Đi trên con đường nhỏ lát đá trong nha môn, Phượng Chuẩn thậm chí còn không biết mình đã rời đi như thế nào, cảm giác uể oải mãnh liệt hoàn toàn vây lấy hắn , không phải bởi vì lần này chưa thể ôm được mỹ nhân, mà là vì hắn phát hiện hắn và Anh Nguyên là hữu duyên vô phận, bởi vậy hắn không còn chút tinh thần nào .
Ban đầu hắn tưởng rằng Anh Nguyên tuy làm quan thanh liêm, nhưng là tham tài như mệnh, yêu dân như con, người như vậy nhất định sẽ biết thức thời. Anh Nguyên cũng đích thật là người như vậy không sai, nhưng là tự chuyện ngày hôm nay, hắn bỗng nhiên phát hiện, Anh Nguyên còn một tính cách khác mà chính mình còn chưa biết, đó là một cỗ lẫm liệt không thẹn với trời đất, nhớ lại lần trước hắn cũng từng nói sẽ tuyệt đối hỗ trợ hoàng đế Hàn triều, thử hỏi, một người như vậy sẽ ngoan ngoãn đầu hàng mà làm phi tử của mình ư? Đáp án đương nhiên là không thể.
Nếu dùng sức mạnh, uy hiếp, cũng không phải không thể. Vấn đề là, Phượng Chuẩn phát hiện mình càng lúc càng bị người đó thu hút, bạch nhất mộng* cũng được, hắc dạ mộng* cũng được, tất cả đều là Anh Nguyên . Tiếp tục như vậy, hắn không dám cam đoan chính mình sẽ yêu hắn hay không. Một khi đã yêu, hắn chắc chắn sẽ bị đối phương dắt mũi đi, mà loại tình huống này, là việc hắn tuyệt không thấy vui vẻ. Hắn chán ghét xuất hiện người có thể ảnh hưởng đến bản thân, rất lâu trước đây hắn đã tự cảnh báo mình, quyết không để một người có thể ảnh hưởng tới mình tồn tại lại trên đời, đặc biết còn là người giống như Anh Nguyên, có thể tưởng tượng, một khi hắn làm chủ hậu cung, lạc thú lớn nhất của chính mình ── xâm lược, chỉ sợ sẽ chia tay cùng với sinh mệnh của mình, một người làm sao có thể so sánh được với giang sơn vạn dặm, đại nghiệp to lớn đây?
Nghĩ đến đây, đôi mắt luôn mang theo ý cười của Phượng Chuẩn chuyển qua sát khí nồng đậm, hắn chính là người như vậy, một khắc trước còn bởi vì đau lòng Anh Nguyên mà đem tất cả tiền bạc trên người đưa hắn, nhưng một khi phát hiện ra hắn có thể nguy hại đến uy nghiêm tối thượng của bản thân, trong lòng lập tức sẽ có ý tưởng tàn khốc.
Nhưng nếu tất cả đều chỉ là hăn đa nghi, chỉ cần không yêu Anh Nguyên, sau khi thành Hưng Châu bị phá hắn có thể để đối phương một con đường sống, sau đó vĩnh viễn không gặp lại, dù sao cũng là người đáng để tôn kính mà. Nghĩ đến đây, hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm, hừ nhỏ một tiếng, trước tới chỗ chuồng heo chao hỏi mập đại thẩm, thuận tiện nhìn một chút con heo càng ngày càng mập kia, sau khi nuốt vài ngụm nước miếng, hắn liền trở về phòng của chính mình.
Chính là nhân sinh cũng không phải bản thân có thể tính ra. Có một câu nói là “ không như mong muốn” , dường như chính là chuẩn bị để dành cho Phượng Chuẩn vậy.
Kỳ thật cũng không có chuyện gì, tối thiếu là cho đến sau bữa ăn, trong phủ nha tuyệt đối là sự an tĩnh dễ chịu. Nga, cũng có một chuyện nhỏ phát sinh, Anh Nguyên nói tiểu Phúc tử gầy không ít, đặc biệt phân phó làm cho hắn một bát bánh trôi đường, còn tự mình đem mấy con tôm ít ỏi ở trong canh củ cải đưa cho hắn. Tiểu Phúc tử từ nhỏ đã nếm nhân tình nóng lạnh ở trong cung cảm động tới phát khóc , khiến cho Phượng Chuẩn rất là vì sự không có tiền đồ của hắn mà phỉ nhổ một phen.
