Ác Mộng

Chương 44:




Nằm viện nửa tháng, cậu thực sự không thể chịu thêm được nữa! Không khí ở bệnh viện lúc nào cũng toàn mùi thuốc khử trùng, lại thêm sự tĩnh mịch như chết chóc, ngoài ra cậu còn sợ người khác phát hiện ra bí mật của cậu, sợ họ thấy cơ thể dị dạng của cậu.
Dù bọn họ bị Trình Hi uy hiếp cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thấy, nhưng cậu cảm nhận rất rõ ràng ánh mắt nghi hoặc của họ. Cậu không thể tự lừa dối bản thân là không có chuyện gì.
Cậu liên tục yêu cầu Trình Hi, cũng có thể nói là cầu xin hắn, Trình Hi cuối cùng cũng đáp ứng cho cậu về nhà.
Nhưng ở nhà lúc nào cũng người giám sát, ngay cả ngủ cũng có người, chỉ trừ lúc Trình Hi cùng cậu ngủ. ( oài ta nghi ngờ, hok lẽ lúc tiểu Thụy đi wc cũng có người canh, như thế ha ha… )
Vốn tin tưởng Trình Hi sẽ không biết cậu cố ý ngã, nhưng nhìn thái độ của hắn, có thể tự hỏi hắn có hay không đã biết, nên mới ngày đêm giám sát cậu. Nhưng nhìn ánh mắt của hắn lại không giống như đã biết, bởi vì tính cách của hắn rất không tốt, khó chịu hay giận dữ liền lập tức bộc lộ ra.
Cậu càng lúc càng mơ hồ, cậu phải biết rõ ràng, để còn tìm cơ hội làm sẩy thai lần nữa.
“ Kia.. Anh có phải hay không giận tôi bị ngã…” Cậu cắn môi, quyết định trực tiếp hỏi hắn! Hắn vừa nằm lên giường, đã nhanh chóng thiếp đi.
Hắn chậm rãi mở mắt, cậu mới phát hiện khuôn mặt hắn không chỉ thanh tú, mà đôi mắt của hắn đặc biệt xinh đẹp, một màu đen u ám như màn đêm. “Không có… Tại sao em hỏi vậy? Hay là em bị ma ám ?”
Tim cậu đập nhanh như muốn chu ra khỏi lòng ngục “Không, không có…”
“Vậy em hỏi làm gì?” Hắn thong thả nói, vẻ mặt càng lúc càng thâm trầm, hắn vốn không hoài nghi cậu, chỉ thuận miệng hỏi. Nhưng thái độ của cậu càng lúc càng khiến hắn nghi ngờ…
“Không phải, bởi vì, bởi vì anh rất lâu rồi không làm chuyện đó, tôi nghĩ có phải hay không…” ( uy em đang dụ dỗ chồng em phạm tội đây mà >”< )
Mình đang nói cái gì vậy… Tuy rằng không tìm được lý do, nhưng nói thế này cũng… quá kỳ lạ rồi, cậu thầm nghĩ.
Ai ngờ hắn lại tà mị cười, bò đến gần cậu, hắn không áp lên bụng cậu, mà từ trên cao che khuất toàn bộ cơ thể cậu.
“Nguyên lai là bảo bối cơ khát rồi !” Hắn vừa nói vừa mơn trớn cổ cậu.
Cậu lập tức run rẩy, cơ thể đặc biệt nhạy cảm với hắn.
Hắn xuyên qua lớp quần áo, chạm vào da thịt nơi bắp đùi non mền của cậu, rồi cầm lấy phân thân cậu, thừa lúc cậu mở miệng thở dốc thì tiến nhập vào, đầu lưỡi ma mãnh càn quét khoang miệng, chà xát vào nướu răng, như rắn trườn bò khắp nơi… Cơ thể cậu rất nhanh đã phát nhiệt.. Tay hắn liên tục ma sát, những ngón tay thô cứng mềm nhẹ cứ thế ve vuốt phân thân cậu… Đỉnh rồi chóp, lúc lên lúc xuống, làm cơ thể cậu càng lúc càng nóng… Cậu cắn môi, bị áp nằm phía dưới không khác gì một nữ nhân, nhưng cậu nhớ trước đây hắn đã từng nói, cậu là chính ‘nữ nhân của hắn’, cậu giật mình, nghĩ lại thai nhi trong cơ thể mình, có khác gì ‘nữ nhân’ đâu… Phân thân nhỏ bé bị hắn ma sát, lát sau đã xuất ra bạch dịch nóng bỏng. Nước mắt cậu cũng theo đó mà lăn dài…
“Khóc cái gì, không đùa em nữa!” Hắn liếm nước mắt trên má cậu, buông phân thân của cậu ra.
