Ách Nô

Chương 44: Cố tình gây sự




Lại qua hai ngày, Tây Tường liệt đang ở thư phòng lật xem sổ sách về tình hình gần đây trong vương phủ , đột nhiên nghe thấy bên ngoài có rất nhiều âm thanh ồn ào.
“Buông, để cho ta vào! Ta muốn thấy Vương gia, ta muốn hắn cho ta một cái công đạo!” Liễu Yến khóc nháo xông vào thư phòng, bị thủ vệ canh gác bên ngoài ngăn cản.
Tây Tường Liệt buông sổ sách trong tay xuống, mở cửa thư phòng, thủ vệ lập tức buông lỏng tay Liễu Yến ra.
“Vương gia!” Liễu Yến kêu khóc quỳ tới trước người Tây Tường liệt : “Vương gia, thỉnh ngài tha thứ Yến Nhi vì đã tự tiện xông vào Vĩnh Hàm Các. Mặc kệ Vương gia trách phạt Yến Nhi ra sao, Yến Nhi cũng sẽ không oán một lời. Nhưng mà Vương gia, hài tử của ta còn ở trong mộng kêu ta vì nó báo thù, ngươi sao lại nhẫn tâm để một sinh mệnh nhỏ bé thế cứ như vậy bị người ta đầu độc? Nếu hiện tại đã có chứng cớ vô cùng xác thực, Yến Nhi dám can đảm hỏi Vương gia một câu ngài có phải hay không còn muốn bao che kẻ đó? Hài tử của Yến Nhi và ngài đã bị giết, tại sao ngài đến bây giờ còn không hạ lệnh tróc nã kẻ đó!”
Liễu Yến khóc thảm thiết, thanh âm lớn đến nỗi ngay cả ở Nguyệt Tiên Cư của Tiểu Nhiễm cũng nghe được, thân thể nó có chút phát lạnh, Thu Đào lo lắng phủ thêm một lớp áo khoác lên cho Tiểu Nhiễm. Là tấm áo choàng lông thiên nga ngày trước Vương gia cho nó.
Tiểu Nhiễm lấy tay túm chặt cái áo kia, đem cả cơ thể mình bao lấy.
“Yến Nhi, thân mình của ngươi còn suy yếu, sao đã xuống giường được? Người đâu, mau đưa Tứ phu nhân về trong phòng.” Tây Tường Liệt mặt không chút thay đổi ra lệnh.
Mấy hạ nhân vừa muốn lại gần Liễu Yến, Liễu Yến liền khóc càng dữ :“Vương gia! Ngươi sao lại như vậy?! Chẳng lẽ ngươi sủng ái nó đến nỗi ngay cả khi nó hạ độc hài tử của ngươi ngươi vẫn không để ý sao! Ngươi cho dù không thương Yến Nhi, Yến Nhi cũng sẽ không chút oán hận, nhưng mà con của chúng ta thì sao? Ngươi nhẫn tâm như vậy ư! Ô ô…… Oa……!”
Tây Tường Liệt hít sâu một hơi: “Trước khi chưa có bằng chứng chính xác thì chưa thể kết luận bừa được, bổn vương sẽ tra ra rõ ràng, tuyệt đối không để hung thủ thực sự chạy thoát, nhưng cũng tuyệt đối không để người tốt bị oan uổng.”
“A…… Ha ha……” Liễu Yến đột nhiên im lặng, đứng ngây ngô cười.
“Yến Nhi……” Tây Tường Liệt phát giác nàng có chút dị thường, ngay sau đó Liễu Yến liền nhân lúc mọi người đang lơ đãng mà nhanh chóng rút trường kiếm trên người thủ vệ đứng ngay bên nàng ra.
“Yến Nhi, ngươi làm gì cái gì?” Tây Tường Liệt lớn tiếng mắng, tinh thần mọi người đều trở nên khẩn trương.
“Mau buông kiếm xuống!”
“Đừng lại đây!” Liễu Yến đưa thanh kiếm tới cổ mình, nước mắt từng chuỗi từng chuỗi một chảy xuống, thoạt nhìn vô cùng thê lương, không khỏi khiến lòng người chua sót.
“Vương gia, nếu ngươi thật sự không thể vì Yến Nhi mà làm rõ mọi chuyện, không để ý tới ta và hài tử đã chết của ngươi mà đi bao che cho kẻ độc ác kia, Yến Nhi cũng không còn gì để nói, ta sẽ đi theo đứa con đã chết oan của mình!” Nói xong, thanh kiếm trong tay Liễu Yến liền nhấn xuống.
