CHƯƠNG 7.
Từ ngày tôi xuất viện anh hai một mực đi công tác —— nói cách khác, là chạy trối chết.
Anh hai tránh tôi, không có vấn đề, đến lúc, tự nhiên sẽ trở lại.
Thời điểm đó... chính là lúc tôi quyết định phẫu thuật.
Ngày hôm sau khi biết quyết định của tôi, anh hai lập tức bỏ tất cả công việc chạy về.
“Em nghĩ anh sẽ chạy trốn đằng đẵng đi,” Tôi ngồi ở phòng khách, nói với anh hai vừa mới về.
“Bao nhiêu phần trăm?” Anh hai ném xuống hành lý nho nhỏ trong tay, bổ nhào vào trước mặt tôi, “Xác suất phẫu thuật thành công là bao nhiêu phần trăm?”
“Có thể sống 50%. Nhưng không thể trị tận gốc, chỉ có thể tạm thời giảm bớt bệnh trạng.”
“Vậy vì cái gì còn muốn phẫu thuật!”
“Vì không muốn chết.” Tôi nói.
Nhìn trong mắt anh hai chứa đựng tức giận cùng sầu lo, cảm giác hạnh phúc lén lút nảy lên trong lòng.
Vươn hai tay, ôm lấy chiếc lưng rộng lớn của anh hai, tôi đưa lên đôi môi mình.
Chúng tôi cứ như vậy trong phòng khách ôm nhau, hôn môi, dùng hết sức lực cả đời, cho nhau tất cả.
—— cuối cùng thì sao?
Đúng vậy.
Tôi từng sống.
Tôi thật thật thật sự từng tồn tại trên thế giới này.
Nhưng khi tôi chết rồi, khi cơ thể tôi hóa khói tan cùng tro tàn, tất cả những thứ về tôi đều sẽ bị phủ đầy bụi trong sâu thẳm trí nhớ các người —— theo thời gian chậm rãi tiêu tán.
Yêu đương vĩnh hằng, loại ý tưởng vớ vẩn này đơn thuần chỉ là gạt người.
Lời hứa yêu em một vạn năm, nếu không là dối trá, thì phải là di ngôn.
Tôi lưu lại di ngôn, nhưng các người vẫn là sẽ quên tôi, cho nên tôi phải lưu lại cho các người vết thương cả đời đều phủi không đi.
—— yêu có lẽ lâu dài, nhưng thương tổn là vĩnh hằng.
Tôi sẽ thành thương tổn sâu nhất, nặng nề nhất trong lòng các người, các người vĩnh viễn cũng quên không được tôi!
Trong mơ hồ có tiếng ly vỡ vụn truyền đến tai, khóe mắt chợt thoáng qua, thấy mẹ.
Không biết qua bao lâu tôi và anh hai mới tách ra, chúng tôi cùng nhau yên lặng nhìn, mẹ cũng lặng lẽ nhìn chúng tôi.
Một lát sau, mẹ cúi người xuống, bắt đầu nhặt lại những mảnh vỡ trên mặt đất.
“Đừng luôn cho rằng chỉ mình là người bị hại.” Thu nhặt xong một đống bừa bãi, mẹ lạnh nhạt nói.
Lúc nói, ánh mắt bà ghim thẳng vào tôi.
Tục ngữ nói như thế nào nhỉ?
Gừng càng già càng cay, đúng không?
——HELLO! YANG! WHAT ARE YOU DOING?
—— tôi đang làm chuẩn bị sau cùng.
Tôi nói.
—— chuẩn bị cái gì?
—— chuẩn bị chu đáo.
—— cậu đang nói cái gì?
—— tóm lại, về sau tôi không thể cùng cậu nói chuyện phiếm nữa.
Đợi hồi lâu, đối phương không nói nữa.
—— này?
—— vậy, chúc cậu may mắn.
—— cũng chúc cậu may mắn.
—— tạm biệt.
—— tạm biệt.
———— không bao giờ … có thể gặp lại nữa ————
Thời gian phẫu thuật dự định vào tháng mười —— là mùa thu hoạch, cũng là thời điểm sắp tàn úa của một năm.
Giấy đồng ý phẫu thuật là do anh hai ký —— tờ xác nhận là mẹ ký, nhưng khi bà xem tới trên giấy đồng ý có điều khoản —— lúc gây tê có thể xuất hiện loại ngoài ý muốn nào, lúc phẫu thuật có thể xuất hiện loại ngoài ý muốn nào, sau phẫu có thể...... —
— sau đó liền ngất đi, khi tỉnh lại khóc đến tay cũng run, không thể cầm bút.
Sáng ngày sắp giải phẫu, Lê Nguyệt đến. Tôi ở trước mặt cả nhà đòi hai người đem nhẫn đã trả nhau lấy ra, đeo vào lại cho họ, sau đó đặt tay hai người cùng một chỗ.
“Nếu tôi chết, mọi người sẽ nhớ tôi không?” Tôi hỏi.
Mọi người đều khóc, bảo tôi không được nói bậy, phẫu thuật nhất định có thể thành công.
Trong bọn họ, Lê Nguyệt khóc thương tâm nhất.
Hết thảy mục đích đều đạt được, tôi ở trong lòng các người sống sót —— vĩnh viễn.
Đã đến giờ phẫu thuật, tôi nằm yên trên xe đẩy, bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Tôi nhìn thoáng qua người tôi muốn thấy nhất lần cuối cùng, muốn nhớ kỹ vẻ mặt của anh lần cuối cùng, nhưng tầm mắt rất nhanh liền mơ hồ, chất lỏng âm ấm trượt qua hai má, bị gối đầu…
… hút lấy.
————————————————————————————————
Cây chết héo, nhưng trên thân cây lại ma sát ra một loại tế bào, tính chất như cũ, chỉ là thay đổi phương thức tồn sinh,
ẩn mật sinh trưởng ở nơi mà các người không biết,
bào tử ác ý lặng lẽ gieo hạt.
— Hoàn —
* tư duy đà điểu: đà điểu nổi tiếng với đôi chân dài nhanh nhẹn, nhưng não đà điểu rất nhỏ (kém phát triển), nên khi gặp nguy hiểm, nó không chạy mà chui đầu vào cát, cho rằng không nghe không thấy thì xem như không có chuyện gì xảy ra.
——-
biết nói gì nhỉ… tưởng tượng đến cảnh Chi Dương muốn thấy Chi Trọng lần cuối nhưng không được, dù ngay sát bên, rồi rốt cuộc khóc, thật rất tiếc.
Đời chẳng gì bi kịch bằng tiếc nuối. Trước khi chết mà lòng còn đeo mang quá nhiều…
.
.
.