Ác Mộng

Chương 54:




Chớp mắt đã tới ngày 14 tháng 2, trên đường phố toàn những cặp đôi, cảnh tượng ồn ào náo nhiệt.
Trong quán đã sớm chuẩn bị tốt , hôm nay thời gian mở cửa và đóng cửa đều thay đổi. Bất quá, quản lý đã hứa sẽ tăng lương cho nên mọi người cũng liền cao hứng tiếp nhận, dù sao cũng phải sống, lễ tình nhân rồi sẽ qua, nhưng cơm thì vẫn phải ăn.
Lễ tình nhân như một ngày hội của người nước ngoài, thật là đảo lộn quy luật tự nhiên, cậu từng nghĩ như vậy, kết quả bị mọi người nói là suy nghĩ quê mùa! Nghĩ đến, cậu lại nhớ tới đêm thất tịch năm trước, Trình Hi kéo cậu đi xem phim. . . . . . Tuy là cuối cùng ở trong nhà xem, nhưng cảnh tượng kia cơ hồ vẫn như cũ hiện lên rõ ràng. . . . . . Cậu tuy không thích Trình Hi, nhưng ngày đó cậu thực sự rất vui vẻ. . . . . .
Vài ngày nữa có lẽ cậu nên đi đến rạp xem phim. . . . . .
“Ngô Thụy đừng ngẩn người, đống chén ở đây còn chưa lau xong nha!”
“Nha! Xin lỗi!” Cậu hoàn hồn, vội vàng cầm lấy khăn lau đứng lên.
“Nghĩ đến bạn gái à ?”
“Không có! Không có!” Cậu lắc đầu, cái gì bạn gái . . . . . . Đời này cũng không biết bọn con gái có hay không chấp nhận cậu!
Ngày thường quán Bar bảy giờ mới làm việc, hôm nay chưa đến năm giờ liền mở cửa! Còn tung ra chiêu bài “Nụ hôn ngọt ngào”. Nụ hôn ngọt ngào thật ra là một loại thức uống mới được chế ra! Hương thơm của nó so với mùi vị mới cũng không khác biệt lắm! Nhưng là hương vị so với thứ khác lại ngon hơn.
Những người khách lần lượt đi vào, thời gian càng lâu, trong quán tràn ngập khách.Trừ bỏ khách cũ ra, còn có không ít khách mới tới.
Màn đêm buông xuống bao phủ lòng đường, trong quán Bar luôn bận rộn luôn. Dưới ngọn đèn, hé ra một khuôn mặt biểu cảm hăng hái!
“Ngô Thụy, phòng Trang Nhã hai ly Ngọt ngào! Cậu giúp tôi mang tới nha!”
“Umh!” Cầm lấy khay, mâm, cậu cẩn thận đi qua nhiều chỗ.
Trong phòng Trang Nhã có một thanh niên và một cô gái, người nam đưa lưng về phía cậu, nên cậu chỉ thấy được diện mạo cô gái, quả thật rất đẹp. Người con trai nghiêng người để lấy ly rượu trên khay, thả vài tờ tiền mặt lên đó, rồi nói “Số còn lại boa cho ngươi !”
Cậu vừa thấy, không biết có phải là khoe khoang trước mặt con gái hay không, tóm lại kiếm được, cậu thấp giọng trả lời, “Cám ơn”
Nhưng mà vừa nói xong, lúc cậu định xoay người đi, cổ tay lại bị nắm chặt, cậu cả kinh, chén đĩa thiếu chút nữa rớt xuống. Sau khi cầm chắc lại , cư nhiên lại là Diệp Tuyên.
Cậu muốn rút tay về, nhưng lực đạo rất mạnh . Cô gái kia kinh ngạc nhìn y rồi quay sang nhìn cậu!
“A Lăng, cô về trước đi, hôm nay tôi có chút việc, sau này sẽ tìm cô !”
“Có chuyện gì hôm nay không nói được sao? Tuyên, hôm nay là lễ tình nhân, anh đã nói theo em mà!”
“Ngoan, cô về trước đi, muốn mua cái gì thì mua” Nói xong, y lấy tiền đưa cho cô nàng.
Cô gái run rẩy tiếp nhận, cũng thật mạnh vứt trên mặt đất, quay đầu chạy ra ngoài, lúc đi ngang qua cậu, thấy trong mắt cô nàng nước mắt rưng rưng. Cô gái này thật sự thích Diệp Tuyên!
