Ác Mộng

Chương 71: Phiên ngoại [6]




Đợi đến khi đang buồn chán xem TV, Trình Hi trở về!
Cậu nghĩ hắn là muốn giải thích chuyện kia, không ngờ hắn lại đưa cho cậu một cái túi, bên trong rất nhiều giấy tờ, Trình Hi nhìn rồi bảo cậu mở ra xem.
Ngay khi cậu vừa đọc tờ đầu tiên, đống tài liệu trên tay liền loạt xoạt rơi xuống đầy mặt đất!
“ Tại sao lại đưa cho tôi cái này?!” Tay cậu nắm chặt ghế sô pha!
“…..Đây là chuyện khiến anh băn khoăn nhất từ khi tỉnh lại, chỉ là anh vẫn cần chút thời gian để tự hạ quyết tâm cho mình! Anh nghĩ, có lẽ anh còn muốn chiến thắng cả ham muốn của bản thân nữa!……đây không phải điều em luôn muốn sao?”
“ Tôi đã qua tuổi tốt nhất rồi! hơn nữa…..tôi còn……” cậu ấp úng nói.
Trình Hi nói: “ Anh đã hỏi qua rồi! không có vấn đề gì cả, chỉ là vẫn cần tự mình đi kiểm tra cho chắc! Chờ thêm mấy tháng nữa, đợi sinh xong đứa nhỏ , anh sẽ đi với em!”
Cậu không biết trong lòng Trình Hi như thế nào, nhưng khi cậu ngẩng đầu nhìn, trong mắt hắn không hề có một tia dị dạng! Cậu lúc nào cũng sợ đối mặt với cái nhìn khinh bỉ của người khác, dù chỉ là liếc mắt qua, cậu vẫn không khỏi miên man suy nghĩ.
“Không cảm ơn sao?” Trình Hi nói.
Cậu tiếp tục nhìn hắn.
Hắn nói: “ Xin lỗi, anh nói bậy rồi, không phải anh muốn em cảm ơn, cũng không phải muốn làm em cảm kích nên mới làm việc này!”
“Không sao!” Cậu biết hắn không có ác ý.
Trình Hi khom lưng nhặt những tờ giấy rơi lả tả dưới đất lên, xếp lại gọn gàng rồi đặt vào trong tủ.
“ Anh, có thể sờ được không?” Trình Hi chỉ vào bụng cậu hỏi.
Cậu vẫn còn đang mơ màng nên cũng vô thức gật đầu: “Có thể cho tay vào được không? Quần áo dày quá!” nói xong liền chạy tới điều hòa làm ấm tay, rồi mới cho vào trong áo cậu.
Tay Trình Hi rất ấm, cho dù đặt sát ở bụng cũng không làm cậu khó chịu.
Hai người đều không nói gì, chờ đến khi Trình Hi thỏa mãn thu tay lại thì cũng đã đến giờ dùng cơm.
Bọn họ yên lặng xem TV, cũng chẳng có gì hay, nhưng cả hai đều tập trung xem. Đến giờ ngủ, cậu chúc hắn ngủ ngon rồi đi lên lầu.
Ổ chăn thật mềm.
“Cộc cộc!”
Trình Hi gõ cửa mấy cái rồi đi vào!
“Có chuyện gì sao?” Cậu chui đầu ra khỏi chăn hỏi. Trình Hi cười rồi ngồi xuống bên giường:“ Anh có thể ngủ chung với em không?”
“…….”
“ Anh hứa, anh chỉ ngủ thôi, không làm gì hết!”
Cậu vẫn không trả lời. Trình Hi liền có chút thất vọng: “ Anh cứ nghĩ quan hệ chúng ta hẳn đã có tiến bộ rồi, xem ra chỉ là ảo tưởng thôi!”
Ngay lúc Trình Hi xoay người đi, cậu giữ hắn lại nói: “ Nếu như thực sự chỉ là ngủ thì không sao, dù sao trước đây tôi với Tiểu Tư cũng là ngủ chung một chỗ!” Trình Hi kinh ngạc, rồi nhanh chóng tiến tới. Nhìn hắn mặc áo ngủ chui vào, cậu cũng tự động dịch vào trong.
“ Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?” Những lời này vẫn cứ âm ỉ trong bụng cậu, nhưng cậu vẫn chưa dám mở miệng.
“Sao vậy? Chuyện vừa rồi sao?” Trình Hi hỏi.
Không nói gì, cậu thẳng thắn gật đầu.
“Không sao! Cứ thuận theo tự nhiên thì tốt thôi.” Trình Hi thoải mái trả lời, “Muốn anh vỗ lưng ru ngủ không?”
“ Tôi không phải trẻ con a!”
“Em không muốn hỏi anh chuyện khác sao?” Trình Hi lại hỏi tiếp.
“Hỏi cái gì cơ?” cậu mở mắt nhìn hắn.
“Hơ….bỏ đi! Vốn dĩ anh muốn chờ đến khi em chủ động hỏi anh!” Trình Hi nhìn cậu chăm chú nói.
