Editor + Beta: Diệp tử
-o-
“ Tiểu Thụy, tới rồi, con xuống xe đi.”
Nghe cha nói, cậu giật mình, cúi đầu, xin lỗi, bà và Tiểu Trữ, con không thể trở lại… Cậu sợ hắn, cậu biết mình hèn nhát, nhưng, cậu thực sự không thể chịu được sự đối đãi không khác gì phế vật mà hắn dành cho cậu.
Cậu đi theo cha về nhà, nhìn xa rất thanh nhã, còn thấy mẹ đang đứng trước cửa, là nhà mới của cậu a!
“Mau vào nhà, anh đi tắm đi, chắc là mệt lắm rồi!… Tiểu Thụy, con thay đồ đi, ba tắm xong rồi đến con!”
Cậu gật đầu, nhìn mẹ.
Kỹ lưỡng quan sát căn nhà, bố trí cũng không khác gì nhà cũ, cũng kiểu kiến trúc vừa đơn giản vừa nhã nhặn này. Ngồi trên xe cả ngày, cậu cũng bắt đầu mệt mỏi, cảm thấy buồn ngủ.
“Tiểu Thụy, con cầm quần áo, chuẩn bị đi tắm đi.” Mẹ ôn nhu cười, cậu nhìn thấy sự mệt mỏi phía sau nụ cười đó, một vành thâm đen quanh mắt mẹ, dù mẹ là người luôn chú ý chăm sóc bản thân.
Ta cầm quần áo, tay vô tình chạm vào tay mẹ… Nhưng ngay lập mẹ tức tách ra, quần áo rơi xuống, cậu cảm thấy khó chịu, tại sao.. Mà mẹ hình như cũng giật mình bởi hành động của mình.
“…À.. Là mẹ không cẩn thận” Mẹ phá vỡ im lặng, miễn cưỡng cười, nhặt quần áo lên.
Trong lòng một cỗ nghèn nghẹn, cậu cố kìm không cho nước mắt rơi xuống, cậu khan giọng nói “…Không, là tại con…”
“Mẹ làm cơm xong rồi! Con đừng suy nghĩ nhiều nữa..” Mẹ xoay người đi vào nhà bếp.
Ngâm mình trong nước nóng, tỉ mỉ chà xát cơ thể. Ký ức đột nhiên trở về, cậu nhớ lại, khi hắn kéo tóc cậu, lôi vào nhà tắm, cậu che mắt, tay càng chà xát mạnh hơn, chà cho sạch ký ức dơ bẩn, cơ thể dơ bẩn… Da đau rát, nước nóng như lửa thiêu ! Nhưng hạ thể khiếm khuyến vẫn còn, cậu hận nó, hận là mình đã có nó…
Tiếng nước rơi chạm vào mặt sàn, tất cả trở nên mờ mịt, cậu không rõ là nước đang rơi, hay là nước mắt rơi…
***
“Tiểu Thụy, con ăn nhiều một chút! Con xem, toàn món con thích thôi…Con gầy đi nhiều rồi!” Trong chén cậu toàn thức ăn do cha mẹ gắp vào, hết sức ân cần.
Câu gật đầu cắm cúi ăn.
Cha luôn cố gắng tìm chuyện để nói… nhưng không khí vẫn hết sức miễn cưỡng…
“Cha… Con tạm thời không đến trường đâu…”
“Umh, con cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, khi nào bình phục rồi tính tiếp, cha đi làm ở bệnh viện gần đó, mẹ cũng chuyển công tác đến đây, tất cả rồi sẽ ổn thôi!”
Cha mẹ bỏ đi công việc quen thuộc, đột ngột chuyển đến đây, đều là vì cậu…
Tưởng rằng thời gian sẽ làm thay đổi tất cả, nhưng vừa ăn cơm xong, đã có tiếng chuông cửa vang lên, mẹ nhìn qua camera, vội vàng kéo cậu lên lầu, cất chén đũa cậu đang ăn, rồi mới mở cửa.
“Chào hai bác, Ngô Thụy đã về rồi sao?” Tuy rằng lời hỏi rất lễ phép, nhưng bên trong tràn ngập sự khẳng định.
”Trình Hi, cháu nói gì… Tiểu Thụy đã mất tích lâu như vậy…” Cha đứng lên, cậu áp sát người vào tường nghe lén.
Không có tiếng trả lời, Trình Hi đi vào trong phòng, cậu cuống cuồng lùi lại, chỉ sợ hắn nhìn thấy.
“Thưa bác, đây là thuốc bổ cháu mua cho Ngô Thụy, cậu ấy ở bên ngoài lâu như vậy, chắc cơ thể sẽ rất mệt mỏi!” Hắn đặt thứ gì đó lên bàn, cười cười rồi ngồi xuống.
“ Bác không hiểu cháu đang nói gì.. Con bác đã mất tích lâu rồi, chúng tôi cũng vì quá thương tâm, nên mới chuyển đến nơi này… Cháu không đi học sao, tìm Tiểu Thụy là chuyện của gia đình bác!”
“Ha ha …” Tiếng cười của Trình Hi trầm thấp vang vọng khắp nhà, “Hai bác không phải vì tìm được Ngô Thụy nên mới chuyển đến đây sao?”
“ Đương nhiên không phải… Trình Hi, cháu trở về trường đi.” Cha vừa nói, vừa đưa thứ hắn mang đến trả lại.
“Xem ra, hai bác không muốn nói chuyện với cháu rồi.” Trình Hi đứng lên, không nói gì nữa, đi thẳng ra cửa, đến cửa, hắn bỗng quên đầu lại “Chào hai bác! Nếu Tiểu Thụy không trở về, hai bác hãy cố nén đau thương, bảo trọng thân thể.”
Dứt lời, hắn sảng khoái rời đi. Đến lúc bóng hắn khuất hẳn, cả nhà cậu mới khẽ thở phào, cảm giác áp bức mà Trình Hi mang đến, quả thật, vô cùng khó chịu…
___________
Hết