Chính là trong nháy mắt, Tây Tường Liệt đã bay lên không nhảy lên đá bay thanh kiếm trong tay Liễu Yến, Liễu Yến nhất thời ngã trên mặt đất.
“Ô ô……” Liễu Yến lại khóc rống lên, Tây Tường Liệt sau khi thở dài một hơi liền tiến đến nâng nàng dậy.
Liễu Yến gục đầu lên vai Tây Tường Liệt khóc : “Ô ô, Vương gia, ngươi nếu thật sự muốn bao che cho hung thủ, Yến Nhi liền lấy cái chết bức bách, thẳng đến khi ngươi đem nó tróc nã mới thôi!”
Ánh mắt Tây Tường Liệt đột nhiên thay đổi, thương tiếc cùng bất đắc dĩ chỉ trong một khắc đã hoàn toàn biến mất, mà thay bằng sự bén nhọn cùng lãnh khốc. Hắn đột nhiên đứng dậy, Liễu Yến không còn người đỡ thì lập tức ngã trên mặt đất.
“Yến Nhi, đừng có lấy loại sự tình này uy hiếp bổn vương lần nữa. Bổn vương nói, nhất định sẽ điều tra ra người hạ độc, nhưng trước khi tất cả mọi chuyện chưa rõ ràng, không cho phép ngươi còn cố tình gây sự như vậy.”
Liễu Yến lập tức câm lặng, ánh mắt dại ra nhìn Tây Tường Liệt. Sau một lúc lâu, giống như đã tìm lại được dũng khí rồi, nàng mới nói: “Nhưng mà… ta rõ ràng là do uống thuốc nó đưa tới mới mất con, cái này cũng chưa tính là chứng cớ sao?”
“Ta đã nói rồi, có lẽ đây là do kẻ khác hãm hại. Người đâu, dìu Tứ phu nhân trở về!”
Lúc Liễu Yến bị hộ vệ dẫn đi, nàng vẫn không ngừng hô to: “Vương gia, ngài không thể bao che nó, nó đã giết hài tử của ta! Giết hài tử của ngài, Vương gia!”
Tiếng kêu la rất nhanh đã biến mất, Tây Tường liệt cảm thấy vô cùng mệt mỏi liền xoay người muốn trở về, nhưng rồi sau đó lại lập tức dừng cước bộ.
“Nhiễm Nhi?”
Tây Tường Liệt phát hiện Tiểu Nhiễm đang đứng ở một góc sáng sủa không chớp mắt nhìn hắn, trên người còn khoác áo lông thiên nga hắn tặng.
Tiểu Nhiễm đứng ở nơi đó, trời rất lạnh, nhưng lệ trong mắt nó thì thật nóng hổi, Tiểu Nhiễm cảm thấy nếu bây giờ có bắt nó chết nó cũng nguyện ý. Không ai có thể hiểu được cảm xúc trong lòng nó hiện tại mãnh liệt đến nhường nào, bởi vì nó được người mình yêu tín nhiệm và bảo vệ hết mực.
“Trời lạnh thế, ngươi lại ra đây làm gì?” Tây Tường Liệt nhanh chóng đến gần, cầm bàn tay lành lạnh của Tiểu Nhiễm.
“Sao lại khóc ? Gió lớn thế này, mau vào phòng đi.” Tây Tường Liệt dắt Tiểu Nhiễm hướng về phía thư phòng, Tiểu Nhiễm lặng lẽ đi theo.
Vào thư phòng, Tây Tường Liệt đóng cửa lại, lấy một cái lư hương đưa cho Tiểu Nhiễm ôm vào trong ngực.
“Nói cho ta biết, ngươi đi ra làm cái gì?”
Nếu vừa rồi để Liễu Yến phát hiện Tiểu Nhiễm ở nơi này, không chừng sẽ phát sinh ra sự việc rắc rối nào đó. Tây Tường Liệt lo lắng trách cứ: “Lần sau nếu thấy có loại sự tình này, tuyệt đối không được tuỳ tiện ra ngoài biết không?”
Tiểu Nhiễm gật gật đầu, Tây Tường Liệt nâng khuôn mặt chưa khô nước mắt của nó lên lau :“Sao phải khóc chứ, có việc gì xảy ra ta cũng sẽ bảo vệ ngươi mà.”
Nói xong, Tây Tường Liệt cúi đầu hôn lên đôi môi lành lạnh của Tiểu Nhiễm, đem thân thể mềm mại kia ôm trọn vào trong vòng tay mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.