Ác Quỷ Đến Từ Hư Không

Chương 17: Căn Phòng Của Ác Quỷ




La Tường đã đưa ra một ý kiến rất điên rồ là lật hết sàn nhà lên để tìm lối bí mật, toàn bộ chí phí sẽ do ông chi trả. Tôn Hạo Minh và La Cẩm Vân đều thấy cách làm này có chút thái quá nhưng không tiện phản đối. Vương Kiến thì rất hào hứng tán thành, dùng cách này sẽ nhanh hơn đi tìm công tắc rất nhiều, lại không phải tiền ông bỏ ra, việc gì lại phải từ chối. Lý Mẫn thì im lặng trầm mặc, bà đang nghĩ ngợi gì đó.
Vậy là với ba phiếu trống và hai phiếu tán đồng, ngày mai họ sẽ gọi thợ tới lật sàn nhà lên. Vương Kiến chào mọi người và ra về. Tôn Hạo Minh cũng nhanh chóng ra về sau đó.
Anh trở về nhà và nằm suy nghĩ về vụ án này. Nếu như suy đoán của La Tường là đúng thì vẫn còn nhiều câu hỏi khác đang chờ được giải đáp.
Tại sao hung thủ lại không tẩu thoát theo lối mà hắn đã vào? Chẳng lẽ lối đi đó chỉ có một chiều. Nhưng ai lại xây dựng một lối chỉ có thể vào mà không thể ra.
Hung thủ và đồng phạm của hắn rốt cuộc là ai? Sau khi tìm hiểu hết các mối quan hệ của năm nạn nhân, Tôn Hạo Minh vẫn không tìm thấy ai có khả năng biết được việc nhóm của An Tố Vy nghiên cứu ác quỷ và có mối thù hận lớn đến mức phải giết chết tất cả.
Anh trằn trọc một lúc rồi ngủ quên mất. Hôm sau, La Cẩm Vân tới sớm để cùng anh tán chuyện trước khi vào việc.
“Sau khi nghĩ kĩ lại thì em thấy nơi này cũng không quá đáng sợ nữa.” La Cẩm Vân nói.
“Nếu thế thì em không còn ngại việc sống ở đây nữa nhỉ?” Tôn Hạo Minh hỏi.
“Hình như đây là lần đầu anh chủ động nói về việc sống chung phải không?” Cô ngạc nhiên hỏi lại. Đọc thêm các chương mới tại || 𝙏 R𝒖M𝙏R𝐔Ye𝐍.vn ||
“À thì.” Anh bối rối, tự nhủ lòng không nên do dự nữa “Đúng vậy, anh từng có nhiều nỗi lo. Nhưng gần đây anh đã nghĩ lại, cứ sống đúng theo những gì mình muốn vẫn là tốt nhất.”
“Xem ra hai chúng ta đều đã thay đổi suy nghĩ theo hướng tốt hơn rồi.” La Cẩm Vân cười nói.
La Tường và Vương Kiến sau đó đến cùng đội xây dựng. Lý Mẫn không muốn tới đây để tham gia cùng.
Bốn người họ nhìn từng viên gạch sàn được tháo ra, hồi hộp chờ một lối đi bí mật hiện ra.
“Ở phía dưới đây có một căn phòng.” Tiếng nói phát ra từ nhà kho.
Bốn người họ liền chạy qua các thợ xây đang làm việc và vào trong nhà kho. Đúng là ở góc nhà kho có một lối thông xuống phía dưới. Bên cạnh là gạch lát sàn và một số bụi đất,
Vương Kiến là người nôn nóng nhất, ông chạy tới gạt người thợ xây ra và nhảy xuống phía dưới. La Tường theo sau, kế đến là Tôn Hạo Minh và La Cẩm Vân.
“Sao lại là một căn phòng bí mật chứ? Nơi này không thông với bên ngoài thì cũng đâu thể là lối mà hung thủ đã sử dụng được.” Vương Kiến tức tối sờ mò các bức tường xung quanh mong tìm thấy một lối đi bí mật khác. Ông bỗng nhìn thấy một xấp giấy và nhanh chóng nhận ra nó cùng loại với mảnh giấy kẹt ở bức tường. Trên một tờ giấy còn có dấu vết bị xé mất một mảnh, xét về kích thước thì có vẻ đúng là mảnh giấy đó. “Đúng là hung thủ đã từng đi qua đây rồi. Nhưng hắn vào từ đâu cơ chứ?”
Tôn Hạo Minh và La Cẩm Vân quan sát xung quanh, thấy trong căn phòng này có phòng vệ sinh, chén dĩa và một số đồ dùng khác. Trông nó như một căn phòng có người ở.
Anh nêu ra ý kiến của mình “Dường như đây là chỗ ở của một người. Liệu có phải An Tố Vy đã giam cầm ai đó suốt hơn mười năm tại căn phòng này không?”
La Cẩm Vân cảm thấy rợn người với suy nghĩ đó nhưng cô không thể nghĩ khác hơn “Vậy là đêm đó hung thủ bằng một cách nào đó đã thoát ra được khỏi đây và ra tay giết hết tất cả những người trong nhà?”
Nếu là mối thù bị bắt nhốt mười năm, ra tay tàn độc như vậy là điều dễ hiểu. La Tường lúc này đang nhìn vào những bức tranh cất giữ trong hộc bàn. Khuôn mặt ông thể hiện sự kinh ngạc và hoang mang tột độ.
Vương Kiến và Tôn Hạo Minh nhìn qua vai ông để cùng xem các bức tranh. Đó là các bức vẽ của trẻ con, nội dung đa phần là đứa trẻ ở trong một căn phòng hình vuông và một người phụ nữ từ phía trên nhìn xuống.
Nếu người phụ nữ kia là An Tố Vy thì đứa trẻ này là người ở trong phòng sao? Tại sao bà ta lại bắt nhốt một đứa trẻ?
Phía dưới một bức tranh có dòng chữ rất nguệch ngoạc “Mình và mẹ”.
“Đứa trẻ này là con của An Tố Vy sao? Ôi không, em hiểu rồi. Sở dĩ không ai thấy hung thủ đi vào nhà, vì hắn đã ở trong bụng của An Tố Vy, bà ta đã nghỉ học sau khi có thai và hạ sinh đứa trẻ tại nhà. Từ đó về sau thì để đứa trẻ lớn lên tại đây.” La Cẩm Vân cảm thấy choáng váng đầu óc.
“Không lẽ lại như thế? Bà ta bị điên rồi hay sao?” Vương Kiến cũng không thể tin được.
La Tường vò nát các bức tranh trong tức giận “Phải, chỉ có đám điên loạn mới có thể làm ra những chuyện thế này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.