Đường Tiểu Oánh vẫy tay cho đến khi hắn lái xe rời đi mới xoay ngườivào công ty. Vừa bước vào cửa đã thấy Mẫn Tư Viện làm nàng có chút thấpthỏm.
Sớm như vậy cô ấy đã đến tìm Hạo Trạch?
Mẫn Tư Viện vừa thấy nàng đến lập đứng trước mặt nàng hỏi:“Hạo Trạch ca đâu?”
“Ách, anh ấy đến hội trường rồi, có lẽ tối mới có thể về công ty.”Thật hung dữ nha, so với ngày hôm qua làm cho người ta cảm giác hoàntoàn không giống nhau. Đôi mắt xinh đẹp trừng to dọa người, thật đúng là nổi da gà, làm người ta sợ hãi mà.
Mẫn Tư Viện trừng mắt nhìn nàng: “Chúng ta đi ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với chị.”
“Hảo.” Đường Tiểu Oánh cũng rất ngạc nhiên không biết cô gái này muốn nói cái gì với mình.
Nhìn Mẫn Tư Viện bộ dáng như muốn đấu nhau, La Duẫn Hàm mở miệng ngăn cản sợ Tiểu Oánh chịu thiệt: “Tiểu Oánh em đừng nghe cô ta, làm chiphải ngoan ngoãn cùng cô ta đi ra ngoài, có chuyện gì nói ngay tại đây,nếu không thì xin mời cô về.”
“Nữ trung hào kiệt thật đúng là suất nha.” Tiểu Lý lên tiếng tán dương.
“Cám ơn.” La Duẫn Hàm hướng Tiểu Lý gật đầu.
Mẫn Tư Viện là em gái người yêu trước đây của tổng tài, việc này mọingười đều biết rõ. Nghỉ hè hàng năm cô ta chỉ đến Đài Loan, tuy rằng bồi bên người tổng tài nhiều năm, lại thể hiện khát khao có được hắn thậpphần rõ ràng nhưng tổng tài cho tới bây giờ đều chỉ coi cô ta là em gái. Bây giờ tổng tài cùng Tiểu Oánh kết giao, nhắm mắt cũng biết cô ta đếntìm Tiểu Oánh là để gây phiền toái.
Đường Tiểu Oánh thực cảm động vì Duẫn Hàm tỉ đứng về phía mình, bấtquá nàng lại muốn biết Mẫn Tư Viện rốt cuộc muốn nói cái gì. “Duẫn Hàmtỉ, không có việc gì, em đi một lát sẽ trở lại.”
“Nhưng mà……”
“Nếu có phát sinh chuyện gì em sẽ lập tức gọi điện thoại cho chị.”
“Duẫn Hàm, để cho hai người nói chuyện rõ ràng.” A Tuấn lên tiếng,hắn nghĩ nếu Tiểu Oánh hôm nay không đi theo cô gái kia, ngày mai cô talại đến.
“Được rồi Tiểu Oánh, vậy em cẩn thận một chút.”
“Em biết.”
Có nhiều đồng nghiệp quan tâm, làm hậu thuẫn như vậy Đường Tiểu Oánh cảm thấy không còn sợ chút nào nữa.
Bất quá, Mẫn Tư Viện rốt cuộc là muốn nói cái gì a?
Hai người đi vào chỗ bóng râm trong sân, Mẫn Tư Viện nói câu đầu tiên liền làm cho Đường Tiểu Oánh ngây ngẩn cả người.
“Đường Tiểu Oánh, chị không xứng với Hạo Trạch ca, mau rời khỏi anh ấy!”
“Cái gì?” Tuy rằng nàng biết Hạo Trạch rất tài hoa, nhưng mà cô ấy nói như vậy không phải hơi quá đáng sao.
“Tôi biết chị bám dính lấy Hạo Trạch ca đơn giản là muốn về Mỹ cùnganh ấy làm phu nhân tổng tài. Tôi nói cho chị biết, cái này không có khả năng.”
“Về Mỹ? Phu nhân tổng tài?” Nàng hoàn toàn không biết.
“Chị không hiểu tôi nói gì sao?” Mẫn Tư Viện nguyên bản là nghĩ nàngđang giả ngu, bất quá biểu hiện của Tiểu Oánh có vẻ như cái gì cũngkhông biết.“Chị không biết thân phận Hạo Trạch ca sao?”
“Thân phận Hạo Trạch?” Anh ấy không phải đến Đài Loan mở công ty thôi sao?
“Xem ra chị thật sự cái gì cũng không biết, nguyên lai Hạo Trạch cacũng không phải thật thích chị.” Mẫn Tư Viện trào phúng nói. “Hạo Trạchca là đại thiếu gia tập đoàn Lohr cũng là người thừa kế duy nhất, chị có biết tập đoàn Lohr lớn như thế nào không? Nếu ở Đài Loan anh ấy chínhlà số một, như vậy chị hiểu được vì sao tôi nói chị không xứng với HạoTrạch chưa?”
