Khi Đường Tiểu Oánh vừa bước vào cổng bệnh viện liền bị nam nhân cóvẻ chờ đã lâu nắm tay kéo đi một mạch đến sân, Tôn Hạo Trạch ấn nàngngồi xuống ghế dài, còn mình đứng đối diện cúi xuống nhìn nàng.
“Đầu em rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì? Vì sao lại hỏi Diệc Vĩ vấn đề ngốc ngếch vậy? Em cho rằng đáp án của anh là gì?”
Tôn Hạo Trạch nghe sau khi nghe xong nội dung Tiểu Oánh nói chuyệnvới Tề Diệc Vĩ, không biết có bao nhiêu kinh ngạc, nàng tột cùng là đang suy nghĩ cái gì. Ngày hôm qua không phải đã nói hắn chỉ coi Tư Viện như em gái sao?
Vấn đề ngốc nghếch? Đường Tiểu Oánh nhìn người trước mặt này khuônmặt thoạt nhìn phi thường khí, kỳ thực là nàng còn thật sự muốn hỏi,nhưng ngẫm lại câu hỏi kia đối với hắn mà nói thật là ngớ ngẩn.
Nàng cười gượng: “Tề tổng không nói là em lúc ấy nói giỡn sao?”
“Đường Tiểu Oánh, em trả lời cho anh!”
Muốn nàng trả lời gì? Chính nàng cũng không biết, tâm tình hảo loạn, hảo mờ mịt a.
“Em rốt cuộc làm sao vậy? Ngày hôm nay thật kì lạ, điểm này khônggiống em. Hiện tại anh đứng đây, em có vấn đề gì liền hỏi!” Hắn hôm naynhất định phải nói rõ ràng với nàng.
Đường Tiểu Oánh nhìn hắn, cũng biết là mình không nên suy nghĩ miên man, nàng nên tin tưởng hắn.
Nhưng là……
Thấy nàng không nói lời nào, hắn càng khí hơn.“Một Tư Viện thôi đã đủ làm anh lo lắng, em cũng không thể không làm anh hết lo lắng được sao?Sau này về Mỹ, anh mỗi ngày phải làm rất nhiều việc, căn bản không cótâm tư đi ứng phó với suy nghĩ miên man của em. Nếu em vẫn như vậy, sẽlàm anh khó xử, em biết không?”
Không hiểu nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì, làm cho Tôn Hạo Trạch cócảm giác vô lực. Thực ra hắn rất để ý nàng, nên không thể không để ý đến tâm tình của nàng, hắn hy vọng nàng có vấn đề gì thì có thể nói ra rõràng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn luôn thích cười kia từ hôm qua cũng không cười qua, hắn không thích vậy.
Nhưng lời nói này vào trong tai, Đường Tiểu Oánh chỉ cảm thấy bọn họ trong lúc này khoảng cách chênh lệch càng lúc càng lớn.
Nàng vốn không thông minh, bản thủ bản cước (ý nói chân tay yếuđuối), yếu đuối vô dụng, ngay từ đầu liền làm cho hắn lo lắng, khôngđúng sao? Tương lai cũng nhất định sẽ như thế.
Cho dù rất muốn ở cùng hắn, nhưng nếu như vậy nàng cái gì cũng khônglàm được, lại phiền hắn chiếu cố, gia tăng áp lực, làm cho hắn tức giậnthôi.
So với tương lai bị hắn chán ghét, chính mình cũng khổ sở thương tâm, như vậy thừa dịp hiện tại hắn còn chưa chán ghét nàng, có nên rời đihay không?
Nàng đột nhiên cảm thấy không tin tưởng bản thân có thể đãi bên người hắn.
“Nghĩ gì mà nãy giờ không nói?” Hắn muốn biết nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
“Cái kia……”
“Có chuyện gì hãy nói ra.”
“Hạo Trạch, chúng ta chia tay đi.”
“Cái gì? Chia tay?” Nghĩ thế nào cũng không đoán được nàng sẽ nói câu đó, làm Tôn Hạo Trạch kinh ngạc không thôi. Hắn sầm mặt, đột nhiên kéomạnh nàng đứng dậy: “Đường Tiểu Oánh, em có biết mình đang nói gìkhông?”
Nàng ông nói gà bà nói vịt, thốt ra một câu: “Anh hẳn là trước hết đi cứu Mẫn Tư Viện đi!”
“Cái gì?”
“Cô ấy đối với anh mà nói là thực đặc biệt, mà em cái gì cũng khônggiống, chân tay yếu đuối, chỉ biết không ngừng gây phiền phức cho anh,làm anh lo lắng, làm anh tức giận.” Không thông minh giống hắn, nàng chỉ có thể nghĩ cái gì liền nói cái đó.
