CHƯƠNG 2.
“Cậu không phải từng nói có người mà cậu yêu đơn phương thật lâu sao?”
“Phải.”
“Là vị hôn thê này à? Thực xinh đẹp quá nha! Nhưng sao lại không giống như kiểu tùy hứng mà cậu nói a?”
“Không phải cô ấy.”
“Gì…?”
“Người tôi yêu đơn phương, không phải cô ấy.”
* * *
Nghe được anh hai nói chuyện với bạn không nằm trong kế hoạch của tôi, nhưng, tôi lập tức hiểu mình có thể lợi dụng nó.
* * *
Buông ly, tôi đứng lên.
“Tôi sẽ không buộc cậu quyết định. Nhưng lòng tôi so với anh hai càng chấp nhất, hơn nữa tôi còn yêu cậu hơn...... tôi, sẽ không bỏ cuộc, tôi muốn cho cậu được hạnh phúc.”
Trong mắt Lê Nguyệt tràn ngập kinh ngạc.
Tôi cười với cô, xoay người vào phòng mình, đưa tay giữ trên khóa cửa.
Đau......
Đầu đau quá......
Tôi dựa lưng vào cửa, chậm rãi trượt xuống, hai tay ôm đầu lặng lẽ rơi lệ.
Tại sao kẻ thích người kia lại cố tình là cô......
Nói dối là phải chịu trừng phạt,
đau đớn này, có phải vì dối trá của tôi mà trừng phạt hay không!
——————————————————————————————
Ác ý là một mầm móng, lén lút gieo ở một góc sáng sủa không người biết.
Không nghĩ rằng sẽ tồn sinh…
… rồi trưởng thành thành một đại thụ vặn vẹo dị dạng.
——————————————————————————————
——HELLO! YANG! WHATAREYOUDUING?
Trên màn hình con trỏ chợt nhấp nháy, đánh ra một hàng chữ.
—— tôi đang viết luận văn.
Tôi đáp.
—— bệnh của cậu thế nào?
—— đã hiểu rất rõ rồi.
—— đừng nổi giận a!
—— tôi cũng không muốn, nhưng đó không phải chuyện tôi có thể nói.
——...... Ít nhất không có nặng thêm đi?
Tay tôi dừng giữa không trung một chút, rồi nhanh nhẹn ấn bàn phím.
—— cậu nói nếu tôi bây giờ chết đi, người tôi thích có thể nào vĩnh viễn nhớ tôi hay không?
—— không được nói ngốc! Người chết rồi thì cái gì cũng không có!
—— nói cũng phải......
Cốc cốc cốc!
Có người gõ cửa phòng tôi.
Tôi cuống quít từ biệt đối phương, sau khi tắt ICQ mới hướng cửa nói, “Mời vào.”
Anh hai bưng một đĩa dứa đẩy cửa vào.
“Còn chưa viết xong?”
Tôi gật gật đầu.
Buông đĩa xuống, ngồi trên giường bên cạnh tôi, cầm một khối dứa đưa đến miệng tôi.
“Đừng nhìn máy tính thời gian dài như vậy, sẽ hư mắt.”
Miệng nhai dứa, tôi không nói gì.
“Hôm qua anh thấy em với một cô gái trên đường,” Anh hai nói, “Là bạn gái em à?”
Lòng chợt nảy lên.
“Em cũng lớn vậy, có bạn gái cũng không phải chuyện kỳ quái, chỉ là em sắp tốt nghiệp, sau đó là đi làm, hiện tại thật sự không phải lúc cho loại việc này......”
Trong lòng nổi lửa, tôi lạnh lùng trả lời, “Anh với Lê Nguyệt chẳng phải lúc anh sắp tốt nghiệp đại học bắt đầu sao? Sao em lại không được?”
“Chi Dương!” Gương mặt anh hai, thoạt nhìn nghiêm túc như vậy nhưng...... Ra vẻ đạo mạo, “Em nghe lời anh một lần đi, em còn trẻ......”
“Đủ rồi.” Tôi cắt lời, “Cô ấy không phải bạn gái em, anh không cần lo lắng.”
