i vào Lạc đình bên hồ, 2 người tìm mượn 1 chiếc thuyền, đẵng thuyền vào giữa hồ, làm thuyền theo gió phiêu lãng, cầm tay đối phương, tình ý tràn ngập trong mắt
"rốt cục chúng ta cũng có thể quang minh chính đại ở cạnh nhau"
"chúng ta khi nào không quang minh chính đại chứ? Chẳng qua khi đó chàng không biết ta là ai thôi"
"may là không biết nàng là ai, bằng không, ta đã ly rất xa"
"ngạch phu tất là chàng"
"không ta còn có ai?"
"ta thế nào biết?"
"nàng còn muốn khí ta, ngày đó, tại hồ này, ta giận đến mức chút nữa hộc máu"
"còn nói, chàng cũng không đánh ta, lớn như vậy rồi, ta còn chưa bị người khác đánh qua đâu!"
"thực xin lỗi, nàng có biết ta rất hối hận, ở trong hoàng cung nhìn thấy nàng nháy mắt, ta mới hiểu được nàng khổ tâm, mà nàng tay đầy máu, cười suy yếu, ta cả đời không quên!"
"ta từng lo chàng không lý giải sao ta làm thế, kỳ thật, lúc ấy nếu chàng đáp ứng đi dự thi, vào lễ đài, nhìn thấy ta, cũng không hiểu, ai ngang như vậy, không chịu đi, làm ta phải dùng cách khích tướng!"
"ta không chịu đi, còn không vì nàng thì vì ai"
"thật vậy chăng, chứ không phải sợ mình thua?"
Nạp Lan Đức Duật 1 tay kéo Tâm Di bến bên người, thân thuyền loạng choạng, mái chèo rơi xuống chôi đi
"ai nha, mái chèo rơi rồi, ta không biết bơi a!"
"sợ cái gì, có ta ở đây, nàng còn sợ không qua được sông?"
"chuồn chuồn lướt nước, lăng không phi độ"
"nói đến lăng không phi độ ta lại nghĩ đến hại tuyết thiên kia"
Tâm Di muốn giải thích tình cảnh ngày đó, do dự 1 chút rồi nói: "Đức Duật, ta nói cho chàng biết 1 chuyện, ở trong sơn động ngày đó, ta không phải nghĩ về chàng, chàng cùng Tử Kiện giống nhau như đúc"
"bởi vị giống nhau nên nàng yêu ta?" Nạp Lan Đức Duật phi thường không muốn như thế
"không phải, tuy rằng 2 người bên ngoài giống nhau nhưng bên trong là bất đồng, ta thừa nhận ban đầu ta đem chàng thành Tử Kiện, là ta kí thác tình cảm, sau lại có điểm mơ hồ, rốt cục đâu là chàng, đâu là Tử Kiện. ngày đó ta giận chàng, chính mình trong lòng cũng đau muốn chết, rốt cục ta hiểu Tử Kiện là 1 phần qua khứ của ta, hắn đã mất, vĩnh viễn mất, hiện tại ta yêu chính là ngươi: Nạp Lan Đức Duật"
"vì cái gì nói cho ta, nàng có thể không nói mà"
"trước kia chàng chỉ nhận thức được 1 phần của ta, còn rất nhiều thứ chàng không biết, dù sao ta và chàng cách nhau 300 năm, cho nên ta đem quá khứ của ta cho chàng biết, như thế chàng mới hiểu được tư tưởng của ta, quan niệm của ta, ý nghĩ của ta, như vậy chúng ta mới có thể yêu nhau, mới có thể bên nhau cả đời"
"Tâm Di, cảm ơn nàng đã thẳng thắn"
"chàng hay không có cảm thấy ta là "di tình đừng luyến" a?"
"người không nên sống trong thống khổ nhớ nhung,quên quá khứ, như thế mới có thể đối mặt vs hiện tại. ta nghĩ khi ấy hắn đem nàng đưa lên mặt đất là hi vọng nàng có thể hảo hảo sống, khoái hoạt sống, đổi là ta, ta cũng sẽ làm như thế, có thể cho người mình yêu sống thoải mái, tâm luôn vui vẻ chính là ta hạnh phúc"
Tâm Di mỉm cười, chỉ cảm thấy 1 loại hạnh phúc đang bao phủ. Đột nhiên Tâm Di nói: "nha, ta và chàng cách nhau 300 tuổi, h sao tính a?"
"đúng thế, nên tính sao a, ta chẳng phải là nàng ông nội của ông nôi..."
"không được!" Tâm Di che miệng Nạp Lan Đức Duật
Nạp Lan Đức Duật cầm tay Tâm Di, "yêu có thể xuyên qua hết thẩy, chính là thời không!"
