Ái Cửu Sinh Tình

Chương 23:




Tuy rằng ông chủ không quá tình nguyện, nhưng Dung An Trúc vẫn bắt đầu kỳ nghỉ dài hạn của mình.
Tuần đầu tiên, y ở trong căn phòng trọ của mình không ra khỏi cửa, ngủ dậy thì lên mạng, xong thì ăn cơm, ăn xong lại ngủ. Tan tầm Tiêu Luân có ghé qua, nhưng không nói chuyện công việc, chỉ xem phim đọc sách, sau đấy thì tận tình lăn lộn trên giường.
Ngày đầu tiên của tuần thứ hai, Dung An Trúc lên máy bay đến Vân Nam.
Tự y thuê một chiếc xe, bắt đầu từ Vân Nam xuất phát đi về phía tây Tứ Xuyên, đến Garzê, Gongga, Hoàng Long (1). Không giống như những du khách bình thường thích chụp ảnh lưu niệm, y chỉ ngắm cảnh ở những nơi đi qua, thỉnh thoảng sẽ vào chùa miếu nghe đọc kinh.
Từ ngày đầu Dung An Trúc nghỉ phép, trong công ty lòng người đã bắt đầu hoang mang lo lắng, chỉ sợ Tiêu Luân hoả lực tràn đầy mỗi ngày bắt bọn họ lao động khổ sai – dù sao cũng đã từng có vết xe đổ. Chính là ngoài dự kiến của mọi người, lần này tâm tình của Tiêu Luân rất tốt, ít nhất lúc mới đầu thì là như thế.
Đến cuối tuần tuần thứ hai, tại buổi họp định kỳ mỗi tuần, Tiêu Luân lơ đãng mở miệng. “Dung tổng hiện tại không ở công ty, mọi người chịu khó vất vả một chút. Gặp phải chuyện khó khăn tự mình không quyết định được thì chờ Dung tổng về nói sau, bất quá nếu là chuyện thật sự cấp bách….”
Nói đến đây thì dừng lại. Dương phó tổng ngồi bên cạnh hắn hai tay đặt trên bảng số liệu báo cáo, biểu tình vô cùng nghiêm túc nói. “Bất quá nếu là chuyện thật sự cấp bách, chúng ta cũng không thể không liên lạc với Dung tổng”.
…… Các nhân viên khác bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời cảm thấy xấu hổ – xem Dương phó tổng người ta kia kìa, nhiều ít cũng đoán được suy nghĩ của cấp trên. Bằng không sao có thể lên tới tận chức phó tổng?
Cho nên Dung An Trúc bắt đầu chậm rãi nhận được điện thoại từ người trong công ty gọi đến – ngay từ đầu y vì muốn báo đáp sự rộng lượng của Tiêu Luân nên đã đáp ứng không tắt điện thoại.
Lúc đầu còn tạm ổn, hai ngày một cuộc điện thoại. Một tuần sau này, cơ hồ là mỗi ngày vài cuộc gọi đến hỏi y chuyện công việc quan trọng phải xử lý như thế nào. Dung An Trúc ngẫm lại liền đoán ra được tám chín phần, đại khái là Tiêu thiếu gia một người ở nhà tịch mịch, đang thúc giục người trở về đây.
Nếu là trước kia, y nhất định sẽ cảm thấy vừa phiền toái vừa mất kiên nhẫn. Bất quá lần này, y chỉ thản nhiên cười cười.
Tiêu Luân cũng có nhắn tin cho y, một ngày một lần, đơn giản là báo cáo tình huống của nhau. Hắn tựa hồ thực chịu đựng được, chưa từng gọi điện đến. Hắn cảm thấy ngoài việc để Dung An Trúc không xem thường mình, thì lần này cũng coi như là một loại khảo nghiệm cho bản thân.
Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ cảm thấy rời xa một người thì sẽ không thể sống nổi, hiện tại vẫn vậy.
Nhưng là sẽ cảm thấy tịch mịch.
Tuần thứ ba, Dung An Trúc đặt phòng tại một nhà nghỉ ở Lệ Giang, y đã ở đây hai ngày. Ông chủ là một người khiến cho người ta nhìn thoáng một lần rồi lại không nhịn được mà muốn nhìn thêm, mặc quần bò cùng sơ mi, cường tráng nhưng không quá cơ bắp, kiểu tóc nhẹ nhàng tuỳ ý, để một ít râu, không hay cười nhưng khi cười lên thì cực dễ nhìn, ánh mắt của anh ta rất đen, bên trong dường như chất chứa rất nhiều điều.
Dung An Trúc biết nếu anh ta cạo râu mặc tây trang thì đích xác sẽ là một bức tranh đẹp, y cũng biết anh ta nhất định từng là người như vậy.
