Ách Nô

Chương 45: Lòng dạ độc xà




“Phu nhân……” Quyên Nhi do dự không biết có nên đến gần khuyên bảo nữ nhân đang nổi cơn thịnh nộ trước mặt hay không.
Liễu Yến đem tất cả mọi thứ có thể trong phòng cơ hồ đều đập nát.
“Đồ tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân!!!” Liễu Yến gục ở trên giường, vừa khóc vừa rống to.
“Phu nhân, ngươi đừng kích động nữa, thân thể ngươi còn yếu mà.”
“Ta muốn giết nó, ta muốn giết chết nó!”
Liễu Yến giờ đã hoàn toàn mất đi lý trí, nàng đã phải trả cái giá lớn như thế, ngay cả hung thủ thật sự đầu độc hại chết con nàng, nàng cũng bất chấp bỏ qua, toàn bộ đều giá họa vào tên hạ nhân câm kia. Nhưng kết quả là nàng vẫn không thể làm gì được nó!
Vương gia bảo hộ tên câm ấy như thế, bảo nàng sao cam tâm nổi? Nàng theo Vương gia đã lâu vậy, thế mà ngay cả khi có hài tử cũng không được sủng ái yêu thương bằng tên câm thấp hèn nọ, nàng điên rồi, sự ghen tị đang tràn ngập trong trái tim và lý trí của nàng!
Quyên Nhi thấy bộ dáng lúc này của Liễu Yến thì không khỏi sợ hãi, phu nhân hiện tại có biểu tình giống như đang muốn rút gân bạt cốt người khác vậy!
“Ta đã muốn cái gì ai cũng không thể lấy của ta, ai cũng không thể!”
Quyên Nhi không tự giác run rẩy lui về phía sau hai bước.

Hoàng Thượng có chuyện quan trọng cần thương nghị, Tây Tường Liệt phải tiến cung ngay. Trước khi đi Tây Tường Liệt lại đối Tiểu Nhiễm dặn một lần nữa, rằng không được ra khỏi Vĩnh Hàm Các. Vĩnh Hàm Các có thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt rất an toàn, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào.
Tiểu Nhiễm đứng trước bàn, suy nghĩ thật lâu sau, cuối cùng quyết định nhấc bút.
Viết xong, Tiểu Nhiễm đem tờ giấy kia gấp lại, bỏ vào phong thư. Bạch điêu từ đâu nhảy lên bàn, Tiểu Nhiễm bế nó lên đi ra phía cửa, đặt Bạch điêu xuống. Bạch điêu “phạch phạch” hai tiếng rồi bay ra ngoài.
Không bao lâu sau, Bạch điêu đã trở lại, Thu Đào cũng theo sau.
“Công tử, ngươi tìm ta?”
Tiểu Nhiễm đem phong thư kia đưa cho Thu Đào, rồi lấy ra một tờ giấy khác, cầm bút viết : Đem cái này đưa cho Tứ phu nhân đi, ta hẳn là nên giải thích với nàng một chút.
“Công tử, chỉ sợ Tứ phu nhân sẽ không tin lời giải thích của ngươi. Đến lúc đó nàng còn có thể nghĩ ngươi cố tình nguỵ biện, ngược lại đối với ngươi càng có thành kiến.”
Tiểu Nhiễm than nhẹ một tiếng, lại viết : Không sao, vẫn cầm đến cho nàng xem đi, ta chỉ là khuyên nàng phải quý trọng thân thể thôi.
“Vậy Thu Đào sẽ đưa đến cho nàng ta, công tử ngươi đừng lo lắng, Vương gia nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho ngươi.” Thu Đào thấy Tiểu Nhiễm như vậy, không đành lòng phải an ủi vài câu.