"Đức Duật, ta yêu chàng!"
Nạp Lan Đức Duật ôm thắt lưng Tâm Di, Tâm Di tựa đầu vào vai Nạp Lan Đức Duật
Mặt trời rực rỡ trên mặt hồ, chiếu rọi vào người bọn họ
2 người chìm đắm trong tình yêu, nhưng có người hạnh phúc, có người thương tâm 1 mình rơi lệ. Khang Hy đem Uyển Nhi gả cho Kỳ Duệ, Uyển Nhi mỗi ngày đều ngồi trong phòng, không thể xuất môn
Hôm nay, Tiểu Thảo khuyên Uyển Nhi ra cửa, ở trong vường gảy đàn, tiếng đàn thống khổ. Kết thúc 1 khúc, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tâm Di đứng ở đình ngoại, Uyển Nhi nhìn Tâm Di, lệ dần dần tuôn
"Tâm Di cách cách, ngài tới làm gì, là tới khoe thành công của ngài hay tới xem cách cách ta thống khổ" Tiểu Thảo cừu thị nói
Tâm Di không để ý tới nàng: "Uyển Nhi, ngươi không phải hận ta chết?"
"hiện tại đã thế này rồi, còn có gì có ý nghĩa đâu" Uyển Nhi thản nhiên nói
"ta không phải cố ý, tình yêu là 2 trái tim không ngừng trao nhau, này chỉ là, ta cùng Nạp Lan Đức Duật phát sinh còn hắn thì không có ngươi"
"2 trái tim không ngừng trao nhau" Uyển Nhi lặp lại, lặng im 1 lúc lâu sau đó nói: "cho tới bây giờ đều là hắn hấp dẫn ta, ta lại chưa từng làm hắn động tâm, ngày đó tại buổi đấu giá, mọi người đều bị dung nhan của ta hấp dẫn, duy có hắn nhìn như không thấy, hiện tại nghĩ lại, hắn không nhìn thấy ta, trong lòng hắn chỉ thấy ngươi, buồn cười ta lại còn cầu ngươi"
"chuyện này không phải ta cố ý gạt ngươi, bởi vì ta biết lấy thân phận của chúng ta là không cho phép nói chuyện yêu thương, này là của chúng ta bi, cho nên, ta hy vọng ngươi có thể giải"
"dưa hái xanh thì không ngọt, này là hắn trong lòng không có ta, hoàng thượng đem ta cho hắn, ta cũng không khoái hoạt"
"ngươi hiểu được là tốt rồi, Uyển Nhi, ta không hy vọng bởi vì Nạp Lan Đức Duật, tình cảm của chúng ta bị tổn thương" Tâm Di vẫn muốn cùng Uyển Nhi làm bằng hữu
"ta không oán ngươi, nhưng người thắng làm vua, người thua làm giặc, vương (vua) cùng khấu(giặc) trong đó không có bằng hữu"
"Uyển Nhi, chúng ta từ trước đến giờ vốn không có chiến tranh a!" Tâm Di thực không nghĩ ra là có chuyện gì
"làm người cùng thích Nạp Lan Đức Duật, hết thẩy tất cả đều là nhất định"
"ngươi sao lại có loại ý nghĩ này?" Tâm Di không chịu được nữ nhân cổ đại
"đổi lại là ngươi, ngươi hội nghĩ sao?"
"lòng ta hội không thoải mái nhưng cũng hội chúc phúc"
"tốt lắm, ta chúc phúc các ngươi" Uyển Nhi cười khổ rồi đứng lên đi trước người Tâm Di
Tiểu Thảo đến trước mặt Tâm Di: "vừa muốn có Nạp Lan Đức Duật, vừa muốn có cách cách chúng ta, đâu ra chuyện tốt như thế, ngài về sau đừng đến gần chúng ta" Tiểu Thảo oán giận liếc mắt nhìn Tâm Di
Tâm Di thất vọng ngắt xuống 1 đóa hoa, vò nát đóa hoa, đang lúc ủ rũ muốn trở về thì bất chợt từ đằng sau vang lên tiếng âm nhu: "là ta sai!"