Có một loại pheromone khiến Dung An Trúc biết y và nam nhân này là cùng một loại người. Đương nhiên, chỉ là thưởng thức đơn thuần, y đối với người kia cũng không có ý tứ gì. Ông chủ này hình như cũng rất thưởng thức y, có đôi khi sẽ mời y uống rượu. Nhưng y biết, chỉ cần ông chủ cao hứng, mời khách uống rượu là chuyện thường tình.
Dung An Trúc hỏi anh ta vì sao lại ở đây. Anh ta nói. “Sống cả đời còn lại”.
Dung An Trúc cười lắc đầu. “Không, anh đang đợi người”.
Ông chủ cụp mắt. “Chờ không được thì sống cả đời còn lại ở đây”.
Dung An Trúc không nói tiếp, nhìn ông chủ lau chùi mấy cái ly thuỷ tinh rồi xếp lên kệ.
Chuông gió treo ngoài cửa vang lên, cánh cửa gỗ nặng nề bị đẩy ra, ông chủ ngẩng đầu lên nhìn, gợi lên khoé miệng với nam nhân ngồi trước mặt. “Người cậu chờ đến rồi”.
Dung An Trúc không quay đầu lại, thẳng đến khi nam nhân đặt mông ngồi bên cạnh y, hướng ông chủ nói. “Một ly café, cảm ơn”.
Dung An Trúc cúi đầu nhìn tách trà trong tay mình, vẫn không nói gì.
Ông chủ bưng café tới, hỏi nam nhân kia. “Vì sao cậu tới nơi này?”
“Đón người”. Nam nhân đáp.
Ông chủ đối với hai người trước mặt cười cười lắc đầu, xoay người rời đi.
“Có bật lửa không?” Người nào đó rút ra một điếu thuốc, nói với Dung An Trúc. “Trước khi lên máy bay bị mất, lúc xuống chưa kịp mua”.
Dung An Trúc thiêu mi, lấy ra bật lửa của mình, vươn tay qua châm thuốc cho hắn.
Hai người khó tránh khỏi tiếp xúc, hai tay Tiêu Luân nắm lấy bàn tay vừa mới châm thuốc cho mình, không chịu buông ra. Dung An Trúc thử một chút, phát hiện không thể rút tay ra liền để mặc hắn, một tay kia đoạt lấy điếu thuốc bên miệng hắn, chính mình hút một ngụm.
Trong chốc lát ai cũng không nói gì, giữa hai người chưa bao giờ nói ra mấy lời ân ái tâm tình gì đó.
Cho nên hiện tại mới có chút lặng yên ngắn ngủi này.
Kỳ thật giữa người với người cũng có thói quen yên lặng, có người yên lặng là xuất phát từ bất đắc dĩ, bi thương hoặc phẫn nộ, cũng có người coi yên lặng là xuất phát từ một loại ăn ý. Hai người bọn họ cho tới bây giờ đều là kiểu phía sau.
Dung An Trúc cười cười, người ta đều nói vợ chồng không cãi nhau không phải vợ chồng tốt, vậy y với Tiêu Luân –
“Thật muốn đánh cậu một trận”. Tiêu Luân đột nhiên nói.
Dung An Trúc lập tức muốn rút tay ra, nhưng lại bị nắm chặt hơn.
“Tôi nói nghiêm túc đó”. Tiêu Luân nói. “Bất quá lại không đành lòng”.
Dung An Trúc đem điếu thuốc nhét vào miệng hắn.
Tiêu Luân thở ra một hơi rồi lẩm bẩm. “Cậu đúng là tên bạc tình bạc nghĩa lại còn nhẫn tâm”.
“…… Vô tình vô sỉ cố tình gây sự nữa đúng không?” Dung An Trúc cong ngón tay, ở trong lòng bàn tay Tiêu Luân gãi gãi. “Cậu đang diễn < Mẫu đơn đình > hay là phim Quỳnh Dao hả?” (2)
“Bao giờ thì trở về?” Lần này Tiêu Luân hỏi thẳng.
“………” Dung An Trúc nhìn Tiêu Luân, hai mắt nam nhân vừa sâu vừa đen, giống như có rất nhiều điều đang muốn thoát ra.
Dung An Trúc lại gần Tiêu Luân, không hôn hắn, nhưng bầu không khí ái muội quẩn quanh này cũng không khác biệt lắm so với một nụ hôn. “Sao không ở lại một đêm?”
Rõ ràng là lời khiêu khích hấp dẫn.
=========================
(1) Garzê: Châu tự trị dân tộc Tạng Garzê (甘孜藏族自治州, Cam Tư Tạng tộc tự trị châu) là một châu tự trị của tỉnh Tứ Xuyên.
* Gongga: Núi ở Garzê.
* Hoàng Long: một danh lam thắng cảnh và di tích tự nhiên nằm tại khe núi Hoàng Long thuộc huyện Tùng Phan, châu A Bá, tỉnh Tứ Xuyên.
(2) Mẫu đơn đình: một trong những vở kịch nổi tiếng trong lịch sử sân khấu Trung Quốc, do nhà soạn kịch nổi tiếng thời kỳ nhà Minh là Thang Hiển Tổ viết năm 1598, là câu chuyện tình lãng mạn triền miên sinh sinh tử tử của đôi trai gái: Đỗ Lệ Nương và Liễu Mộng Mai.
* Quỳnh Dao: nổi tiếng rồi không dẫn chú thích nữa tui lười =o=


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.