“Đường Tiểu Oánh, em là ngốc thật sao? Ai nói em không là gì hết?”
“Hạo Trạch ca, nguyên lai anh ở trong này. A.. đầu em thật choáng váng.”
Tôn Hạo Trạch quay đầu, nhìn thấy Mẫn Tư Viện té ngã trên mặt đất, hắn lập tức chạy đến đỡ lấy.
“Tư Viện, có sao không?”
Mẫn Tư Viện ỉ ôi trong lòng hắn: “Hạo Trạch ca, em đang nghĩ anh đilâu như vậy sao còn chưa trở về nên ra ngoài tìm anh, chắc do đi bộ lâuquá làm đầu em choáng váng, nhưng giờ đỡ rồi, rất thoải mái nha.”
“Để anh đưa em về phòng bệnh.” Hắn quay lại nhìn thấy Đường Tiểu Oánh khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc sửng sốt: “Đường Tiểu Oánh, em ngoan ngoãn đợi ở trong này cho anh, anh sẽ quay lại nói rõ ràng mọi chuyện sau.”Chia tay? Nàng đời này đừng nghĩ đến việc đó.
Nhìn Tôn Hạo Trạch đỡ Mẫn Tư Viện rời đi, Đường Tiểu Oánh vô lực ngồi xuống ghế, hốc mắt hồng hồng.
Đáp án rất rõ ràng, không phải sao?
Tề tổng nhìn ra, ngay cả ngốc như nàng cũng đều nhận ra được Mẫn TưViện đang giả bệnh, vì sao chỉ mỗi Hạo Trạch lại nhìn không ra?
Nàng nghĩ đáp án chỉ có một, đó là bởi vì hắn thực thích cô ấy đi……
Tôn Hạo Trạch đỡ Mẫn Tư Viện trở lại phòng bệnh, đặt nàng nằm xuốnggiường liền xoay người định quay lại tìm tiểu nữ nhân kia tính sổ, thậtlà một khắc không làm cho người ta lo lắng không được mà.
“Hạo Trạch ca, anh muốn đi ra ngoài?”
“Ừ, chờ chút anh sẽ trở lại.”
“Hạo Trạch ca, không phải là muốn đi tìm Đường Tiểu Oánh chứ, anhđừng đi.” Mẫn Tư Viện vội vàng nhảy xuống giường, ôm chặt lấy người TônHạo Trạch. “Vừa nãy không phải chị ta muốn chia tay sao, anh còn muốn đi tìm chị ta làm gì?”
“Tư Viện?” Hắn xoay người, đôi mắt chăm chú nhìn Mẫn Tư Viện. “Emđang giả bệnh sao?” (TN: bingo =0= cuối cùng ca cũng nhận ra, cùi bắpa. Hạo Trạch ca:*lườm*. Thù Nhi: *chui vào mai rùa nấp*)
Ngày hôm qua kiểm tra kết quả không có trở ngại gì, sáng nay hắn lạinói bác sĩ kiểm tra toàn bộ cũng đều không có vấn đề, nhưng Tư Viện vẫnlà kêu không thoải mái.
Vì sợ Mẫn gia sẽ mất đi đứa con gái duy nhất này, hắn không thể không lưu lại trấn an. Kết quả là Tư Viện lại có thể ở đây giả bệnh?
“Em……” Mẫn Tư Viện biết hắn đi tìm Đường Tiểu Oánh giải thích, nênmới vì tình thể cấp bách nhảy xuống giường, nhất thời quên là mình đanggiả bệnh.
Tôn Hạo Trạch đẩy nàng ra, nhìn nàng hỏi: “Diệc Vĩ nói em giả bệnhbởi vì không có dấu vết ngoại thương gì, nhưng là anh không tin, để emtùy ý lợi dụng tâm lý của anh đối An Viện, tùy ý trêu đùa anh.”
“Em làm thế bởi vì, đó là bởi vì…… Ai bảo anh không để ý em, còn nóimuốn kết hôn với Đường Tiểu Oánh, cho nên em mới…… em mới có thể làm như vậy.” Nàng kéo tay hắn làm nũng: “Hạo Trạch ca, anh đừng tức giận, emchỉ là vì muốn anh ở bên em thôi.”
“Sao em có thể đùa giỡn người khác như vậy?” Lòng quan tâm của mình như bị giẫm lên, Tôn Hạo Trạch trừng mắt nhìn Mẫn Tư Viện.