Lại đến thì đã là sau bữa tối, tiểu Phúc tử đi ngủ rồi , hắn cùng Anh Nguyên nói chuyện phiếm một lúc xong cũng đã đi ngủ. Liền vào lúc này, có chuyện phát sinh.
Đầu tiên là ở trên nóc nhà có cước bộ chạy qua giống như tiếng mèo, làm cho Phượng Chuẩn trải qua bao nhiêu ngày bình thản mà nhiệt huyết sôi trào một phen, trong lòng âm thầm đoán rốt cuộc nhân mã nơi nào thông minh như vậy, thế nhưng điều ra mình đang ẩn danh ở đây, do đó phái người tới ám sát. Hắn hưng phấn mà thay tên thích khách đen đủi này trong thời gian ngắn ngủi đã nghĩ ra trong đầu mười mấy kiểu chết.
Nhưng thời gian trôi qua rất lâu, tên thích khách này lại không hề có động tĩnh gì, hắn ngay cả hóa thi phấn đều đã chuẩn bị tốt vẫn chưa thấy tên thích khách nhảy xuống, tại thời điểm hắn không còn kiên nhẫn, tiếng bước chân lại vang lên, bằng công lực của hắn, lập tức đã nghe ra thích khách nặng hơn không ít, theo kinh nghiệm, hắn hẳn là cõng thêm một người.
Chẳng lẽ chính mình đang tự đa tình, mục tiêu của thích khách căn bản không phải hắn ư? Vậy tại sao lại dừng ở nóc nhà của mình. Phượng Chuẩn thẹn quá thành giận mà nghĩ, đứng dậy đi vào đình viện, trái phải đều không có ai, hắn”Sưu” một tiếng nhảy lên trên, phía trước chợt có bóng đen lóe qua, hắn không nói hai lời, theo nóc nhà mà đuổi theo.
Đuổi tới hứng khởi, tại thời điểm Phượng Chuẩn xẹt qua đạo bóng đen kia mới phát hiện mình vượt qua rồi , vội vàng dừng lại cước bộ, xoay người đối mặt với thích khách, trầm giọng hỏi: “kẻ cắp to gan, ngươi ban đêm đột nhập vào nha môn tri phủ để làm cái gì, còn không đem con tin ngươi cướp được để xuống cho ta.”Hắn uy phong lẫm liệt mà cười lạnh vài tiếng, trong lòng đắc ý a, trông đầu nháy mắt đã nghĩ ra những lời sẽ nói tiếp theo.
Nói đến thích khách cũng thật sự là người thức thời nhất trong những người mà Phượng Chuẩn đã từng gặp qua , vừa thấy tư thế kia của Phượng Chuẩn, đánh giá bản thân nói thế nào cũng không phải đối thủ, không nói hai lời, “Đông” một tiếng đem người mình cõng ném xuống, sau đó nhanh chóng bỏ chạy, lời kịch đã chuẩn bị tốt của Phượng Chuẩn còn chưa dùng, thích khách kia đã bỏ chạy tới không còn bóng dáng. Hắn tức giận a, nghiến răng tiến đến chỗ lão huynh đang ngã trên mặt đất, nhất thời liền ngây ngẩn cả người, nguyên lai lại là Anh Nguyên.
“Uy uy, Anh Nguyên, ngươi sao lại ở đây? Ngươi không phải có chút võ công phòng thân hay sao? Sao dễ dàng thế đã bị người ta tính kế.”Hắn không khách khí mà cười nhạo, lại phát hiện Anh Nguyên căn bản không để ý đến hắn, nhìn kỹ, di, tựa hồ có chỗ nào đó không thích hợp. Vì sao đôi con ngươi như sao sáng kia lại làm hắn nghĩ đến từ “ mị nhãn như tơ”? Còn có, cái miệng anh đào đang hé ra hợp lại kia là như thế nào? Lại nhìn đến gương mặt hoa đào đang đỏ ửng đến không bình thường dưới ánh trăng, Phượng Chuẩn kinh nghiệm phong phú cuối cùng cũng hạ ra một phán đoán đúng trọng tâm: Anh Nguyên là bị hạ xuân dược.
* nằm mơ giữa ban ngày
* ngủ mơ như bình thường thôi…