Vì sao lại muốn nói với tôi như vậy......
Đầu lại bắt đầu đau......
“Ừm.” Vẻ mặt anh hai, như trút được gánh nặng.
“Nhưng, em có người mình thích.” Tôi nói.
Dựa vào cái gì tôi phải đau đớn như thế, mà các người lại được hạnh phúc!
“Em......”
Nhìn anh, tôi trong cõi lòng đầy ác ý nở nụ cười, “Người em thích, là bạn gái của anh, Lê Nguyệt.”
Anh hai vẻ mặt khiếp sợ đột nhiên đứng lên, tôi ngửa đầu hờ hững nhìn.
Tình yêu không sai, sai chính là yêu phải người nào.
“Anh không yêu cô ấy, đúng không?” Tôi nói, “Chia tay, rồi nhường cô ấy cho em đi, em yêu cô ấy.”
“Sao em biết anh không yêu!” Anh hai một tay túm lấy cổ áo tôi, kéo tôi đứng lên. “Sao em có thể......!”
Tôi có thể thế nào?
Anh sao không nói?
Tôi còn có thể thế nào!!
Tôi sao có thể cướp đi một cô gái anh không yêu lại cố chấp cột vào bên người, để cho cô ta đi tìm hạnh phúc, anh có phải muốn nói như vậy!?
Nét mặt tôi nhất định trở nên càng lạnh lùng, mà ánh mắt của tôi lại lộ ra thương tâm vô hạn.
Cho nên anh lộ ra vẻ mặt so với tôi càng thêm thương tâm, anh muốn tôi càng thêm đau lòng?
“Em thật sự thích cô ấy?” Anh hai thoạt nhìn vô cùng mỏi mệt, buông tay khỏi cổ áo tôi, suy sụp ngồi xuống.
“Chia tay cô ấy đi.” Tôi nói.
Anh hai nhắm mắt lại, “Em đến tột cùng là muốn cô ấy, hay là muốn anh cùng cô ấy chia tay?”
“Anh chia tay trước, em mới có thể muốn cô ấy.” Tôi nói.
Yêu thương thiên trường địa cửu không tồn tại, cũng không tồn tại loại yêu thương không thể thiên trường địa cửu. Tôi muốn cho người tôi yêu hạnh phúc, nên nhất định phải phá hư đoạn tình này.
Ít nhất...... Ít nhất ở thời điểm tôi sống, đừng để tôi thấy các người cho nhau dáng vẻ hạnh phúc.
Hạnh phúc giả dối cũng sẽ làm tôi đau khổ, hiểu không?
“Để anh nghĩ đã.” Anh hai nói.
Anh đứng lên, tựa như kéo theo ngàn cân nện bước ra cửa.
Cửa sau lưng anh tự động đóng, phát ra “cách” một tiếng.
Theo một tiếng động nhỏ kia, tầm mắt tôi bị bao phủ một mảnh đại dương mênh mông, giọt nước mưa nào đó từ trong mắt tràn ra, rơi vào miệng, vừa mặn vừa đắng.
Đau......
Đau quá......
Đau đến muốn chết đi......
Tôi ngã bên giường, dùng sức nhét gối đầu vào miệng, ngăn tiếng gào thét sắp thốt ra.
Sao tôi phải chấp nhận hết thảy!
Ngoài yêu sai người tôi cũng không làm gì sai, vì sao tôi lại phải chịu loại đau khổ này!
Vì sao em lại yêu anh...... Vì sao đau đến thế vẫn quên không được anh!
Đau quá......
Đau đến đến chết đi......
Cứu em...... anh hai...... Cứu tôi...... Lê Nguyệt...... Đau quá...... Cứu tôi......
____________________________________________________________
Cái cây ác ý một khi đã lớn lên, sẽ không đơn giản hiển lộ rõ ràng như vậy.
Nó đã bám rễ thật sâu ở tầng sâu thẳm nhất trong lòng.
Không thể chặt hết, không thể đốt sạch.
____________________________________________________________