“Hạo Trạch ca, em không đùa giỡn anh.” Nhận ra hắn giống như thật sựtức giận, Mẫn Tư Viện vội giải thích: “Tất cả là do Đường Tiểu Oánh, emnói cô ta rời khỏi anh, cô ta cư nhiên lại… Đường Tiểu Oánh căn bản làkhông xứng với anh, ngay cả tư cách thay anh xách giày cũng không có,nói trắng ra là muốn làm tổng tài phu nhân. Em tức giận, muốn chứng minh cho cô ta thấy người anh yêu là em chứ không phải Đường Tiểu Oánh.”
Lời của nàng làm cho Tôn Hạo Trạch chấn động, vẻ mặt cứng ngắc. “Emnói như vậy với cô ấy sao? Nói Tiểu Oánh ngay tư cách xách giầy cũngkhông có?” Khó trách lại cảm thấy hôm qua hành động của nha đầu kia cóvẻ kì quái, vừa nãy hắn còn nói nàng miên man suy nghĩ, làm hắn vì nànglo lắng…… Khó trách nàng lại đột nhiên nói muốn chia tay, nhất định làbị những lời này ảnh hưởng, cho rằng bọn họ có khoảng cách phân biệt……Nghĩ đến nàng dùng tâm tình này nói muốn chia tay, hắn liền đau lòngkhông thôi.
“Hạo Trạch ca, bây giờ việc này được chứng minh rồi, người anh yêu là em, không phải cô ta, khẳng định Đường Tiểu Oánh cũng biết cho nên mớimuốn chia tay.” Mẫn Tư Viện gắt gao ôm hắn,“Hạo Trạch ca, tốt nhất là cô ta rời khỏi anh, anh đừng để ý nữa.”
Đầu óc Đường Tiểu Oánh cùng bộ dạng giống nhau đơn thuần, căn bản lànhìn không ra Mẫn Tư Viện giấu nhiều tâm cơ buộc nàng rời khỏi hắn. Xemra hắn sẽ không bao giờ mang theo tâm trạng áy náy đối với Mẫn Tư Việnnữa, bởi vì kia chính là lòng quan tâm bị giẫm đạp, tức nhất là còn làmtổn thương người con gái hắn yêu.
Mẫn Tư Viện cũng không quản Tôn Hạo Trạch có phản ứng gì, cứ tự nhiên mà ôm lấy Tôn Hạo Trạch, tiến sát vào trong lòng hắn, không nhận ratuấn nhan có điểm lo lắng cùng phẫn nộ. “Hạo Trạch ca, hai ngày nay anhđối với em thật tốt, anh yên tâm, về sau em sẽ bên cạnh anh.” (TN: bànày tự kỉ thấy ghét)
“Mẫn Tư Viện, cả đời này, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!” (TN: xong, câu chốt hạ =))
Lời nói lạnh lẽo cơ hồ đóng băng người đối diện, làm Mẫn Tư Việnngẩng đầu hoảng hốt, thế này mới phát hiện vẻ mặt tức giận của Tôn HạoTrạch, bộ dáng giận giữ làm cho người ta thập phần sợ hãi. Mẫn Tư Việnngây dại, chưa từng nhìn thấy hắn như vậy bao giờ.
Tôn Hạo Trạch thô lỗ gỡ tay Mẫn Tư Viện ra.
“Hạo Trạch ca?”
“Về sau chúng ta coi như không quen biết.” Hắn nói xong xoay người rời đi.
“Đừng mà! Hạo Trạch ca, anh không thể đối với em như vậy.” Mẫn TưViện nắm chặt tay Tôn Hạo Trạch, nội tâm dâng lên một cỗ sợ hãi. Sợ nếuhắn rời đi, từ nay về sau sẽ không bao giờ được gặp lại.
(TN: nói đến câu ‘anh không thể đối với em như vậy’ làm ta lại nhớtới 1 chuyện. Lúc ấy ta đang đi trên đường, gặp một đôi đi phía trên,đứa con gái ngồi sau liên tục đấm thùm thụp vào lưng người yêu, kêu “sao anh lại đối xử với em như thế”. Ta đi sau mà nghe tiếng đấm rõ to luôn. Thằng n.y chịu ko đc dừng xe kêu: “thế bây giờ mày muốn gì” …. =)) đisau mà cứ buồn cười. Nói nhảm rồi *cúi đầu* sr mọi người, đọc truyện típ thui )
“Em yêu anh, so với chị em giống nhau đều yêu anh. Nếu anh không để ý tới em, em sẽ chết, em sẽ chết giống chị em.”
“Đó là chuyện của cô, cô làm sao cũng không quan hệ tới tôi, tôituyệt đối sẽ không cảm thấy áy náy.” Hắn lạnh lùng đối mặt với uy hiếpcủa Mẫn Tư Viện.
“Hạo Trạch ca, anh làm sao có thể đối xử với em như vậy? Khi chị emqua đời, không phải anh nói sẽ thay chị ấy yêu thương em sao? Bây giờsao anh có thể vô tình như vậy?”