Cậu cắn môi, bởi vì hắn mà nước mắt cậu mới rơi.
Có vật gì cứng cứng đặt trên đùi cậu, không cần nghĩ cũng biết là cái gì, má cậu hồng lên, bụng đã tròn thế này, hắn còn muốn làm sao? ( tại em châm ngòi còn gì ha ha …. )
Hơi thở của hắn càng lúc càng bất ổn, tay đặt trước ngực cậu, sau đó nhẹ nhàng chạm vào mông cậu. Cậu run rẩy chờ đợi hắn tiến nhập, hắn vẫn chưa tiến nhập…
“Kẹp lại!” Hắn khép hai chân cậu lại, khí quan nóng rực tiến vào giữa hai chân.
Nghe tiếng hắn thở dốc, cậu không biết tại sao, hành động này, so với hắn trực tiếp thâm nhập còn khó chịu hơn rất nhiều lần! Đầu óc như sôi lên, cậu choáng váng nằm yên mặc kệ hắn.
Một lát sau hắn xuất ra, áp vào lưng cậu nghỉ ngơi, cậu ngỡ ngàng nhìn hắn, buột miệng nói
“Kỳ thực.. Anh có thể đi tìm phụ nữ mà !”
Hắn ngẩng đâu lên, cậu mở to mắt, ánh mắt hắn…. thật kinh sợ! Cậu không dám nói gì nữa, chờ phản ứng của hắn! Quả nhiên, hắn giơ tay lên, cậu nhắm mắt lại, chờ hắn đánh, hắn lại khẽ nói.
“Lần sau, không cho em nói lung tung nữa!” Lúc cậu cho rằng hắn sẽ đánh cậu, tay hắn lại đặt lên bụng cậu, nhẹ nhàng vuốt ve. Cậu nghĩ hắn rất thích đứa con này, nếu như người mang thai không phải là cậu, cậu sẽ cho rằng Trình Hi kỳ thực cũng không quá xấu, vì trong mắt cậu, những người thích trẻ con đều không phải là người xấu. Nhưng Trình Hi, chỉ đơn giản vì đứa trẻ này sẽ chứng minh, cậu hoàn toàn đều thuộc về hắn!
Trong lòng hiểu rõ, nhưng nhìn ánh mắt say mê hòa lẫn ôn nhu của Trình Hi , cậu còn cho rằng, hắn sẽ là một người cha rất tốt…
Cậu không trả lời, để mình hắn độc thoại!
“… Hôm đó, tôi thực sự hoảng sợ, khi biết tin em bị ngã, thấy em nằm trong bệnh viện…” Khí lực trên tay hắn nặng thêm, hắn nói rất khẽ, nhưng trong phòng tĩnh lặng, lời nói của hắn lại hết sức rõ ràng truyền bên tai cậu.
Cậu không quen nhìn Trình Hi như vậy, không thô bạo, không vũ nhục, vì biết tính cách mình mềm yếu, người khác đối với cậu tốt một chút, cậu liền vui vẻ. Đối với kẻ luôn làm tổn thương mình như Trình Hi, cậu thực sự rất hận hắn… Nhưng nếu hắn không tiếp tục làm tổn thương cậu nữa, dù vẫn bị hắn giam cầm, cậu sợ mình sẽ không còn đủ dũng khí chạy trốn nữa.
Cậu vẫn như cũ không đáp lời hắn, mà bây giờ cậu cũng không biết mình nên nói gì!
“ Em nghĩ tôi xấu lắm sao?” Thanh âm Trình Hi thì thầm bên tai.
Nếu như hắn không kề sát tai, cậu đã không nghe được âm thanh khe khẽ nhè nhẹ ấy. Nhưng khoảng cách giữa hắn và cậu rất gần nhau, đến mức hô hấp bình ổn của hắn cậu cũng cảm nhận được…” Đúng, tôi từ trước đến giờ chưa từng thấy ai xấu như anh…”
Cậu toàn tâm toàn ý nói ra. Hắn nghe xong, cúi đầu cười khẽ, âm thanh buồn bã nhẹ nhàng vang lên “Tôi cũng không phải tội phạm, giết người gì.”
“Nhưng bọn họ không làm tổn thương tôi !” Chỉ có anh, tất cả đều tại anh.
“…”
Hắn im lặng, cậu muốn quay đầu lại nhìn vẻ mặt của hắn, nhưng cơ thể bị hắn áp chặt, sau đó hắn đắp chăn cho cậu.