“Đã lâu không gặp.” Diệp Tuyên mở miệng.
Cậu làm theo trả lời “Đã lâu không gặp.”
“Ngồi xuống nói chuyện đi!” Y lôi kéo cậu ý bảo ngồi xuống.
Cậu lắc đầu, “Tôi đang làm việc, không thể được!”
Cậu hy vọng lý do này có thể khiến y để cậu ra ngoài, nhưng lại bị câu tiếp theo của hắn đánh gãy.
“ Cậu cũng không hy vọng tớ gọi điện thoại cho A Khải. . . . . . Hoặc là Trình Hi chứ”
Cậu mở to hai mắt nhìn y, Trình Hi?! Cậu không nghe nhầm chứ! Khải Ninh cậu không nói, đằng này lại là Trình Hi, Diệp Tuyên như thế nào lại biết? !
Nhìn thấy cậu ngồi xuống, Diệp Tuyên cười ngọt ngào.
“Thụy, cậu tại sao đột nhiên bỏ đi? . . . . . . Tuy rằng A Khải không nói, nhưng tớ đại khái cũng đoán được!. . . . . . . Sau, không nghĩ tới Trình Hi cũng biết cậu, nhưng lại giống như khua chiêng múa trống tìm cậu! Thực làm cho tớ ngoài ý muốn. . . . . Thụy sao cậu không trả lời tớ a. . . . . .” Diệp Tuyên nói.
“. . . . . .” Cậu im lặng không đáp.
“Thụy. . . . . . thật ra tớ chỉ là muốn xác định cậu có phải hay không đang nói dối! Nếu cậu không nói, chính là không tin tớ, tớ đây có thể gọi điện thoại cho Khải, à không, gọi cho Trình Hi sẽ tốt hơn!”
Cậu nhìn Diệp Tuyên, không dám tin. . . . . . Cậu đã nghĩ Diệp Tuyên là người tốt! Vẫn không tin Diệp Tuyên lại là loại người này. . . . . . Xem ra cậu thật sự có mắt không tròng rồi. . . . . . Đúng vậy, ngay cả Khải Ninh cậu cũng nhìn nhầm rồi, huống chi là Diệp Tuyên mới quen biết không lâu!
“Thụy, cậu nghĩ sao? Tớ không bức cậu nữa~” Diệp Tuyên cười ha ha dựa vào ghế.
Toàn thân giống như bị dội một gáo nước lạnh, cậu thật không biết như thế nào. . . . . .
“Tôi nói!”
Diệp Tuyên nghiêng người hưng phấn nhìn cậu, chờ cậu nói!
“. . . Tôi trước đây cùng Trình Hi ở chung ký túc xá. . . . . . Hắn, cường bạo tôi. . . . . . Sau đó tôi bỏ đi , cuối cùng. . . . . . Lại bị hắn tìm về. . . . . . Sau đó, người nhà Trình Hi biết, chúng tôi cả nhà chuyển sang Anh, không ngờ sau này người nhà Trình Hi quản không được hắn, tôi bị hắn bắt trở về. . . . . . Về sau, tôi phóng hỏa, chạy ra khỏi nhà, sống ở nhà Khải Ninh. . . . . . Cứ như vậy. . . . . . Cậu vừa lòng chưa ?” Cậu run rẩy , một câu lại một câu nói ra. Trừ bỏ cơ thể của, cậu tất cả đều nói thật! Không sợ y điều tra!
Y nheo mắt lại, trước sau như một hào phóng nở một nụ cười!”. . . . . . Những gì tớ biết cũng không khác biệt lắm, không tồi, Thụy! Cậu quả nhiên không gạt tớ ~”
“ Như vậy tôi có thể đi rồi chứ! Hôm nay bận nhiều việc!” Cậu khẩn cấp đứng lên.
“Đừng a. . . . . . Chúng ta thật vất vả mới gặp được nhau!” Diệp Tuyên lười biếng lôi kéo cậu ngồi xuống.
Lấy tay y bỏ ra, cậu đứng lên”Tôi đang vội!”
“Thôi bỏ đi, tớ ở đây cũng không có hứng thú, đi trước đi , rảnh tớ sẽ tìm cậu a!” Nói xong, Diệp Tuyên phất tay rời đi.
