Ác Quỷ Đến Từ Hư Không

Chương 9: Ông Lão




Nếu có người giả làm ác quỷ để bày trò hù dọa thì người đáng nghi nhất đó chính là ông lão đã ra sức để ngăn anh và La Cẩm Vân vào trong ngôi nhà này ở. Sau khi dùng lời nói thất bại, có thể ông ta đã chuyển sang dùng hành động để cảnh cáo.
Nhưng động cơ của ông ta là gì? Nếu đơn thuần là tin vào ác quỷ và không muốn người khác vào nhà thì anh có thể hiểu. Nhưng nếu dàn dựng để khiến anh tin vào ác quỷ thì chắc chắn phải có nguyên nhân rất khủng khiếp phía sau. Đó có thể là gì?
Tôn Hạo Minh giữ không để cho suy đoán của mình đi quá xa. Việc đầu tiên là phải xác nhận có đúng là ông lão đã bày trò hay không. Anh tập trung làm công việc thật nhanh để có thể ra ngoài và thăm hỏi hàng xóm.
Không cần tốn sức để bắt chuyện, anh nhìn thấy một nhóm người cỡ tuổi anh đang uống rượu với nhau, họ chủ động mời anh tham gia. Tôn Hạo Minh không thường uống rượu, nhưng những lúc cần thiết như thế này thì anh vẫn tham gia.
“Anh bạn ở ngôi nhà đó sao? Chắc cũng giàu có lắm nhỉ?” Một người hỏi.
“Không đâu, là do ngôi nhà được bán lại với giá rẻ thôi.” Tôn Hạo Minh vội giải thích.
“Tôi có nghe nói về vụ án từng xảy ra ở đó, có chuyện như vậy thì bán rẻ cũng đúng.” Một người khác lên tiếng.
“Vụ án gì cơ? Tôi cứ thắc mắc tại sao ngôi nhà đó lại bỏ hoang.” Người vừa nãy lại hỏi.
“Chắc anh bạn đây cũng biết nhỉ? Để chủ nhà kể cho hấp dẫn.”
“Vào 30 năm trước, chủ nhà và những người bạn đến ngủ lại bị giết chết trong đêm. Đến bây giờ hung thủ vẫn là một ẩn số.” Tôn Hạo Minh kể một cách ngắn gọn hết sức, anh vẫn đang tìm cách để lái câu chuyện đi để hỏi về ông lão kia.
Một người cảm thấy chưa hài lòng với câu trả lời đó “Kể như vậy thì chưa đầy đủ. Hung thủ là một con ác quỷ được triệu hồi lên. Những người trong nhà đã không kiểm soát được nó và bị giết trong lúc ngủ. Con ác quỷ đó đến từ hư không, nó bước tới thế giới này và ra tay với những kẻ đã cả gan ra lệnh cho nó và chiếm lấy ngôi nhà này.”
“Cậu bị lão Trần tẩy não rồi à? Lão lúc nào cũng đi nói những chuyện như thế này.”
Cảm thấy lão Trần này có thể là người anh đang nghĩ, Tôn Hạo Minh liền xen vào “Lão Trần đó là ai?”
“Là ông lão từng bắt chuyện với anh đấy. Lão lúc trước từng là một người giàu có ám ảnh với việc bị trộm đột nhập nên hôm nào cũng kiểm tra máy quay trước nhà. Nghe mẹ tôi bảo năm đó lão mê cô chủ nhà của ngôi nhà đó lắm, mà máy quay của lão lại hướng thẳng vào nhà đó nữa, có khi lão nhìn trộm cũng nên.”
“Với độ phân giải của máy quay năm đó thì e là từ khoảng cách đó không thấy rõ gì đâu.” Tôn Hạo Minh minh oan cho lão Trần.
“Nhưng sợ quá lại thành ra công cốc. Cuối cùng lão không bị trộm mà vẫn thành người nghèo, cửa hàng của lão dẹp tiệm và giờ chỉ sống bằng tiền trợ cấp, ngay cả cái máy quay mà lão yêu quý cũng phải bán đi.”
Với thông tin này, Tôn Hạo Minh có thể xác định lão Trần không phải kẻ giả làm ác quỷ. Để gây ra ba vụ việc kia thì phải bỏ tiền ra thuê người, lão Trần không có tài chính làm việc đó.
“Nhưng ba tôi cũng tin là có ác quỷ đấy. Nhà tôi nằm ở con hẻm mà ác quỷ bỏ đi. Ông bảo đêm đó ông vô tình tỉnh dậy đi vệ sinh và nhìn thấy ánh mắt của con ác quỷ qua khe cửa, đó là ánh mắt không có nhân tính chỉ có thể của ác quỷ mà thôi.”
“Ba cậu hơi cường điệu rồi đấy.”
“Không chỉ vậy đâu. Những giọt máu mà ác quỷ để lại đã biến mất giữa chừng, có phải là do nó đã trở về hư không hay không?”
“Nếu ác quỷ có thể làm thế. Tại sao nó không về hư không ngay trong nhà, như thế chẳng phải an toàn hơn hay sao?” Tôn Hạo Minh phản bác.
“Ai biết được. Có lẽ ác quỷ thích thế.”
Với thông tin này, Tôn Hạo Minh thầm đoán rằng hung thủ có kẻ đồng phạm. Nếu người này đưa cho ác quỷ một thứ gì đó để lau máu hoặc đơn giản là hứng máu lại, có khả năng người này cũng cung cấp phương tiện cho hung thủ tẩu thoát. Có lẽ Vương Kiến năm đó cũng đã nghĩ tới việc này, nó quá rõ ràng. Nếu như với nguồn lực của cảnh sát cũng không tìm được người này thì 30 năm sau, một Tôn Hạo Minh đơn độc cũng khó lòng mà tìm ra dấu vết gì.
“Mà này anh bạn, cô gái sáng nay tới nhà anh là ai thế? Bạn gái anh à?” Một người hỏi.
“Không, chỉ là bạn thôi.” Tôn Hạo Minh đáp.
“Ồ, vậy có thể giới thiệu cho tôi không?” Người đó hỏi và bắt đầu khen ngợi bằng những từ ngữ nhạy cảm.
“Không được.” Tôn Hạo Minh đáp theo bản năng. Nếu cô quen một người tốt tương xứng thì anh rất vui, nhưng với những người thế này thì anh kịch liệt phản đối.
“À, hiểu rồi. Anh bạn đang tán tỉnh cô ấy phải không? Trông cũng đẹp đôi đấy.”
“Phải.” Anh nhận bừa, cốt để họ đừng có ý đồ lung tung. Được khen đẹp đôi, trong thoáng qua, Tôn Hạo Minh thấy khá vui vì điều đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.