"cùng ngươi không quan hệ" Tâm Di nghe ra là Nạp Lan Đức Duật, xoay người, ôm lấy Nạp Lan Đức Duật, "ta chỉ là cảm thấy đáng tiếc"
"mau buông tay, có người nha!" Nạp Lan Đức Duật mặc dù không thấy ai nhưng đã cảm giác được có người, không chỉ 1 mà là 2 người
Tâm Di cuống quýt buông tay, quả thực thấy 2 người, Dận Chân cùng Hoàng Lịch, bọn họ nhìn Tâm Di cười cười, Tâm Di liền đỏ mặt, thấp giọng nói: "ta đi về trước"
"cô cô, ta đến chỗ cô cô ngồi" Hoàng Lịch lợi dụng sơ hở, nói xong hướng Dận Chân đánh thanh rồi cùng Tâm Di về Di Uyển, hắn đi Di Uyển còn không phải vì ở đó có Tú Nhi sao
Dận Chân hướng Nạp Lan Đức Duật cười cười: "hiện tại còn hối hận dự thi đi!"
Nạp Lan Đức Duật có chút ngượng ngùng: "đa tạ vương gia khi đó chỉ điểm!"
"ha ha, quân tử giúp người không cần báo đáp, tiểu vương tiếc nhất chính là hữu nhân không thể cùng ở 1 chỗ
"vương gia đại ơn, Nạp Lan Đức Duật sẽ không quên, vương gia nếu có chuyện gì thỉnh phân phó"
Dận Chân cũng không sốt ruột, Nạp Lan Đức Duật đã sớm đầu quân, ngày sau hắn hội hữu dụng, cho nên lạnh nhạt cười: "nhìn ngươi, có gì gấp, còn nhiều thời gian, hiện tại tiểu vương chỉ tính uống rượu mừng của ngươi, ha ha..." hắn cười rồi bước đi
Uyển Nhi về đến phòng liền ghé vào giường khóc
Tiểu Thảo khuyên nhủ: "cách cách, ngài đừng thế, Kỳ Duệ bối lạc so vs Nạp Lan Đức Duật có gì kém, tốt xấu người ta cũng là bối lạc"
"bối lạc thì sao, ta không thích hắn"
"Nạp Lan Đức Duật cũng không thích cách cách, cách cách, hoàng thượng ban hôn không thể vi phạm, ngài liền nhận mệnh đi!"
"ta không thụ mệnh liền biết làm sao?" uyển Nhi ngẩng đầu nhìn chữ "Ái" trên tường, lẳng lặng cúi đầu, nói: "đem chữ "Ái" kia gỡ xuống"
"phó tự kia có làm gì đâu?" Tiểu Thảo hỏi
"đến ngươi cũng quản ta, đi đi!" Uyển Nhi kêu
Tiểu Thảo bất đắc dĩ đành đem chữ gỡ xuống. Uyển Nhi nhận lấy, nước mắt rơi xuống làm mờ nứt mực. Uyển Nhi lấy ta ngọn nến
"cách cách, ngài đốt nó?"
"cái này không rành cho ta, ta giữ làm gì?" nói xong liền đem đốt, Tiểu Thảo cắn răng
Đêm đến, 1 bóng đen tiến vào Di Uyển, cẩn thận nhìn xung quanh rồi tiến thẳng vào bếp. mở lồng hấp ra, điểm vào điểm tâm 1 thứ gì đó. Vừa định đi, miêu mễ tiến vào phòng bếp(miêu mễ = mèo mẹ), kêu 1 tiếng, bóng đen bị dọa thấp giọng mắng: "con mèo chết tiệt, lần trước cũng chính ngươi làm hỏng việc, hôm nay lại tới nữa", nắm cổ mèo, dùng lực vặn cổ mèo(vâng mọi người đoán ra ai rồi chứ, con này ác thật)
Miêu mễ phát ra 1 âm thanh thảm thiết
"oa, miêu mễ thế nào kêu thảm vậy?" Tiểu Cúc rụt cổ
Tiểu Mai nói: "đúng vậy, làm da đầu ta cũng run lên, các ngươi đi nhìn xem"
"mèo kêu cũng sợ, thật là nhát quá đi" Tiểu Trúc lười biếng cười
"ta cũng sợ!" Tú nhi sợ hãi nói
"quên đi, ta đi xem" Tiểu Lan nhận việc
Tiểu Lan vừa ra khỏi cửa, vừa lúc đụng phải bóng đen, Tiểu Lan ngẩn ngơ, bóng đen hướng phía cửa chạy, Tiểu Lan lúc này mới phản ứng lại, kêu to: "người nào? Hổ ca mau tới!"
Đại Hổ, Nhị Hổ nghe thấy liền chạy ra: "có chuyện gì?" những người khác cũng từ trong phòng đi ra
"có người lạ mặt vừa chạy đi" Tiểu Lan chỉ vào cánh cửa mở rộng
"truy" Đại Hổ hô rồi đuổi theo
Tiểu TRúc trách: "Tiểu Lan, người chạy ngươi mới kêu là sao?"
