Ai Đã Chăm Sóc Bông Hồng Nhà Bên?

Chương 21:




Khoảng trời trong xanh của mùa thu hoà cùng với bầu không khí nhộn nhịp ngày khai giảng, những tà áo dài nối đuôi nhau ra vào, hàng ghế đỏ được xếp ngay ngắn trên sân và từng tán cây khẽ đung đưa theo ngọn gió tinh nghịch.
Tôi đọc nhẩm lại kịch bản chương trình. Hải ngồi cạnh đang ghi chú thêm một vài từ khoá. Còn chị Quyên, anh Chính và những thành viên khác thì cài đặt âm thanh, phụ trách đón chào đại biểu.
Trước khi vào hàng, cái Trang chạy lại phía tôi, chỉnh trang lại tóc mái, gật đầu với vẻ mặt đầy hài lòng:
"Xinh rồi, lớp trang điểm không bị mốc, perfect!"
Thằng Kiên đang xếp nhạc cụ ngó đầu lên, chốt một câu:
"Con gái bọn mày đúng là lắm thủ tục"
Trang nhún vai:
"Mày nói ít thôi, khiếp quả môi khô của mày thấy phát gớm!"
"Kệ tao"- Kiên cãi lại, nhưng nó lại thực hiện động tác đưa tay lên môi xem xét.
Tôi và Trang bật cười.
"Có cần son dưỡng không? Chị cho hẳn 1 thỏi này"- Trang rút ra một thỏi son dưỡng, đưa về phía Kiên.
"Không màu?"- Kiên dò xét
Trang gửi cho nó ánh mắt chắc chắn 100%. Và Kiên tin tưởng nhận lấy thỏi son dưỡng, không quên nói thêm một câu bày tỏ sự biết ơn:
"Cảm ơn phú bà đã ban thưởng"
Đặng Quang Lâm bê bảng tên lớp từ trong phòng học ra, chứng kiến khung cảnh trước mặt không khỏi bình luận:
"Vãi, mày cũng thủ tục không kém Kiên ạ"
Kiên sờ làn môi đã được làm mềm của bản thân, nhiệt tình hỏi thăm bạn:
"Bôi không?"
"Đưa đây"- Lâm Đặng bỏ bảng tên xuống, mau chóng có mặt.
Tôi và Trang khó khăn ngăn tiếng cười bay ra xa.
...
Buổi khai giảng bắt đầu. Tôi cất giọng gửi lời chào đến các vị khách mời và ban giám hiệu. Hải ăn ý tiếp lời, từng đoạn thoại trôi qua mượt mà đúng như đã tập từ trước.
Nguyễn Gia Huy với tư cách là học sinh xuất sắc được lên bục để đọc bài phát biểu. Ánh mắt anh kiên định hướng về phía khán giả, đọc lên những lời nói truyền cảm hứng về thành tích học tập và mục tiêu tương lai của bản thân.
Với khuôn mặt anh tuấn cùng nụ cười xán lạn, Gia Huy kết thúc bài phát biểu của mình trong tiếng vỗ tay không ngớt. Tôi cá là sau hôm nay, mấy em gái khối 10 sẽ thi nhau tìm kiếm thông tin của anh trai này cho mà xem.
Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống vang lên báo hiệu khởi đầu mới. Vậy là, chúng tôi đã chính thức trở thành học sinh lớp 11 còn Nguyễn Gia Huy thực sự bước vào năm học cuối cấp.
Khi phần văn nghệ bắt đầu, tôi gặp Bình sau cánh gà. Khuôn mặt búp bê được trang điểm tỉ mỉ, khoé mắt thấp thoáng vệt lấp lánh. Nó hít một hơi thật sâu. Thấy tôi tới, Bình cười nhẹ:
"Nay xinh ghê ta, MC Ngọc Anh"
Tôi thấy câu này phải để tôi nói với nó mới đúng:
"Hình như đó là kịch bản của tao?"
Bầu không khí vô thức trở nên thoải mái. Bình vân vê cái mic bản thân đang cầm:
"Mấy hôm nay tao cứ nghĩ mãi, sợ Ngọc Anh sẽ giận tao"
Tôi im lặng vì không biết phải nói gì với nó trong lúc này. Bỗng nhiên, Nguyễn Gia Huy mặc áo xanh của Tình Nguyện Viên từ ngoài bước vào. Cái Bình đứng bật dậy:
"Anh Gia Huy"- Nó nở một nụ cười tươi tắn.
