Ai Đã Đi Qua Những Mùa Hoa Nở

Chương 11: Cùng Nữ Thần Leo Núi




Trước kì nghỉ tết dương lịch, theo đúng lời hứa đã đặt ra. Tần Lam đồng ý tổ chức cho khoa Văn một buổi dã ngoại ở phía Nam.
Thời tiết ở phía Nam rất tốt, đại khái chỉ mất khoảng sáu giờ ngồi tàu điện là có thể leo núi mà không cần lo nghĩ về vấn đề tuyết rơi.
Khương Tử Tân ban đầu vô cùng đắn đo vì Ngô Cẩn Ngôn có thể vẫn còn ưu phiền chuyện lần trước. Ấy thế nhưng trái với suy nghĩ của nàng, bạn học Ngô rất nhanh đã lấy lại phong độ, dáng vẻ tươi cười hớn hở chuẩn bị đồ đạc cho chuyến leo núi trong hai ngày tới.
"Gì? Máy ảnh ta không nói, nhưng ngươi còn định mang theo cả guitar ư?"
Nàng kinh ngạc nhìn đống đồ mà cô dự tính sẽ mang theo.
"Ngươi định vác nó leo núi như thế nào?" Nàng hỏi.
"Tiểu Tân, ngươi đừng quên ta đây từ nhỏ đã rèn luyện sức khỏe vô cùng tốt." Ngô Cẩn Ngôn vừa trả lời vừa mô phỏng bộ dáng khoe chuột của vận động viên. "Ngươi cũng chuẩn bị dần đi, tới lúc đó cứ để Cẩn Ngôn của ngươi gánh vác là được."
Chẳng biết khuyên gì khác ngoài thở dài một tiếng. Khương Tử Tân nhanh chóng giúp cô sắp xếp đồ đạc, thỉnh thoảng còn không quên liếc mắt đưa tình với Hổ Phách.
"Nữ nhân xấu xa, coi chừng ta móc mắt hai người các ngươi ra bây giờ." Ngô Cẩn Ngôn vừa nhìn liền muốn đánh. Thà rằng cứ quấn lấy nhau cho người ta đỡ sôi máu, còn hơn là làm bộ làm tịch lúc gần lúc xa như thế này.
"Cẩn Ngôn, ta đây sợ bị ngươi xử..." Hổ Phách cũng bắt đầu học theo cách gọi của Khương Tử Tân, mỗi lần nói chuyện đều mang theo thái độ bỡn cợt.
Cô chỉ hừ một tiếng, bản thân quyết định không để tâm tới hai người bọn họ nữa.
***
Đứng trước cửa phòng của Trương Gia Nghê, đợi nàng bước ra, cô liền mỉm cười nói: "Học tỷ, em chuẩn bị đi dã ngoại hai ngày."
"Lạnh như vậy mà cũng đi dã ngoại?" Gia Nghê không khỏi nghi hoặc đáp.
"Ừm, là đi leo núi ở phía Nam." Ngô Cẩn Ngôn đuôi mắt cong lên. "Thực ra hiện tại nhiệt độ thời tiết ở phía Nam cao hơn thành phố S của chúng ta khá nhiều."
"Chị hiểu rồi, vậy em nhớ mặc đủ ấm, tự mình giữ gìn sức khỏe." Trương Gia Nghê rất tự nhiên giúp cô chỉnh lại khăn len.
Giật mình trước hành động này của nàng, Ngô Cẩn Ngôn theo bản năng lùi về sau vài bước.
"Em chỉ muốn tới thông báo với học tỷ một chút thôi. Em đi đây."
Đoạn, cô vẫy vẫy tay, sau đó rời khỏi tầng ba, trở về kí túc xá của mình.
Đúng năm giờ sáng, đương lúc tuyết vẫn còn rơi, gió lạnh ù ù thổi, thì bạn học Ngô và các sinh viên khoa Văn phải thức dậy để tập trung tại ga tàu điện.
Thật may vì hôm nay tuyết rơi cũng không dày đến mức khiến tàu điện phải trì hoãn, cho nên coi như gần một trăm người có mặt tại nơi này đều ăn ở tốt.
Thời điểm cô và Khương Tử Tân xuất hiện, đã trông thấy Tần Lam đứng cùng hội sinh viên. Nàng mặc một bộ thể thao màu trắng, bên ngoài khoác chiếc áo phao lớn đồng màu, mái tóc dài được buộc lên cao, khuôn mặt ôn nhu thường nhật khiến người khác muốn tình nguyện dang tay bảo vệ.
Ngô Cẩn Ngôn vừa trông thấy nàng, trái tim lại hung hăng đau nhói.
Nàng là hoa đã có chủ rồi.
"Cẩn Ngôn." Khương Tử Tân thấy sự run rẩy trong ánh mắt cô, liền nhẹ nhàng vỗ vai vài cái.
"Hả? À... không có gì, chúng ta lại gần chào hỏi thôi."
Cố nặn ra một nụ cười, sau đó cô cùng nàng bước tới chào hỏi.
"Thật ngại quá, các bạn lớp Văn có thể rộng lượng chứa thêm một người ở khoa Kiến Trúc không?"
Vẫn là hình tượng nhiệt huyết năng động, đồng chí Ngô giơ tay hình chữ V hướng về phía mọi người, đồng thời niềm nở nói.
"Cậu còn có thể coi là người của khoa Kiến Trúc sao?" Một bạn nữ vô cùng dễ gần đáp. "Kì học lần trước đến nửa già thời gian cậu có mặt tại lớp Văn. Khai mau, cậu vì ai mà có mặt đều đặn như vậy?"
"Chính là vì Tần lão sư."
Giữa không gian ồn ào náo nhiệt, ai đó nhao nhao nói trúng trọng tâm.