"tự nhiên có người bịp mặt"
"sẽ không phải ngạch phu đi!"
"ngạch phu mà lén lút thế sao?"
"nhìn giống nữ nhi lắm"
"chúng ta đi quanh xem đi"
Mọi người phân công nhau đi, tiểu Mai ở trong phòng bếp thất mèo chết phát ra 1 tiếng hét chói tai, mọi người hội khứ qua
Nhị Hổ khở miêu mễ(hiểu là khám nghiệm tử thi cho mèo cũng đươc), nhìn nhìn nói: "là bị người vặn gãy cổ, tuy nhiên không có khí lực, hẳn là nữ"
"vì cái gì xuống tay vs cả mèo?"
Tiểu Cúc hướng trù phòng nhìn, sau đó rồi đi vào, bưng ra cái bát, đổ vào 1 chậu hoa. 1 lúc sau, lá cây cháy khô, hoa rơi lả tả
"có độc!"
"ra đến cửa không thấy ai cả" Đại Hổ vừa chạy vào
"quen đường như thế hẳn là cung nhân"
Tiểu Mai khẩn trương: "cách cách chuyện này phải cho hoàng thượng biết"
Tâm Di không nói gì, hiện mở miệng nói: "không được cho hoàng thượng biết, không thể vì ta mà làm hoàng cung mất đi thái bình"
"ai lại hại cách cách? Cách cách trong cung thật sự hảo a!"
"Uyển cách cách"
"Nhị Hổ đừng nói lung tung" tiểu Mai che miệng hắn
"Dư phi cũng có thể" Tú Nhi lên tiếng
Tâm Di chặn lại: "đừng đoán nữa, truyện hôm nay không được truyền ra bên ngoài, về sau cẩn thận là được" đề phòng được người trong cung cũng không phòng được người ngoài
Trong đại sảnh của Thiên Địa hội, mọi người đang bàn xem làm cách nào để bắt Tâm Di đổi lấy phó đà chủ
"chúng ta phải nhanh chóng tiến hành kế hoạch, mọi người xem nên làm cách nào để trảo Tâm Di cách cách?" Khiếu Tuyền bắt đầu trưng cầu ý kiến
"vấn đề là chúng ta chưa gặp qua Tâm Di cách cách, cũng không ai biết hành tung của nàng, nếu nàng cứ ở trong cung chúng ta cũng không thể làm gì!"
"chờ ngày thành thân là được" Lã Tứ Nương lên tiếng
"không thể chờ quá lâu, càng lâu thì Tây Hào càng khổ" Khiếu Tuyền không đồng ý
"đúng vậy,không biết cẩu hoàng đế thế nào tra tấn Lâm đại ca!" Tần Phong đồng ý
Khiếu Tuyền suy tư rồi nói: "muốn gặp Tâm Di cách cách cũng không nan, lợi dụng bằng hữu tốt chút a!"
"ý đà chủ là Nạp Lan Đức Duật?" Tứ Nương hỏi
"không tồi, ta ngày mai đi tim hắn, kêu hắn giới thiệu cách cách!"
Thật tốt, hiện hắn nghĩ muốn bắt Tâm Di cách cách đổi Lâm Tây Hào, nhưng hắn không biết Tâm Di cách cách chính là Tâm cô nương mà hắn ngày ngày đăm chiêu
Ngày hôm sau, Khiếu Tuyền mang theo Tần Phong và Tứ Nương đến kinh thành, Khiếu Tuyền hướng nhà Nạp Lan Đức Duật đến, không ngời khi vừa đến thì biết Nạp Lan Đức Duật cùng cách cách mới ra cửa, phỏng chừng là đến Lạc đình
Nghe được 2 người họ ở cùng 1 chỗ, Khiếu Tuyền thấy được bớt việc, không cần phải thuyết phục Nạp Lan Đức Duật, chỉ cần đến xem dung mạo của cách cách và ghi nhớ, sau đó sẽ dễ dàng động thủ hơn
Sau khi kết thúc chọn rể, Tâm Di cùng Nạp Lan Đức Duật danh phận đã định, hôn sự đều vì bọn họ chuẩn bị. Nạp Lan Hoành so vs Nạp Lan Đức Duật còn hăn, thu thu xếp xếp, đến tân gia giám sát người trang trí, hôn lễ phải chuẩn bị những gì đều rất cẩn thận, không sợ rất hảo, chỉ sợ không tốt, cả ngày đi đi lại lại. mà Nạp Lan Đức Duật so ra thì như người ngoài, chỉ đến tân ra xem 1 2 lần, chỉ cần có cơ hội liền đem Tâm Di đi du ngoạn, đương nhiên không cho phép người khác theo