“Tôi hỏi anh cái gì?” Cậu có chút không hiểu Trình Hi nói gì.
“Aizzz…….em không hỏi anh cũng muốn giải thích rõ ràng. Tiểu Nghi kia gọi là An Tịnh Nghi, là bạn lúc nhỏ của anh với Trình Ảnh, anh vốn chỉ xem cô ấy như là em gái, trước đây anh vốn giao lưu với nhiều bạn nữ, cô ấy cũng có ý muốn cùng anh hẹn hò, nhưng anh không muốn quan hệ giữa mình với cô ấy phức tạp thêm nên đã cự tuyệt. Sau đó cô ấy được gia đình đưa đi du học, mấy tháng trước không biết làm thế nào lại biết anh ở đây nên mới……” Trình Hi cười khổ một chút rồi nói tiếp: “Cũng như những người khác, anh cũng không lưu lại tình cảm cho ai, chỉ có chơi đùa mà thôi, có điều Tịnh Nghi lại là bạn từ nhỏ nên……nhưng mà anh đã cự tuyệt rồi, tuy biết em cũng không để ý nhiều nhưng anh vẫn muốn nói chuyện rõ ràng với em!”
Cậu nhắm mắt!
Lúc sau, Trình Hi nói: “Em ngủ rồi sao?”
Cậu không lên tiếng trả lời, không lâu sau, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, cậu lặng yên nhìn, Trình Hi đã ngủ rồi sao.
“Thực sự cũng không phải tôi không để ý…..tôi cũng rất muốn biết quan hệ của hai người…..chỉ là tôi không biết phải mở miệng làm sao a!” Cậu nhỏ giọng trả lời Trình Hi, thân thể Trình Hi hơi phập phồng, ngủ rất yên giấc! Lông mi Trình Hi dày và đen theo nhịp hô hấp rung động, cậu lấy tay nhẹ nhàng chạm vào nó.
“A…..rất giống mỹ nhân nha…..” Thì ra Trình Hi cũng có thể dùng từ rất ‘ẻo lả’ này để đình hình dung nha. “Ha ha!” Cậu cười một tiếng rồi kéo chăn chìm vào giấc ngủ!
Mùa đông năm nay tuy lạnh, nhưng so với trước đây thì ấm hơn nhiều, xem ra hiện tượng hiệu ứng nhà kính ngày càng rõ ràng.
Mấy tháng sau, mùa xuân ngắn ngủi cũng qua đi…..
Biệt thự rộng lớn lại có thêm một thành viên mới. Khi cậu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nếp nhăn của đứa nhỏ đều không khỏi nhíu mi, Tiểu Tư lúc mới sinh cũng xấu như thế sao? Lúc Tiểu Tư được sinh ra, cậu vốn không có tâm trạng để quan tâm đến nó nên cũng không nhớ rõ dáng vẻ của nó ra sao! Mà lúc nhìn thì nó đ nằm trên giường, mấy tấm chăn thật to che mất tiêu hết hình dáng của nó.
Lúc tắm, cậu cũng có khi vô tình nhìn về phía vết sẹo thật đậm còn chưa biến mất ở bụng dưới, nhưng phần lưng phản chiếu qua gương không còn làm cậu chán ghét như trước nữa. Một tháng sau, cậu cùng Trình Hi đi tới bệnh viện đã hẹn trước.
Trải qua vài cuộc kiểm tra dài dòng, bọn họ cùng đi gặp bác sĩ. Bác sĩ máy móc nói: “…..căn cứ vào kết quả kiểm tra, vị này, umh, tiên sinh, tuy rằng bề ngoài có khuynh hướng nam tính, hơn nữa bộ phận sinh dục nam tương đối thành thục, nhưng bộ phận sinh dục nữ đồng thời cũng rất phát triển, hơn nữa, căn cứ theo tư liệu, tiên sinh đây cũng đã từng sinh qua đứa nhỏ như phụ nữ, vậy nên chúng tôi kiến nghị……”
“Không được! tôi không muốn!……tôi không hiểu các người đang nói gì!” Cậu đứng dậy quát lớn, cậu không thích nghe kiến nghị gì hết! không thích…….
“Bĩnh tĩnh một chút! Không ai ép em đâu !” Trình Hi đè vai cậu lại.
“Buông, tôi đúng là không nên đi để tự rước lấy nhục nhã !” Cậu đẩy hắn ra, đứng dậy bỏ đi.
“Đứng lại!” Trình Hi lôi cậu lại, kéo cậu quay lại vị trí, sau đó đối bác sĩ nói: “Tôi không muốn nghe kiến nghị gì, ý của bạn tôi các người hiểu rồi đấy!” Trình Hi thanh âm lạnh như băng nói.
“……” Bác sĩ sửng sốt một lát, rồi lập tức nói: “ Được, vậy chúng tôi sẽ đi sắp xếp ngay, khi nào quyết định được ngày sẽ gọi điện báo cho anh trước tiên!”