Hắn ôm cậu rất chặt, khuôn ngực rộng lớn khiến cậu cảm nhận được nhịp đập của trái tim hắn, cậu không cảm thấy sợ, vì hôm nay hắn rất ôn nhu, dịu dàng vô cùng, sau lần cậu bị ngã, thái độ hắn đối với cậu rất dịu dàng.
Cậu không ngủ được, nhưng cũng không thể nhúc nhích, vì hô hấp bình ổn của Trình Hi sát bên, cậu không muốn đánh thức hắn.
Sau đó, cậu không biết mình thiếp đi lúc nào, ngủ một giấc thật sâu. Trình Hi đã sớm thức dậy, lúc cậu vệ sinh cá nhân xong, hắn đã ngồi yên trên bàn đợi cậu.
Hai người không nói gì, chỉ im lặng đối diện nhau.
Lúc hắn dùng khăn lau khóe miệng, nhìn cậu cười : “ Lát nữa theo tôi ra ngoài.”
Cậu bất ngờ, đã ở đây rất lâu, cậu cũng muốn ra ngoài. Nhưng bụng cậu giờ đã tròn lên rất rõ, không thể để người khác trông thấy – một người con trai mang thai nha!
“Không, tôi không muốn ra ngoài.” Cậu lắc đầu.
Trình Hi không nói gì, cũng không tức giận, nhưng còn áp lực hơn trước rất nhiều.
Cậu vùi đầu ăn cơm, trong không khí bỗng nhiên truyền đến tiếng thở dài của Trình Hi, cậu lén quan sát hắn, khuôn mặt hắn vẫn rất nhu hòa.
Khi cậu ăn xong, ngẩng đầu lên, vẫn thấy Trình Hi đang ngồi đối diện, lặng lẽ quan sát cậu, cậu tưởng hắn đã ra ngoài rồi chứ.
Vừa định đi về phòng, người đã bị hắn kéo, lôi ra ngoài, hắn mở cửa xe, đẩy cậu vào trong. Cậu bất ngờ, cũng không phản kháng, khi xe chạy đi, cậu căng thẳng suy đoán ý định của hắn.
Chẳng lẽ hắn muốn vũ nhục mình.. Không, Trình Hi bây giờ sẽ không làm thế, chí ít hắn rất thích đứa trẻ mà mình đang mang.
Ra khỏi khu vực thành phố, ven đường càng lúc càng vắng, rồi ra hẳn ngoại ô, chẳng lẽ.. chẳng lẽ hắn muốn giết cậu…. Cho nên mới kỳ quái như vậy! Cậu vì suy nghĩ của mình mà run lên, không, nếu Trình Hi muốn, đâu cần phí sức như vậy!
Lúc cậu còn đang miên man suy nghĩ, xe đã dừng lại… Đây là… nghĩa trang!
Trình Hi mở cửa đi ra ngoài, cậu cũng xuống xe. Ngồi trên xe gần một tiếng đồng hồ, rất khó chịu… Không khí bên ngoài rất dễ chịu, cho dù là nghĩa trang, cậu cũng không cảm thấy âm khí nặng nề, chỉ có mùi nhang thanh nhẹ phảng phất xung quanh..
Trình Hi quay đầu nhìn cậu : “ Qua đây!”
Thanh âm hắn vang lên trong không gian vắng vẻ.
Cậu tò mò lại gần hắn. Đứng cạnh bên hắn, nhìn khu mộ đối diện trước mắt, phía trên viết “ Mộ vợ Niếp Nhã Khê” Chữ viết là của Trình Tuyên.
Trình Tuyên… Không phải là cha của Trình Hi sao!
Trình Hi chậm rãi quỳ xuống, từ trong túi áo khoác lấy ra một chiếc hộp gỗ! Cậu nghĩ thầm, là nhẫn sao, lại thấy buồn cười vì suy nghĩ của mình.
Bên trong đương nhiên không phải nhẫn, nhưng cậu cũng không nghĩ là giấy gấp hình – một đóa hoa hồng được gấp bằng giấy rất cẩn thận, màu hồng nhạt.
Chính lẽ, Trình Hi vừa rồi không mang hoa đến sao?!
“Mẹ…” Trình Hi nhẹ giọng gọi, hắn nhẹ nhàng đặt hộp gỗ trước mộ.
Trầm mặc hồi lâu, Trình Hi bỗng lấy tay che mặt..
… Cậu bối rối nhìn hắn, hắn mang cậu tới đây làm gì… Cậu không bao giờ nghĩ hắn có thể khóc, mà lại là khóc trước mặt cậu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.