Ngô Cẩn Ngôn cổ họng nghẹn đắng, vô thức đưa mắt dò xét nhìn Tần Lam, lại phát hiện nàng cũng đang hướng mình mà cười.
Bạch Nguyệt Quang, xin chị đừng cười nữa.
"Có thể coi Cẩn Ngôn là bán sinh viên của khoa Văn chúng ta." Nàng rốt cuộc cũng lên tiếng góp lửa.
"Tần lão sư nói phải."
"Đúng đó, đúng đó. Chào mừng bạn học Ngô Cẩn Ngôn."
Trước sự nhiệt tình mà mọi người mang lại, cô giờ đây lại không biết nên vui hay nên buồn. Bởi mặc dù rất muốn đứng gần nàng hơn một chút, ấy thế nhưng chính bản thân còn không đủ dũng khí để nhìn vào mắt nàng.
Hễ cứ nghĩ tới nụ cười ấm áp nàng trao cho người đàn ông đó, cô lại cảm thấy đau lòng, rất đau lòng.
Đoàn người đặt chân tới chân núi phía Nam đã là mười hai giờ trưa. Tần Lam trước đó đã phát cho mỗi người một phần ăn lót dạ, bởi vậy hiện tại các nam thanh nữ tú không còn cảm thấy đói nữa, trực tiếp hăm hở bắt đầu leo núi.
Ngô Cẩn Ngôn không giống mọi người vồ vập bỏ đi mặc kệ Tần lão sư mang biết bao nhiêu đồ theo sau. Cô luôn giữ khoảng cách để nàng bước trước mình.
Đi được một khoảng, rốt cuộc cũng không đành lòng nhìn nàng mang nặng, Ngô Cẩn Ngôn đánh bạo tiến tới đề nghị.
"Tần lão sư, để em giúp cô."
Tần Lam dừng bước ngẩng đầu nhìn cô, sau đó mỉm cười, khách khí đáp: "Tôi tưởng em đã lên trước cùng mọi người. Vì sao em vẫn còn ở đây?"
Nghe câu hỏi của nàng, cô từ chối trả lời.
Còn có thể vì ai nữa?
Mắt thấy cô trầm mặc, nàng lập tức giục: "Mau đi đi, tôi có thể tự mang được."
"Vẫn nên để em giúp cô." Ngô Cẩn Ngôn nói suông không được liền trực tiếp cầm lấy balo của nàng đeo ra đằng trước, đằng sau vác theo balo của mình và cây đàn.
Tần Lam lắc đầu ngao ngán: "Cẩn Ngôn, để tôi tự mang."
"Tần lão sư, có lẽ cô không biết, nhưng em thường xuyên bị bắt rèn luyện sức khỏe từ năm ba tuổi. Cho nên vài cái balo này đâu có ăn thua gì?"
"Nhưng em đâu phải mình đồng da sắt?"
Cả hai kì kèo một lúc, rốt cuộc Ngô Cẩn Ngôn cũng chuyển cây đàn của mình qua cho nàng: "Vậy Tần lão sư giúp em trông A Ngôn nhé."
"A Ngôn?" Tần Lam bật cười thành tiếng, lại vô tình khiến cô vì nụ cười ấy mà run rẩy.
"À... phải, nó tên A Ngôn. Một người bạn bảy năm của em." Ngô Cẩn Ngôn vô thức giới thiệu.
"Em thật nhiều tài năng."
"Không hề không hề, sao có thể so với Tần lão sư được chứ?"
Hai người cứ như vậy song song leo núi cùng nhau, vừa đi vừa trao đổi rất nhiều chuyện.
"Tần lão sư, cô có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Thời điểm leo tới lưng chừng núi, Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên hỏi nàng.
"Em mệt rồi?" Tần Lam đưa mắt nhìn cô.
"Không." Cô đáp. "Em không mệt, em chỉ sợ cô mệt thôi.".
"Cảm ơn em, tôi vẫn ổn."
Ngô Cẩn Ngôn dáo dác nhìn quanh một lúc, lại thấy cảnh sắc nơi này không tệ. Cho nên chậm rãi nâng máy ảnh đeo trước ngực lên chụp vài tấm. Từ nãy tới giờ chiếc máy ảnh thân thương này bị treo cùng balo có chút tội nghiệp.
Tần Lam đứng bên cạnh im lặng quan sát cô, sau đó chầm chậm thu cả góc nghiêng và ánh mắt khi cô tập trung tác nghiệp.
Nàng từ nhỏ tới giờ được rèn đức tính vô cùng nghiêm khắc, do đó nàng luôn tự nhận thức được rằng nhìn chằm chằm người khác như vậy là không phải lễ, tuy nhiên hết lần này tới lần khác đều không ngăn được mà phạm quy vì cô.
"Tần lão sư, xin lỗi vì đã làm cô mất thì giờ." Ngô Cẩn Ngôn bỗng hạ máy xuống, cười nói. "Chỉ là phong cảnh đẹp quá, em không cam lòng bỏ qua."
"À... không sao." Rất nhanh liền lấy lại tinh thần, Tần Lam gật đầu đáp. "Vậy chúng ta đi tiếp thôi."
"Được."
Kết quả ngày hôm ấy, trái tim cô mặc dù rất đau, nhưng đồng thời cũng tìm được rất nhiều niềm vui.
Bởi vì cô được leo núi cùng Tần Lam, được leo núi cùng người phụ nữ mình thầm thương trộm nhớ suốt mấy năm trời. Hơn nữa còn được sánh bước bên nàng, nghe giọng của nàng, khắc ghi nụ cười của nàng...
Đôi khi Ngô Cẩn Ngôn chỉ ước giá thời gian có thể bình yên hoài như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.