Thật vất vả để mọi chuyện êm xuôi, cuối cùng lại gặp y! Mặc kệ thế nào, vì an toàn, cậu nên rời đi, quả nhiên, thành phố quá nhỏ, gặp lại không khó!
Bốn giờ sáng.
Cậu phủ thêm áo khoác, đẩy cửa ra, sắc trời còn tối, khiến người ta cảm thấy tịch mịch! Đi chưa được mấy bước, một đôi tay từ phía sau bịt miệng cậu lại, không kịp giãy dụa, thêm một người nâng chân cậu lên, đem cậu nhét vào một chiếc xe đỗ ở đầu đường.
Trong lòng cậu bối rối, không phải Diệp Tuyên tố cáo với Trình Hi đấy chứ!
Chờ thấy rõ người trong xe, đây mới làm cho ta giật mình!
“Như vậy chúng ta mới có thể gặp nhau , Thụy!” Diệp Tuyên nghiêng đầu, duỗi thân.
“. . .”
Xe đã chạy từ lúc cậu bị quăng vào, ta cố gắng kéo cửa nhưng như thế nào cũng không mảy may động đậy!
“Thụy, không phải nhanh như vậy đã muốn đi chứ! Từ lúc cậu rời nhà Khải Ninh, tớ chính là rất nhớ cậu ! Cậu không nhớ tớ sao? ! Uổng công tớ tìm cậu khắp nơi !” Thanh âm trong trẻo của y vang lên, “Bất quá số tớmay mắn, so với Trình Hi cùng A Khải tìm được trước ! Ha ha!”
“Diệp Tuyên, cậu muốn làm gì!”
“A. . . . . . Tớ không phải đã nói tớ ghét nhất bị người khác gọi đầy đủ tên tớ sao? ! . . . . . . Sửa miệng a Thụy ~~~~”
“A Tuyên. . . . . . Cậu bắt tôi làm cái gì. . . . . . Muốn đem tôi giao cho Trình Hi sao?”
Cậu nhắc tới Trình Hi, y cả người kích động, “ Ai thèm để ý tên hỗn đản kia chứ! . . . . . .”
Không phải muốn đem cậu cho Trình Hi!” Vậy cậu làm cái gì! ?”
“Không phải nói rồi sao? Chúng ta tụ họp thôi!”
Cậu biết có hỏi đi hỏi lại cũng không ra, Diệp Tuyên căn bản sẽ không nói dụng ý của y cho cậu biết.
Xe chạy không bao lâu, liền dừng lại. Cửa xe bị Diệp Tuyên mở ra, trước mắt là một ngôi biệt thự rất lớn!
“Về đến nhà rồi ! Đến, Thụy, vào nhà tâm sự đi!”
***
“Thụy, cậu cảm thấy tớ được không?”
Y đột nhiên đem mặt dí sát trước mặt cậu, dọa cậu thiếu chút nữa ngã chổng vó trên ghế sô.
“. . . . . . Cái gì được không, chúng ta là bạn bè a!” Trong lòng cậu không muốn, ngoài miệng như cũ trấn an nói.
“Ha ha. . . . . . Thụy cậu còn giả vờ, cậukhông phải cùng Trình Hi có cái loại này quan hệ sao. Hơn nữa cậu trốn A Khải bỏ đi, cũng không phải nguyên nhân đơn thuần, ngày đó tớ thấy thần sắc của A Khải tớ đã biết, hắn chắc chắn đã làm cái gì đó rồi!”
“. . . . . .” Cậu không biết nói gì, chỉ có thể trầm mặc.
“A. . . . . . Chỉ có tớ bị loại ra bên ngoài, tớ thật là bị thiệt ! Không công bằng a. . . . . .” Diệp Tuyên thở dài nói một câu như vậy.
Cậu nhìn hắn, cắn răng. Chủ ý của Diệp Tuyên là gì, chính hắn đều đã bộc lộ rõ , cậu cũng không phải ngây thơ như lúc trước, sẽ không ngốc đến mức nghĩ Diệp Tuyên bắt cậu đến ôn chuyện, huống chi bọn họ vốn không có cái gì để nói!
“Tôi biết ý của cậu. . . . . . A Tuyên, cậu làm cho tôi lo lắng. . . . . . Tôi cũng không muốn lại bị Trình Hi đuổi theo, cậu cho tôi thời gian đi. . . . . .” Cậu cúi đầu, trong lòng một mảnh hỗn loạn khiến cậu không thể hình dung được tâm tình lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.