Nghe xong, Trình Hi hướng cậunói:” Được rồi, xem đi, có gì đâu, do em tưởng tượng mà thôi”
“…..” Cậu thu hồi viền mắt đã đầy nước, ngơ ngác tùy ý Trình Hi nắm tay dẫn ra ngoài.
“Còn chưa đến tháng 5 mà! Sao lại nóng thế này chứ!”
Trình Hi vừa nói vừa cởi áo khoác.
Cậu cũng chuẩn bị cởi áo khoác ra.
“A, em đừng có cởi a!” Trình Hi xoa hai tay cậu nói: “Em xem tay em còn đang lạnh thế này mà” nói xong chỉnh lại vạt áo cho cậu.
“Qua vài ngày rồi cùng anh về nước được không?” Trình Hi hỏi.
Cậu ngẩng đầu nhìn hắn: “?”
“Xem như là giải sầu trước khi phẩu thuật đi, quên đi chuyện không thoải mái!……còn không thì xem như là anh cầu xin em vậy! cùng anh quay về nha?”
Lời bác sĩ vẫn còn quanh quẩn bên tai cậu, nên cũng không nghe rõ Trình Hi nói gì, chỉ gật đầu.
Lúc Trình Hi nhắc lại chuyện này thì cũng là khá lâu rồi.
“Sao rồi? Em quên rồi sao? Anh nói với em rồi còn gì! Chuyện về nước đó!”
Trình Hi có chút không cam tâm.
“Không phải, chỉ là nhiều ngày qua, cứ tưởng anh còn có việc a!”
Trình Hi nghe xong cũng khôi phục lại bình thường. Vì vậy hôm sau bọn họ liền đáp chuyến bay quay về nước! Qua hơn mười mấy tiếng đồng hồ, vùng đất, dải núi quen thuộc liền hiện lên trước mắt!
Nhưng Trình Hi không về nhà mà lại đưa cậu tới một nơi!
Trình Hi đã từng đưa cậu tới đây một lần, nơi này mặc dù cậu không hoàn toàn quen thuộc, nhưng cũng không hề xa lạ! Cậu yên lặng đi theo Trình Hi, hắn đi phía trước, cứ thế đi, chỉ là lâu lâu quay lại nhìn cậu rồi đi tiếp.
Vì là ban ngày nên nghĩa trang cũng không làm người ta cảm nhận được không chí chết chóc tang thương, cảnh sắc nhìn có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Trình Hi dừng lại cước bộ, đứng trước một bia mộ quen thuộc.
Hắn mở tay ra, một đóa hoa trắng xuất hiện nơi lòng bàn tay. Trình Hi chăm chú nhìn bia mộ ngăn nắp sạch sẽ, cũng giống như lần trước, bia mộ được phủ dầy hoa hồng thay cho hoa cúc! Trình Hi trồng hoa vỗn cũng chỉ trồng mỗi hoa hồng, có lẽ mẹ Trình Hi thật sự rất thích hoa hồng.
Mọi người đều nói hoa hồng tượng trưng cho sự lãng mạn, có lẽ vì thế nên dù được đặt ở chỗ này cũng không mang theo nét bi ai!
Trình Hi nhắm mắt, giống như đang mặc niệm cái gì đó, rồi quì xuống, dập đầu trước bia mộ một cái, sau đó đứng dậy kéo cậu rời đi. Cậu vẫn chưa hiểu gì đã bị lôi đi rất xa !
“Như vậy được không? Không ở lại thêm một chút nữa sao?” Cậu hỏi.
“Không được, chúng ta phải trở về ngay! Hôm nay ở khách sạn một đêm, mai đáp chuyến bay buổi chiều quay về.”
Cậu ngạc nhiên mở to hai mắt, trở về cũng chỉ ở một ngày một đêm thôi sao! Trình Hi tựa hồ biết suy nghĩ của cậu, hướng cậu nói: “Hôm nay trở về vốn cũng chỉ để cúng bái mẹ anh! Anh lúc đầu định tối nay là bay về, nhưng thân thể em sợ chịu không nổi! Nên thôi nghỉ ngơi một đêm rồi hãy trở về”
Cái này được coi là một kiểu săn sóc sao?! Cậu nói: “Cảm ơn!”
Trình Hi cười cười, sau đó kéo cậu đi về phía bãi đỗ xe, thấy hắn thay mình mở cửa xe cậu có chút xấu hổ! Nhưng nhìn thần sắc Trình Hi giấu không được tia mệt mỏi cùng bi thương, cậu không biết nói gì, chỉ yên lặng ngồi vào xe.
Trình Hi trở lại khách sạn, ăn cơm tối xong, tắm rửa liền đi ngủ, cậu cũng bị chuyến đi dài này làm cho mệt mỏi, nên cũng mệt mỏi nhanh chóng đi ngủ. Kể từ đêm đầu tiên Trình Hi vào phòng cùng cậu ngủ, từ đó về sau buổi tối nào cũng như thế, Trình Hi đến phòng cậu rồi như cũ nằm xuống. Dần dần, chuyện đó cũng trở thành chuyện đương nhiên, cậu cũng quen với độ ấm bên người mỗi đêm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.