Ai Đã Chăm Sóc Bông Hồng Nhà Bên?

Chương 46:




Tính từ năm 3 tuổi đi mẫu giáo đến vài phút trước, thì tôi vẫn có thể tự hào thông báo rằng:
Vũ Hoàng Ngọc Anh là một học sinh gương mẫu, chưa bao giờ trốn học!
Nhưng đó là tôi của quá khứ thôi, vì bây giờ, trên con xe ô tô Toyota Yaris mà Nguyễn Gia Huy cầm lái và bằng lái xe ô tô của anh được đặt ngay ngắn trước mặt tôi.
Chà! Tôi đã chính thức tạo ra một bước đột phá cho cuộc đời học sinh của mình.
"Bim bim không?"
Lâm Đặng từ ghế sau đưa lên cho tôi gói snack khoai tây nguyên bản của Lays, cười hì hì. Trang gõ vào đầu nó một cái, trút giận thay tôi:
"Sớm biết cửa phụ không khoá, Ngọc Anh đã không phải leo lên tường như thế! Kinh nghiệm trốn học của mày xem ra cũng không phong phú lắm!"
"Này! Ai mà biết được hôm nay cổng phụ mở! Vả lại, tao biết anh Huy đứng sẵn bên kia tường rồi! Chắc chắn là Ngọc Anh sẽ ổn...Áaaa"
Tôi giật mình ngó đầu lại từ ghế phụ, thấy Đỗ Minh Trang đang túm tóc Lâm Đặng, mặt hằm hằm nói:
"Mày có thích cãi không??? Nếu lúc đấy ông Huy không đỡ kịp thì sao? Thì Dâu yêu quý của tao sẽ ra sao???"
Tôi thấy năm ngón tay của Trang càng nắm chặt mớ tóc đen của Lâm Đặng như hận không thể dứt ra.
"Lúc đấy tao nhớ mày cổ vũ ghê lắm mà! Đệch! Đỗ Minh Trang, bỏ tay mày khỏi tóc tao!!!"- Lâm gào ầm lên, mặt nó nhăn lại đầy đau đớn.
"THÔI!!! Hai cái đứa dở người này!"
Kiên - người ngồi giữa ngăn cách hai đứa báo thủ đã lên tiếng. Tôi lén lút nở một nụ cười, ra-đa hóng chuyện được bật ở mức cao nhất. Khuôn mặt của Kiên xám xịt, mạnh mẽ tách bàn tay đang nắm đầu Lâm của Trang Đỗ ra. Hình như tôi thấp thoáng thấy vài sợi tóc đã bị đứt, yên nghỉ trên kẽ tay Trang trước khi nó phủi đi.
"Lần sau muốn đánh nhau nhớ báo trước, tao cho bọn mày đi bộ!" - Phạm Trung Kiên cảnh cáo, ánh mắt sắc lẹm phóng qua hai bên. Trang bĩu môi, phủi phủi tay, còn Lâm Đặng thì đang hốt hoảng soi gương bằng điện thoại với vẻ ấm ức. Tôi đưa lại gói bim bim cho nó như an ủi:
"Bim bim không?"
Nhưng Lâm Đặng chưa kịp cầm vào gói snack, Gia Huy đang cầm lái chợt lên tiếng:
"Khoan! Anh thích vị này, giữ lại lát anh ăn"
Tôi ngoan ngoãn ôm gói bim bim trở lại, mặt Lâm Đặng ngắn tũn, hờn dỗi mở hộp hoa quả cắt sẵn. Sau khi mở gói snack, tôi đưa nó về phía Nguyễn Gia Huy để anh tiện lấy. Nhưng Gia Huy chợt bật cười, giải thích:
"Anh đang lái xe"
"Ồ, vậy em đút cho anh"
"..."
Tự dưng trong xe trở nên im lặng một cách khó hiểu. Kiên, Trang và Lâm cũng đã ngừng cãi nhau qua lại, sự tập trung đổ dồn về tôi. Câu tôi vừa nói có vấn đề gì sao? Chẳng phải tài xế kêu đói hả?
Tôi bỗng dưng lưỡng lự, nhìn gói bim bim mới bóc ra. Đột nhiên, Nguyễn Gia Huy "a" một tiếng dường như đang chờ đợi. Tôi nhanh chóng lấy miếng snack nhét vào mồm anh. Sau đó là tiếng giòn rụm của snack vang lên, vài mảnh vụn rơi xuống áo và quần của Gia Huy. Tôi lại ân cần hỏi han:
"Vụn bim bim rơi xuống áo với quần anh kìa, em lau hộ nhé?"
Nguyễn Gia Huy chợt trở nên cứng nhắc, mắt anh vẫn nhìn thẳng nhưng tai lại ửng đỏ.
"Thôi! Để tí anh tự làm"
"Anh ăn nữa không?"- Tôi chỉ vào gói bim bim
"Em chia với Lâm Đặng đi, anh thấy vừa nó có vẻ muốn ăn lắm!"