Liễu Yến nhìn lá thư trên tay, cười lạnh vài tiếng: “Tên câm đó lại bắt đầu giả làm người tốt, Quyên Nhi, ngươi nói nó có phải là muốn kiếm chuyện không?”
Quyên Nhi nhếch miệng cười hai cái.
“Quyên Nhi, đi lấy giấy, ta nói cái gì ngươi viết cái đấy, rồi gửi lại cho tên câm kia.”
“Ngươi viết thế này: Ta vì uống thuốc bổ ngươi đưa nên mới trúng độc, hiện giờ đứa con còn chưa chào đời của ta đã bị hạ độc mà chết, ngươi nói hung thủ không phải ngươi, vì sao sự cố đã xảy ra nhiều ngày như thế cũng không thấy ngươi ra mặt chứng minh sự trong sạch cho bản thân? Chẳng lẽ ngươi chột dạ, cho nên mới không dám đứng ra giải thích? Ngươi muốn ta đừng hiểu lầm ngươi, nói ta bảo trọng thân thể, vậy hôm nay mời ngươi lập tức đến trước mặt ta giải thích tất cả mọi chuyện. Nếu ngươi dám ra mặt, ta liền tin tưởng ngươi, bằng không chính là ngươi đang làm bộ làm tịch. Ta vẫn sẽ đi cầu Vương gia lấy lại công bằng cho ta, mỗi ngày sẽ đến thư phòng của hắn quỳ ở đấy, mãi cho đến khi hắn hạ lệnh tróc nã ngươi mới thôi!”
Quyên Nhi đem thư hồi âm của Liễu Yến tới Vĩnh Hàm Các, đưa thư cho thủ vệ ngoài cửa, để họ chuyển cho Thu Đào.
Khi Tiểu Nhiễm đọc xong thư hồi âm kia, nó đã sửng sốt bất động đến nửa ngày.
“Công tử, xảy ra chuyện gì vậy? Tứ phu nhân không muốn tin tưởng sao?” Thu Đào ở bên cạnh hỏi, có chút lo lắng.
Tiểu Nhiễm lại thở dài, kéo tay Thu Đào qua :
Cùng ta đến chỗ Tứ phu nhân.
“Cái gì? Công tử ngươi điên ư! Nàng hiện tại vô cùng hận ngươi, ngươi đến đấy, nàng còn không nuốt sống ngươi!”
Tiểu Nhiễm không để ý đến nàng, đi thẳng ra cửa.
Thu Đào hoảng hốt, vội vàng đuổi theo: “Công tử, ngươi không thể đi, công tử!”
Mặc kệ Thu Đào ngăn cản ra sao, Tiểu Nhiễm vẫn quyết tâm muốn đi. Nó không cần Tứ phu nhân thật sự tin tưởng mình, chỉ cần có thể làm dịu một chút địch ý mà nàng đối với nó cũng tốt rồi, như vậy Vương gia sẽ không cần vì nó mà phiền lòng. Nếu Tiểu Nhiễm không đi, Tứ phu nhân thật sự mỗi ngày đều đến tìm Vương gia cầu công đạo, kia chẳng phải Vương gia sẽ càng phiền lòng sao?
Cho nên nó nhất định phải đi.
Tới cửa Vĩnh Hàm Các, thủ vệ ngoài cửa thấy Tiểu Nhiễm muốn ra ngoài liền lộ vẻ mặt khó xử. Vương gia chỉ dặn bọn họ canh giữ nghiêm ngặt Vĩnh Hàm Các, không cho phép người ngoài tiến vào, chứ Vương gia chưa hề nói nếu người ở bên trong muốn ra thì bọn họ có cần ngăn cản hay không.
Ngay khi các thủ vệ bên này còn đang do dự, Tiểu Nhiễm bên kia đã không hề chần chừ mà bước ra ngoài. Thu Đào ngăn trở không được, cũng không thể dùng vũ lực mà kéo nó trở về, cuối cùng đành dứt khoát đi theo Tiểu Nhiễm. Đây là vương phủ, Tứ phu nhân muốn làm gì hẳn là cũng phải kiêng nể do dự vài phần đi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.