“Từ đầu tôi vẫn giữ lời hứa, nhưng cô lại làm tổn thương người tôi yêu, vì thế từ nay về sau, chúng ta sẽ không gặp lại.”
“Nói cho cùng anh là vì Đường Tiểu Oánh!” Mẫn Tư Viện tức giận vừakhóc vừa kêu,“Cô ta thì có gì tốt? Hạo Trạch ca, anh nhìn kỹ em đi, emlớn lên rất giống chị em, anh không phải rất yêu chị em sao? Em có thểthay thế chị ấy, vĩnh viễn bên cạnh anh.”
“Cô với An Viện một chút cũng không giống!”
“Anh nói bậy, mọi người đều nói giống.”
“An Viện xinh đẹp thiện lương, cô ấy trước khi chết vì không muốn tôi có cảm giác tội lỗi đã để lại di ngôn muốn tôi sống hạnh phúc, so vớithiên sứ giống nhau, mà cô tùy hứng, ích kỷ, không từ thủ đoạn để đạtmục đích. Cô xấu xí như vậy, làm sao có thể giống An Viện?”
“Em…… Đó là bởi vì em quá yêu anh, cho nên em mới làm như vậy……”
“Cô yêu rôi, tôi sẽ chấp nhận sao?”
“Hạo Trạch ca, anh đừng đối với em như vậy, em sẽ sửa, cam đoan sẽ sửa. Em sẽ thiện lương giống chị em, anh đừng đi.”
“Đủ rồi! Mẫn Tư Viện, cho đến bây giờ, cô vẫn chưa hiểu rõ lòng mìnhsao?” Hắn nhịn không được nói lớn: “Cô căn bản là không yêu tôi, chínhlà đem tưởng niệm chị mình chuyển dời lên người tôi, sợ người khác cướpđi. Nói trắng ra, cô chỉ là thay chị mình bảo hộ thứ cô ấy thích nhất,chỉ thế mà thôi.”
Mẫn Tư Viện ngạc nhiên,“Không phải, Hạo Trạch ca, em yêu anh, em thật sự yêu anh……”
“Tóm lại, tất cả tôi đã nói rõ ràng, nếu cô còn nghĩ vậy tôi cũngkhông có biện pháp.” Loại sự tình này đành để Tư Viện từ từ nghĩ thông.
Tôn Hạo Trạch nhìn biểu tình ngạc nhiên của Mẫn Tư Viện, lời nói củahắn không phải là vô duyên vô cớ. Khi nam nữ thích nhau thể hiện rất rõràng, như là Tiểu Oánh hay ôm người hắn, nhưng Tư Viện chính là ôm tay,bộ dáng kia tựa như âu yếm món đồ chơi, không quan hệ tới tình yêu namnữ. Hắn mở điện thoại gọi Tề Diệc Vĩ lại đây, đây là việc duy nhất màTôn Hạo Trạch hắn có thể làm bây giờ.
“Cái gì? Mọi chuyện biến thành như vậy, ngươi bảo ta đi chiếu cố nhađầu kia, không phải muốn ta đi bệnh viện khám não chứ?” Bởi vì khẳngđịnh sẽ đau đầu, nha đầu này bị quăng, không biết nháo như thế nào nữa.
“Thế nào cũng được, Tư Viện giao cho ngươi.”
Hiện tại hắn phải đi xử lý một việc khác, người nào đó đáng bị đánh vào mông. Để xem hắn làm sao chỉnh nàng.
Tôn Hạo Trạch đi vào phòng chờ, cũng không gặp được tiểu nữ nhân kia.
“Lá gan thật sự rất lớn.”
Ngay khi hắn định gọi điện thoại cho Đường Tiểu Oánh thì chuông điện thoại vang lên, là Hoàng thư ký.
“Cái gì, cha tôi té xỉu? Tôi lập tức đáp máy bay về Mỹ.”
Tếp theo hắn gọi cho Đường Tiểu Oánh, gọi vài lần đều bị chuyển vào hộp thư thoại.
Tiểu nữ nhân kia, thật sự muốn mông bị đánh nở hoa sao? Quên đi, dùsao nàng cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay hắn, cứ để nàng ở ĐàiLoan một thời gian, bởi vì về sau nàng sẽ không còn cơ hội nữa. (TN: vìanh sẽ đem chị sang Mỹ, hí hí)
Tôn Hạo Trạch đầu tiên nghĩ mình rất nhanh sẽ trở về đón Đường TiểuOánh, nhưng không ngờ sau khi về Mĩ, hắn bắt đầu bận rộn công tác, màlàm việc duy nhất này cũng đã qua nửa năm.