tôn Hạo Trạch nâng mặt nàng nhẹ nhàng hôn, lời nói mang theo ý cười.“Về sau còn gọi anh là tổng tài?”
Về sau? Đường Tiểu Oánh mở mắt, đầu nàng từ lúc ở phòng khách vào đây đều trống rỗng. Nhìn thân thể hai người dính sát vào nhau nhất thờinàng lại đỏ mặt, nhiệt độ cơ thể tăng cao.
Hắn tuyệt đối là cố ý.
“Đừng khẩn trương, anh sẽ nhẹ nhàng.” Hắn lại hôn môi nàng.
“Tổng tài……” Hắn hôn hảo ôn nhu, ngữ khí cũng vậy.
Khuôn mặt có chút bật cười.“Nơi này không phải văn phòng.” Hắn lại hôn hai má nàng.
Khuôn mặt đỏ hơn, Đường Tiểu Oánh thẹn thùng sửa miệng,“…… Hạo Trạch.”
Sau khi nàng kêu tên hắn, hắn cho nàng một cái hôn khen thưởng, làm nàng mới nếm thử tình dục……
Một lúc sau Đường Tiểu Oánh từ phòng tắm đi ra, thấy nam nhân kia nằm trên giường nhìn mình chằm chằm làm lòng nàng chấn động, khẩn trươngkhông thôi.
Tôn Hạo Trạch không biết nàng muốn đứng ngốc trước cửa bao lâu, bấtquá như thế hắn lại được hảo hảo thưởng thức cảnh đẹp nàng mặc áo sơ mimột phen. Bây giờ hắn mới biết nguyên lai nữ giới mặc áo sơmi của namnhân là đáng yêu gợi cảm như vậy. (TN: ta cũng thích vầy nhưng chưa đcthử bg =)) )
Tuy nàng không cao nhưng lại có một đôi chân tuyết trắng thẳng tắp.Cách áo sơmi, hắn nhìn thấy rõ ràng nụ hoa vì không mặc nội y mà thoángẩn hiện, phiến tình vô cùng.
Hắn vẫy tay: “Lại đây.”
Nàng thấy dục vọng rõ ràng trên mặt hắn nhưng lại ngoan ngoãn đi quađi giống như bị cái gì mê hoặc. Đặt tay vào long bàn tay to, nàng chợtbị kéo lên giường ngồi trên đùi hắn, hai người bắt đầu hôn nồng nhiệt.
Thực ra nàng thực thích hắn hôn, dù là ôn nhu hay là cuồng dã giốngnhư bây giờ đều làm cho nàng tim đập nhanh hơn. Nàng hôn đáp lại cho hắn biết nàng có bao nhiêu thích hắn.
Ôm lấy chiếc eo thon, hắn muốn nàng, hành động càng cuồng dã hơn.Đường Tiểu Oánh ôm lấy vai hắn, đón nhận những mạnh liệt cướp đoạt từhắn. (TN: *toát mồ hôi* làm cái đoạn nầy khó a ;…;)
Đường Tiểu Oánh trong đầu đột nhiên hiện lên lời nói của La Duẫn Hàm – ‘nam nhân trên giường sẽ biến thành dã thú, không đem ngươi tra tấnchết khiếp sẽ không thỏa mãn.’ Hiện tại nàng đã hoàn toàn hiểu được lờinày.
Đến khi nam nhân của nàng rốt cục cũng thỏa mãn, nàng cả người yếu đuối vô lực nằm sấp trong long hắn thở gấp không thôi.
Tôn Hạo Trạch ngực phập phồng, bàn tay to ôm nàng, đặt nàng nằmxuống, thủy chung chưa rời khỏi cơ thể nàng. Nhìn nàng đôi mắt phiếm lệvụ sương, hắn không thể di dời tầm mắt. Hắn rất biểu tình ý loạn tình mê của nàng lúc này, làm hắn dâng lên một cỗ cảm xúc vô cùng thỏa mãn.
Cả một đêm nam nữ trên giường giao triền không chút tách rời, mùikích tình tràn ngập không gian, nhiệt độ không giảm cho đến tận sáng hôm sau