Đường Tiểu Oánh đầu tê rần. Cho tới bây giờ nàng vẫn không biết HạoTrạch còn có thân phận khác…… Lúc trước nàng chỉ nghĩ hắn không phải kẻthiếu tiền, nguyên lai hắn thật đúng là người có tiền.
“Ngay cả chuyện Hạo Trạch ca là tổng tài tương lai của tập đoàn Lohrchị cũng không biết, vậy chị hẳn là cũng không biết anh ấy sắp tới sẽ về Mỹ tiếp quản vị trí tổng tài của cha đi.”
Anh ấy rất nhanh sẽ về Mỹ? Đường Tiểu Oánh khiếp sợ không thôi, vậy nàng làm sao bây giờ?
Trong khoảnh khắc này nàng nhận ra, thật ra thì mình nhận thức về Tôn Hạo Trạch so với Mẫn Tư Viện hoàn toàn bất đồng. Không phải, người đànông có nụ hôn nồng nhiệt của nàng không phải tổng tài tương lai…… Quámức khiếp sợ làm đầu óc nàng nhất thời trống rỗng, cái gì cũng không nói nên lời.
“Chị rốt cuộc hiểu về Hạo Trạch ca được bao nhiêu? Hai người là người yêu thật sao?”
“Tôi……” Nàng muốn trả lời bọn họ đương nhiên là người yêu, nhưng mànàng lại chần chừ, bởi vì nàng phát hiện mình thật sự hiểu biết hắn rấtmơ hồ, chính mình cảm thấy thật xấu hổ.
“Hiện tại chị đã biết thân phận Hạo Trạch ca, cũng biết khoảng cáchgiữa chị và anh ấy lớn như thế nào. Tôi nghĩ chị ngay cả tư cách xáchgiày cho anh ấy cũng không xứng đâu.” Nữ nhân bình thường như Đường Tiểu Oánh hoàn toàn không xứng với Hạo Trạch ca, Hạo Trạch ca lại còn nóimuốn kết hôn với chị ta, thật sự là buồn cười.
Đường Tiểu Oánh đầu óc rối loạn, tâm cũng đau. Nam nhân kia rõ ràngnói rất thích nàng, lại tặng ‘nhẫn’ cho nàng, nói muốn cưới nàng. Nànglại nhìn ngón áp út của mình, vết cắn kia sớm đã tiêu tan……“Chị có biếtHạo Trạch ca yêu chị tôi như thế nào không? Anh ấy là vì chị tôi mà ởlại Đài Loan, vì chị ấy từng nói muốn thành lập công ty áo cưới ở ĐàiLoan cho nên anh ấy đã lập thỏa thuận với cha mẹ sau sáu năm sẽ hoànthành giấc mộng của chị tôi, đến hạn sẽ về Mỹ kế thừa gia nghiệp.”
Mẫn Tư Viện ném cho nàng cái nhìn khinh thường kiêu ngạo như thểchính mình là An Viện vậy.“Sao không nói câu nào? Bị dọa rồi sao?”
Có lẽ vậy a, nàng thật sự bị dọa ngây người không biết nên nói cái gì.
“Chị cái gì cũng không biết, vậy có muốn nghe tôi nói một sự kiện nữa không?” Mẫn Tư Viện cười nói.
Đường Tiểu Oánh lăng lăng nhìn nàng.
“Hạo Trạch anh ấy đã có vị hôn thê.”
“Anh ấy có vị hôn thê?” Nàng khiếp sợ không thôi, giống như sét đánh ngang tai.
“Chị nghĩ là tôi lừa chị sao? Tin tức này còn từng được đăng trên báo chí bên Mỹ a, chị không tin có thể tìm đọc hoặc là hỏi anh họ tôi cũngđược.” Thật ra trong lòng Mẫn Tư Viện biết rõ ràng Tôn Hạo Trạch đối với người gọi là vị hôn thê kia căn bản không thèm để ý, cũng không có khảnăng cùng đối phương kết hôn. Nàng nói ra chuyện này chỉ là muốn dọa cho Đường Tiểu Oánh chủ động rời khỏi Hạo Trạch ca.
Đường Tiểu Oánh cảm thấy đầu óc quay cuồng, người hơi lảo đảo.
Tôn Hạo Trạch chẳng những là tổng tài tương lai của một đại tập đoànmà hắn còn có vị hôn thê? Vậy mà nàng cái gì cũng không biết, cái gìcũng không hay…… Nàng không biết nên tiêu hóa câu chuyện của Mẫn Tư Viện như thế nào, đừng nói là đối mặt.
“Chị hoàn toàn không xứng với Hạo Trạch ca, cho nên hãy mau rời khỏi anh ấy.” Mẫn Tư Viện lặp lại một lần nữa.
