Ái Cửu Sinh Tình

Chương 10:




Sáng sớm, hai người vẫn như cũ ăn ý cùng tỉnh lại.
Dung An Trúc còn đang yên lặng khó chịu vì say rượu đau đầu, đột nhiên bị Tiêu Luân xoay người đè lên.
“………” Dung An Trúc nhìn ngọn lửa trong mắt người kia, cảm thấy buồn cười, khoé miệng cũng cong lên.
Tiêu Luân bị y cười liền biến thành trong bụng cũng bốc lửa luôn, cho nên hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, bàn tay lần xuống dưới trực tiếp cầm lấy vật đã nửa cương của y.
Dung An Trúc thoải mái mà hừ nhẹ hai tiếng, điều chỉnh vị trí một chút, tay cũng đi xuống cầm lấy hạ thân của người kia, chậm rãi vuốt ve. “Cậu xác định là không muốn như hôm qua?”
Tiêu Luân mặt đỏ lên, hung hăng hôn y một ngụm rồi mới nhả ra. “Cũng không phải không muốn”.
Trên mặt Dung An Trúc mang theo ý cười bao dung. “Vậy thế nào cậu mới bằng lòng?”
“Ba năm bảy tôi lên, hai bốn sáu tới cậu”. Tiêu Luân nói.
Dung An Trúc trở mình xem thường. “Được được được”.
Lời thì nói là thế, nhưng chân chính hành sự về sau, đa số thời gian đều là Tiêu Luân chiếm cơ hội ở mặt trên.
Dung An Trúc cũng không phải không lay chuyển được hắn, chẳng qua nếu là cùng Tiêu Luân, y cũng không ngại để ý, nhượng bộ vài phần mà làm hắn thoải mái cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì.
Dung An Trúc tuy rằng treo trên mình cái danh trợ lý tư nhân cao cấp, nhưng ở công ty cũng có văn phòng riêng, bình thường hợp đồng lớn nhỏ qua tay y cũng không cần bàn bạc kỹ với Tiêu Luân. Cho nên trong thời gian làm việc, giữa hai người họ tiếp xúc cũng không nhiều.
Thế là có khi ở trong gian trà nước đi qua nhau, hoặc là giữa buổi họp trước mặt bao nhiêu người mà âm thầm giao nhau ánh mắt, cảm giác như trong lòng có móng vuốt của con mèo nhỏ đang nghịch ngợm gãi cào.
Sau khi tan tầm lại càng không có thời gian ở riêng với nhau, bởi vì ngày nào cũng có mấy loại tiệc rượu xã giao không thể không đi. Thỉnh thoảng không phải tăng ca, tám giờ rời khỏi văn phòng thì mới có thể trở về nhà người nào đó.
Sau khi mây mưa xong, Tiêu Luân thích hút thuốc, Dung An Trúc thích uống nước. Tiêu Luân nhìn Dung An Trúc ngửa cổ uống nước cũng sẽ cảm thấy khát theo, liền trực tiếp đoạt lấy ly nước của y uống nốt, còn Dung An Trúc lấy điếu thuốc hút dở trên tay hắn hút tiếp.
Không có lời nói hay hành động khắc ý ghi tâm gì, nếu mệt mỏi thì ôm nhau ngủ, vẫn còn tinh thần thì mở máy tính xem tài liệu, thỉnh thoảng thảo luận đôi ba câu.
Có một ngày Dung An Trúc lại xuống giường cầm máy tính đến, mở ra không phải văn kiện gì mà là một bộ phim điện ảnh cũ, thế là hai người ngồi ở đầu giường vai dựa vai cùng nhau xem, còn chưa xem xong Dung An Trúc đã ngủ mất. Tiêu Luân trước tiên đem đầu Dung An Trúc từ vai mình chuyển xuống gối đầu, rồi tắt máy tính cất đi, sau đó chính mình cũng leo lên giường đi ngủ.
Xuân đến, Khang Giai Tuệ xa cách đã hai năm chạy đến S thành du ngoạn, trước tiên đi tìm Dung An Trúc.
Tìm một phòng trà không tồi, động tác rót nước ngâm trà của Dung An Trúc vẫn bình ổn đại khí.
Khang Giai Tuệ uống xong hai chén, đột nhiên mân mê khoé miệng cười nói. “Trà vị ngọt lành, so với hồi trước có điểm bất đồng”.
Dung An Trúc cười cười. “Xa nhau đã lâu, em còn nhớ rõ trà anh pha là vị gì sao?”
“Trà ngon người pha trà giỏi đương nhiên là sẽ nhớ thôi”. Khang Giai Tuệ buông chén trà. “Sao lại có biến?”
Dung An Trúc cười mà không đáp.
“Chẳng lẽ tìm được rồi, người sẽ được anh pha trà cho cả đời?” Khang Giai Tuệ chớp chớp mắt.
Sau một lúc lâu, Dung An Trúc khoé miệng cong cong đáp lại. “Hắn không uống trà”.
“Khi nào giới thiệu cho em xem?” Khang Giai Tuệ nói.
Dung An Trúc lại lắc đầu không đáp.
“Là không muốn?” Khang Giai Tuệ thiêu mi. “Hay là không thể?”
“Là chưa đến lúc”. Dung An Trúc thản nhiên nói.
“Chẳng lẽ là chưa đến mức độ này?” Khang Giai Tuệ vẫn không chịu buông tha.
Dung An Trúc lẳng lặng thở dài, cuối cùng mở miệng. “Là Tiêu Luân”.
“………” Bất động thanh sắc nuốt xuống chén trà thứ ba, Khang Giai Tuệ vẫn nhịn không được mà co rúm hai má. “Mặc dù đáp án này đã đủ để em khiếp sợ, nhưng mà anh vẫn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của em”.
“Đúng”. Dung An Trúc giương mắt. “Chưa đến mức độ này”.
Khang Giai Tuệ có điểm thổn thức, Dung An Trúc không thèm để ý tới, hai người liền không dây dưa vấn đề này nữa, tán gẫu những chuyện khác.
Khang Giai Tuệ gặp Tiêu Luân là ở một nhà hàng cơm tây tao nhã, rượu vang cùng bít tết.
Không chút khách khí đi thẳng vào vấn đề. “Anh với An Trúc ngủ với nhau rồi?”
Tiêu Luân bất động thanh sắc nuốt xuống một ngụm rượu vang, cho dù tí nữa thì đã bị sặc. “Phải”.
Khang Giai Tuệ cười lắc đầu. “Cũng mệt cho anh…. Anh rõ ràng không phải kiểu người mà anh ấy thích”.
“Cậu ta thích kiểu thế nào?” Tiêu Luân lơ đễnh hỏi.
“Thanh niên, thông minh, gầy, hảo tụ hảo tán”. Khang Giai Tuệ ánh mắt mơ màng nhớ lại. “Đương nhiên hai năm này có thay đổi gì hay không tôi không biết”.
Nghe được câu ‘hảo tụ hảo tán’ kia, lông mày Tiêu Luân hơi nhíu lại, nghĩ đến y với mình, có phải cũng mang sẵn tư tưởng như vậy?
Bất quá buồn cười chính là, chính hắn từ trước tới nay cũng không phải là thích như vậy sao?
“Nhưng mà anh ấy, cũng không phải mẫu người của anh đi?” Khang Giai Tuệ hay giỡn nói tiếp. “Đầu tiên từ giới tính mà nói thì không phải”.
Tiêu Luân nhún nhún vai. “Chưa đến ngày cuối cùng, ai cũng không biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra”.
“Đúng là vậy”. Khang Giai Tuệ cười cười gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.