Tôi vừa quay mặt xuống, Lâm đã giơ bàn tay ngăn tôi lại, khuôn mặt của nó càng trở nên khó hiểu hơn. Thú thật là chưa bao giờ tôi thấy giọng nói của Lâm "trìu mến" như thế:
"CHÊ! Đây nuốt không trôi!"
...
Chúng tôi nhanh chóng nhìn thấy biển Đồ Sơn. Mùi mặn đặc trưng cùng với từng làn gió ùa vào trong ô tô. Thời tiết tháng 4, nắng đã nhuộm vàng cả mặt biển, dệt lên vô số hạt kim sa lấp lánh ánh bạc. Nước biển Đồ Sơn không trong xanh như các bãi biển khác mà bị đục màu do Cửa Sông nhiều phù sa. Đã lâu rồi tôi không đến nơi này, hồi cấp 1 mỗi khi hè về, gia đình tôi và Gia Huy sẽ cùng nhau đến đây tắm biển.
Đồ Sơn không rộng lắm, chia làm 3 khu, xe ô tô cứ bon bon chạy dọc theo đường bờ biển. Có lẽ do ngày thường nên Đồ Sơn chưa quá đông đúc. Chúng tôi đi lên con dốc hướng đến Hòn Dấu được bao bọc bởi cây xanh và bóng mát, hoa giấy nở rực rỡ trên những góc tường tạo nên khung cảnh thơ mộng. Lên một chút thì đến khu Casino cũ, Nguyễn Gia Huy không dừng lại mà tiếp tục rẽ vào hướng lên dốc tiếp theo.
Cuối cùng, xe ô tô cũng dừng lại trên con đường thanh bình nọ, từ đây có thể nhìn thấy bãi biển xanh ngắt và khu resort trong Hòn Dấu phía dưới. Vòm cây xanh rộng lớn khiến con đường trở nên mát mẻ, chúng tôi xuống xe và bắt đầu lấy đồ ăn, nước uống, ngồi xuống ghế đá trên vỉa hè rồi ngắm nhìn khung cảnh trước mặt.
"Đẹp quá!"- Tôi không khỏi thốt lên.
Gia Huy đưa cho tôi chai nước lọc đã mở sẵn nắp:
"Hôm nay em cứ thả lỏng tâm trạng thôi!" - Anh nhẹ nhàng nói - "Dâu của nhà ta đã làm rất tốt!"
Tôi mân mê chai nước lọc, mỉm cười nhìn anh.
Từ bao giờ thế nhỉ?
Nguyễn Gia Huy từ bao giờ lại khiến tôi cảm thấy yên tâm khi ở cạnh, khiến tôi cứ phải suy nghĩ đắn đo khi đi cùng, khiến tâm trạng tôi rối bời với vô số lần rung động...
Trong ánh nắng ngọt ngào của mùa hạ xuyên qua kẽ lá, anh trai hàng xóm mỉm cười vui vẻ với tôi, ánh mắt lấp lánh và vẻ ngoài rực rỡ của thiếu niên 18 tuổi làm tôi chẳng thể rời mắt.
"Anh Huy! Dâu! Lại đây chụp ảnh một tấm với cả nhóm!" - Trang hào hứng gọi.
Lâm Đặng đang cầm điện thoại cằn nhằn:
"Nhanh lên nào! Mỏi tay quáaa!"
"Hạ thấp đầu xuống Phạm Trung Kiên!!! Mất mặt tao rồi!"
"..."
"Tới đây!"
Nguyễn Gia Huy kéo tôi lại, cùng đứng vào bức ảnh tạo nên kỷ niệm của ngày hôm nay
Ngày đầu tiên trốn học!
***
Buổi chiều, cả nhóm ra biển chơi. Tôi và Trang bắt đầu trải tấm thảm ca-rô xuống bãi cát rồi đặt đồ lên đó. Vừa cởi cặp sách, Kiên vừa háo hức thúc giục bọn tôi xuống biển. Những cơn sóng tinh nghịch không ngừng xô vào bờ, đánh bay mọi muộn phiền mà tôi có.
Chúng tôi cùng nhau chạy nhảy trên bãi cát, buông bỏ những gì khiến bản thân mệt mỏi và u sầu của ngày hôm qua. Làn gió vờn nhẹ khuôn mặt háo hức và những tiếng cười giòn tan vang lên trong khoảng không rộng lớn.
Sau đó, không ngần ngại mà nhảy vào làn nước biển dẫu biết rằng sẽ khiến cả người ướt nhẹp và dính cát bẩn. Nhưng chẳng phải như vậy mới là tuổi trẻ ư? Dù có mưa ướt áo hay nắng cháy đầu, vẫn nồng nhiệt và tràn đầy sức sống!
Giữa những giây phút tuyệt đẹp ấy, dường như tôi đã tìm thấy cảm xúc mới lạ...
Tôi ngước mắt nhìn về phía Nguyễn Gia Huy đúng lúc mắt anh cũng đang hướng về tôi. Ánh chiều tà phủ xuống mặt biển, bầu trời ửng hồng và trong lồng ngực tôi vang lên những thanh âm trong trẻo.
Thịch!
Thịch!
Thịch!
Nếu nhìn vào mắt đối phương quá 10 giây...
Sẽ rung động...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.