Rời khỏi Hạo Trạch? Đúng vậy, khoảng cách giữa bọn họ chênh lệch thật sự quá lớn.
Tựa như con bươm bướm rối loạn phương hướng mà lạc đường, Đường TiểuOánh bối rối không biết nên nói câu gì. Hiện tại nàng nên làm gì bâygiờ?
Đột nhiên trong đầu hiện lên câu nói của Tề Diệc Vĩ.
“Mặc kệ phát sinh chuyện gì tôi cũng không rời khỏi anh ấy, sẽ luônbên cạnh anh ấy……” Nàng hốt hoảng lặp lại từng từ trong câu nói củaTềDiệc Vĩ. Đúng, chính là như vậy, nàng sẽ không rời xa hắn, nàng muốnđược bên hắn bởi vì nàng thật sự rất thích hắn. Cho dù biết hắn giấunàng rất nhiều chuyện, nhưng là nàng vẫn rất thương hắn……
“Chị nói cái gì?” Mẫn Tư Viện mở to hai mắt nhìn, không nghĩ mình nói nhiều như vậy mà đối phương vẫn cứng đầu quấn quít lấy Hạo Trạch ca?
Đường Tiểu Oánh kiên định nói: “Tôi sẽ không rời xa Hạo Trạch, chỉ cần anh ấy cần tôi, tôi sẽ không buông tay.”
“Chị…”
“Trừ phi anh ấy muốn tôi rời đi, còn đâu tôi tuyệt đối sẽ không buông tay!”
Mẫn Tư Viện trừng to con mắt hận không thể làm gì. Nếu ánh mắt có thể giết người, Đường Tiểu Oánh có lẽ đã chết vài lần.
Đường Tiểu Oánh không quan tâm bị Mẫn Tư Viện đối xử như thế nào, cho dù chỉ có một ngày, nàng vẫn muốn bồi bên người hắn.
Nàng cho rằng hắn có lẽ là có nỗi khổ riêng, hoặc là sau này mới nóicho nàng. Đúng rồi, hắn không phải bảo buổi tối có việc muốn nói chonàng sao? Có lẽ, hắn chính là định nói chuyện này……
Mẫn Tư Viện hoàn toàn bị lời của Đường Tiểu Oánh chọc giận, nàngquyết định ra tuyệt chiêu cuối cùng: “Chị cho rằng chị ở bên cạnh HạoTrạch ca là có thể gả cho anh ấy sao? Tôi nói cho chị biết, này là không có khả năng, bởi vì người mà Hạo Trạch ca thực sự yêu là tôi, anh ấy sẽ không cưới chị!”
“Cô nói sao?” Hạo Trạch yêu cô ta?
“Chị cho rằng tôi đứng đây để nói giỡn sao?” Mẫn Tư Viện đột nhiên rút ra tấm ảnh trong túi da.“Cho cô xem, đây là chị tôi.”
Đường Tiểu Oánh nhìn ảnh chụp, ánh mắt kinh ngạc.
“Thế nào, bị dọa sao? Ngoại hình chị em tôi có phải rất giống nhau hay không?”
Đúng vậy, chị em cô ta bộ dạng giống nhau tựa như song bào thai, cũng xinh đẹp như nhau, bất quá An Viện trong ảnh thoạt nhìn có vẻ là ngườicá tính hơn.
Mẫn Tư Viện cất ảnh chụp đi.“Hạo Trạch đối với tôi rất tốt. Anh ấykhông những coi tôi như em gái mà anh ấy còn yêu tôi, chỉ là bản thânanh ấy không biết thôi. Dù tôi muốn cái gì, anh ấy đều đáp ứng.”
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy tự tin kia, Đường Tiểu Oánh tuy rằng cảmthấy chuyện này thật vớ vẩn không thể tin, nhưng sau đó nghĩ lại ngàyhôm qua Mẫn Tư Viện thân thiết ôm Hạo Trạch, vẻ mặt làm nũng, mà ánh mắt Hạo Trạch nhìn cô ta ôn nhu, ngữ khí cũng vậy. Vậy thì… lời cô ta nóicũng không hẳn là không đúng. “Tôi nghĩ Hạo Trạch chỉ coi cô là em gái.” Kỳ thật lời này nàng nói ra có chút mơ hồ.
“Vậy có muốn tôi chứng minh người Hạo trạch yêu là tôi hay không?Trong lòng anh ấy, chị tôi chiếm vị trí thứ nhất, mà tôi là thứ hai,không có nữ nhân khác.” Ý tứ là không ai có thể vượt qua được cô ta.
Đường Tiểu Oánh bất an hỏi: “Vậy cô muốn chứng minh như thế nào?”
Chỉ thấy kia khuôn mặt tuyệt mỹ kia lộ ra ý cười,“Đến lúc đó chị sẽ biết.”