Ác Quỷ Đến Từ Hư Không

Chương 14: Những Người Liên Quan




“Ý của cậu là hung thủ biết những gì mà nhóm của An Tiểu Vy đang nghiên cứu và là người quen của họ?” Vương Kiến hỏi lại.
Tôn Hạo Minh gật đầu. La Cẩm Vân tán đồng với ý kiến của anh “Để có thể bày trò xâm nhập vào nhà, lại còn biết tầm hoạt động của các máy quay, hung thủ nhất định phải biết rõ về ngôi nhà đó. Theo lời của hàng xóm thì An Tiểu Vy không tiếp xúc với ai khác thì người biết rõ về ngôi nhà chỉ có thể là nhóm bạn của bà hoặc hàng xóm xung quanh. Nhưng biết cả về những gì họ đang nghiên cứu và biết chắc rằng đêm đó họ sẽ thực hiện nghi thức triệu hồi ác quỷ thì chỉ có nhóm bạn của An Tố Vy. Hung thủ có quen biết với một trong số họ và có được thông tin.”
“Về chuyện đó thì cũng có khả năng, nhưng theo kết quả điều tra năm đó, cả nhóm bọn họ đều giấu rất kĩ chuyện mình làm. Ngay cả ba mẹ, người thân của họ còn không tin được khi con mình lại làm những chuyện như triệu hồi ác quỷ.” Vương Kiến đáp.
“Ông có thể kể qua một chút về các nạn nhân không?” Tôn Hạo Minh hỏi.
Vương Kiến không có lý do để từ chối yêu cầu này, ông nhiệt tình đáp “Đầu tiên là Hứa Nhã, cô ta là một thợ điêu khắc, cuộc sống cũng khép kín không kém An Tố Vy là bao, chỉ là vẫn còn gia đình làm trung gian kết nối với xã hội. Vậy nên tôi cho rằng hung thủ không có liên hệ với Hứa Nhã. Người thứ hai là Ngọc Linh Kì, cô ta là người duy nhất theo đúng ngành mình học ở trường là kinh tế. Mối quan hệ của Ngọc Linh Kì ngoài gia đình ra thì chỉ gói gọn trong văn phòng. Theo những đồng nghiệp thì cô ta không phải người xấu nhưng tính cách có chút ma quái. Có điều không ai biết cô cùng nhóm bạn nghiên cứu về ma quỷ. Lúc đó tôi đã trực tiếp lấy lời khai và tin họ nói thật. Thứ ba là Phí Tiểu Hoa, cô ta mồ côi ba mẹ và làm việc tại một xưởng nhỏ. Mối quan hệ của cô ta với đồng nghiệp chỉ dừng ở mức quen biết, không quá thân thiết. Cả hai người này đều không có dấu hiệu có mối quan hệ nào khác, nên khả năng hung thủ quen biết với họ cũng không cao, nhưng vẫn có thể. Còn Lam Hồng là người duy nhất trong số họ lập gia đình.”
Nghe đến đây, Tôn Hạo Minh bỗng cắt ngang “Khoan đã, Lam Hồng đã lập gia đình, có phải còn có một cô con gái mười tuổi không?”
“Sao cậu biết? Đúng là như vậy, vào năm thứ ba đại học, cô ta có thai với bạn trai. Cũng may mắn là người đó có trách nhiệm nên đã cưới Lam Hồng về làm vợ. Người đó là sinh viên mới ra trường lúc đó tên Lý Khắc, còn cô con gái tên là Lý Mẫn.” Vương Kiến không nghĩ Tôn Hạo Minh đã điều tra được tới đó.
“Vậy là đúng rồi.” La Cẩm Vân lên tiếng.
Vương Kiến ngơ ngác không biết họ đang nói về điều gì, Tôn Hạo Minh liền giải thích “Lý Mẫn là mẹ của em ấy, còn Lam Hồng là bà ngoại. Bà ấy chết vào 30 năm trước, tuy không nhắc đến nguyên nhân cái chết, nhưng có thể chắc đây đúng là nạn nhân trong vụ án năm đó rồi.”
Vương Kiến bất ngờ, không ngờ cháu ngoại của nạn nhân năm đó lại ngồi đây lúc này.
“Mẹ của tôi chưa bao giờ nói về việc bà tôi có liên quan đến vụ án ác quỷ đến từ hư không. Ngay cả khi biết Hạo Minh định mua căn nhà đó mẹ cũng không nói gì. Tôi không rõ là do mẹ không muốn nhắc lại kí ức đau thường hay sao.” La Cẩm Vân nói thêm.
“Tôi còn nhớ năm đó khi tới lấy lời khai, Lý Mẫn dường như không hề đau lòng mà ngược lại còn có vẻ nhẹ nhõm nữa.” Vương Kiến nói.
La Cẩm Vân dường như lo sợ ông ta chĩa mũi dùi về phía mẹ cô nên hơi lớn tiếng “Ý ông là sao cơ chứ? Tại sao một đứa con mất mẹ lại có phản ứng như thế được.”
“Xin lỗi, tôi chỉ nêu lên ý kiến của bản thân thôi.” Vương Kiến đáp, thật ra ông không thấy mình có lỗi.
Tôn Hạo Minh lúc này đứng ra làm dịu không khí “Em không cần phải lo, nếu mẹ em không liên quan thì cựu cảnh sát Vương đây sẽ đủ năng lực để nhìn ra mà. Chúng ta cứ trên tinh thần công bằng, không trốn tránh để suy đoán.”
“Vâng, em hiểu. Xin lỗi đã hơi nóng tính.” Tôn Hạo Minh đã nói vậy thì cô cũng nghe theo.
“Mối quan hệ của Lam Hồng có lẽ là phong phú nhất nhóm, nhưng cũng không tìm thấy đối tượng nào khả nghi cả. Họ đều có chứng cứ ngoại phạm và đều phủ nhận chuyện mình biết đến câu lạc bộ kì bí của An Tố Vy.” Vương Kiến trở lại vấn đề cũ “Cả Lý Khắc và Lý Mẫn cũng khai rằng mình không biết gì về hoạt động ma quái đó của vợ, của mẹ họ.”
“Bây giờ người liên quan đến vụ án mà còn sống chắc chỉ còn mẹ của Cẩm Vân mà thôi. Có lẽ chúng ta nên nói chuyện với dì ấy để làm rõ vài vấn đề khúc mắc.” Tôn Hạo Minh nêu ra ý kiến.
Hai người còn lại đồng loạt tán đồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.