Nguyễn Gia Huy gật đầu thay cho lời chào, vui vẻ nói:
"Sắp biểu diễn hả, đừng lo lắng quá, tiết mục của em hay mà"
Tôi lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người trước mặt. Bình có kể gì đó về dự định sắp tới của nó tại trường, còn Nguyễn Gia Huy đối xử với Bình lúc nào cũng là cổ vũ và động viên hết mình. Tôi giả bộ lật qua vài trang kịch bản mà bản thân đã soát đi soát lại mấy trăm lần.
"Ngọc Anh"
Anh ta đột nhiên gọi tên tôi. Như một cái máy, tôi ngước lên hỏi:
"Sao?"
Gia Huy đưa cho tôi một túi bánh bao có sữa bên trong, căn dặn:
"Ăn đi, em dẫn chương trình xong rồi đúng không? Sáng nay cô Linh bảo em nhịn ăn sáng"
Tôi gật gật, cầm lấy túi đồ. Cái Bình bên cạnh nhận xét:
"Ngọc Anh lúc nào cũng được anh trai chăm sóc, thích nhé! Bánh bao gì đấy? Có ngon không?"
Bình đưa tay ra, định mở túi bánh tôi đặt trong lòng mình. Nhưng, Nguyễn Gia Huy đột ngột chặn lại, dùng nét mặt thân thiện lúc trước giải thích cho hành động của mình:
"Em không nên làm như thế đâu Bình, nếu em đói, lát hát xong có thể đi mua, đây là bánh của Ngọc Anh"
Tôi cảm nhận được khuôn mặt của Bình tái đi vài tông màu. Nó ngượng ngùng, vẻ mặt khó xử nhìn Nguyễn Gia Huy sau đó ngồi xuống cạnh tôi, lí nhí nói:
"Tao xin lỗi, tao không có ý đó, không phải như anh Huy nghĩ đâu"
Tôi không nghĩ nhiều lắm, trấn an Bình:
"Được rồi, ổng trêu mày đấy, để tao bẻ một nửa cho mày"
Nhưng tôi chưa kịp mở túi bánh, Nguyễn Gia Huy đã nhảy vào:
"Bánh này chỉ đủ cho một người thôi, mày ăn hết đi, anh nhìn"
Tôi lườm Gia Huy, khuôn mặt khó hiểu.
Sao đấy?
Chia cái bánh thôi mà?
Cuối cùng, Bình là người cứu vãn cuộc nói chuyện trước bờ vực rơi vào bế tắc.
"Thôi, Ngọc Anh ăn đi, tao sắp lên biểu diễn rồi"
Nói xong, nó tạm biệt tôi và Nguyễn Gia Huy, cất bước về phía ban Hậu Cần. Còn Gia Huy lúc này khó chịu ngồi xuống chỗ cũ của Bình.
"Có bị ngốc không? Anh mua cho mày thì ăn đi, chia cái gì mà chia. Sau này mày cũng muốn chia chồng với nó à?"
"Anh bị hâm hả, nói cái đếch gì đấy?"- Tôi trừng mắt nhìn Gia Huy.
Ổng cau mày, khuôn mặt tức tối giống như hận không thể rèn sắt thành thép. Thô bạo giựt lấy chiếc túi đồ ăn, nhét bánh bao vào mồm tôi.
"Ăn đi, anh nhìn mày ăn hết thì mới đi"
Dưới ánh nhìn áp bức của Nguyễn Gia Huy, tôi khó nhọc nuốt xuống từng miếng bánh, cảm giác như sắp nghẹn đến nơi...
...
Cuối chương trình, tôi gặp Kiên và Lâm, mỗi đứa bê một phần ghế về lớp, vừa đi vừa lén lút nhìn xung quanh. Thấy tôi, bọn nó phóng muôn ngàn tia đay nghiến ngập sát khí tới, thằng Lâm lập tức bê ghế tới, tra hỏi:
"Con Đỗ Minh Trang- kiêm đồng bọn của mày đang ở đâu?"
Tôi nhìn vào hai cái mỏ đỏ chót.
Cười đến mức quên cả trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.