Ai Đã Đi Qua Những Mùa Hoa Nở

Chương 16: Lâm Đại Ngọc




Sang tháng hai, tiết trời cũng dần ấm trở lại. Ngô Cẩn Ngôn tranh thủ dậy sớm, bừng bừng khí thế cầm máy ảnh rời khỏi phòng.
Mặc dù cô không gây tiếng động lớn nhưng Hổ Phách - người thức trắng đêm chơi game - vẫn phát hiện ra và ló đầu xuống hỏi:
"Ngô Cẩn Ngôn, cậu đi đâu đấy?"
"Ra ngoài ngắm nhìn thế giới."
Cô bạn nghe vậy liền bĩu môi. Lại nói, kẻ cơ hội này đã tán tỉnh Khương Tử Tân thành công. Sau đó vô cùng đắc ý đẩy bạn học Ngô đáng thương vào một xó rồi sung sướng quấn lấy bạn gái, mặc kệ bạn cùng phòng đỏ mắt vì cô đơn và ghen tỵ.
Ngô Cẩn Ngôn rất buồn.
Hổ Phách "ái chà" một tiếng và tiếp lời:
"Này, cậu chờ chút đã, đêm qua Trầm Bích lại không về."
Thực ra Ngô Cẩn Ngôn đã đoán được lý do cậu ta thường xuyên qua đêm từ lâu, bởi vậy chỉ nhún vai, thờ ơ đáp:
"Chịu. Ngô Cẩn Ngôn này tồn tại với châm ngôn không rảnh mà quan tâm tới người thừa."
Hổ Phách bĩu môi, đưa mắt nhìn Minh Ngọc còn đang cuộn mình trong chăn, lớn giọng thắc mắc: "Minh Ngọc, dậy đi. Cậu đã dự định tham gia câu lạc bộ gì chưa?"
Minh Ngọc ngơ ngác cầm điện thoại lên xem đồng hồ rồi ngái ngủ phàn nàn:
"Gì vậy? Bây giờ mới là năm giờ sáng thôi mà."
"Hổ Phách cày game suốt từ hôm qua tới giờ, bởi vậy hiện tại đầu óc cậu ta không tỉnh táo. Cậu đừng để ý cậu ta, cứ ngủ tiếp đi." Ngô Cẩn Ngôn chép miệng bày tỏ niềm tiếc thương. "Còn cậu, khổ công miệt mài cả đêm mà chưa giành được hạng nhất lần nào."
Hổ Phách khẽ thở dài, đau lòng cảm thán:
"Mẹ nó chứ, lý do gì cậu lại nhảy cách xa tớ hàng nghìn mét như vậy? Tất cả là tại cậu."
"Là do cậu ngốc không biết nhảy theo tớ mới đúng." Ngô Cẩn Ngôn giơ ngón giữa về phía cô ấy. "Thôi không lời với cậu nữa, tớ phải đi chụp cảnh sáng sớm đây."
Dứt lời, cô liền xách mông đi thẳng. Bỏ lại Minh Ngọc ngái ngủ và Hổ Phách mắt đầy quầng thâm, chốc chốc lại vặn mình vì nằm sai tư thế.
***
Ngô Cẩn Ngôn chạy bộ tới sân thể chất do cách đây vài hôm đã phát hiện khung cảnh dẫn tới nơi này rất tốt. Chẳng những hai bên đường được trồng nhiều loại hoa mà màu sơn tường còn vô cùng hài hòa. Sự kết hợp ấy khiến con đường tươi sáng và rực rỡ, chính vì vậy rất nhiều sinh viên tới đây chụp ảnh kỷ niệm.
Hiện tại chưa tới sáu giờ, trời cũng chưa sáng hẳn. Cô lại gần kiểm tra, thấy từng tán lá cây vẫn còn đọng sương sớm liền vui vẻ giơ ống kính nháy liên tục.
"Cẩn Ngôn?"
Ngô Cẩn Ngôn nhận ra Trương Gia Nghê, phản ứng đầu tiên là hạ máy ảnh xuống, sau đó nhoẻn miệng cười:
"A, học tỷ, sao sớm thế này chị đã ở đây rồi?"
Nàng chủ động lại gần, vừa đi vừa dùng khăn thấm mồ hôi trên trán.
"Hôm qua chị ở lại tự học đến khuya, vì thế quyết định ngủ luôn trong kí túc xá. Sáng nay thấy trời khô ráo nên dậy sớm vận động một chút."
Cô gật đầu, "à" một tiếng, song cũng không tiếp tục thắc mắc.
"Em đang làm gì vậy?"
Thấy nàng nhìn chằm chằm vào máy ảnh, Ngô Cẩn Ngôn lập tức ngoắc tay ý muốn nàng lại gần, tự hào khoe:
"Em đi săn cảnh đẹp."
Chẳng mấy chốc, hai người đã vô thức chuyển sang tư thế chụm đầu xem ảnh, sự vô tư khiến cả hai chẳng hề nhận ra khoảng cách đang ngày càng gần. Mãi tới khi cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng phả vào má phải, Ngô Cẩn Ngôn mới luống cuống tay chân. Vốn còn định nhích ra một chút thì Trương Gia Nghê đã khéo léo đề nghị: "Em có thể đưa máy cho chị xem không?"
"À vâng, đương nhiên... đương nhiên là được ạ."
Cô vừa nói vừa vội vàng tháo dây đeo trên cổ xuống rồi đặt máy ảnh vào tay nàng. Trương Gia Nghê xinh đẹp ngọt ngào, vừa nhìn là muốn yêu. Hơn hết rằng sau khi đón máy ảnh từ tay cô, nàng còn mỉm cười thay lời hồi đáp.
Ngô Cẩn Ngôn vô thức cầm điện thoại lên chụp một tấm ghi lại khoảnh khắc khuôn mặt nàng tràn đầy vẻ tập trung. Hàng mi dài mảnh thỉnh thoảng sẽ rung động một cách nhẹ nhàng, ánh mắt long lanh cùng đôi môi cong lên đầy vui thích.
***
khi trả lại máy ảnh cho cô, Trương Gia Nghê ngỏ ý rủ cô đi dạo quanh sân thể chất. Nàng đút tay vào túi áo, ngẩng đầu lên trời vừa đi vừa hỏi chuyện:
"Lát nữa sẽ diễn ra hoạt động đăng kí câu lạc bộ. Em vẫn trung thành với nhiếp ảnh à?"
Ngô Cẩn Ngôn cười đáp:
"Vâng, nhưng thực ra em vẫn muốn xem xét cả câu lạc bộ kịch nữa. Cơ mà em không có khiếu diễn kịch nên đang cân nhắc."
"Ngốc." Trương Gia Nghê khẽ mắng.
Cô nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên:
"Sao cơ? Sao chị lại nói em ngốc?"
"Đâu ai sinh ra đã tài giỏi?" Trương Gia Nghê tủm tỉm cười. "Ban đầu chị đăng kí vào câu lạc bộ kịch cũng chỉ vì muốn thử sức, nào ngờ gắn bó đến tận bây giờ đấy thôi."
Người đi bên nàng tò mò rằng:
"Chị từng diễn vai gì rồi?"
"Giả Bảo Ngọc."
"Hahaha..."
"Em cười cái gì?"
"Học tỷ, em đang tưởng tượng những cử chỉ dịu dàng của chị khi đảm nhận vai Bảo ca ca. Vậy Lâm Đại Ngọc của chị là ai?"
"Tần lão sư."
"..."
Trương Gia Nghê nín cười nhìn khuôn mặt không ngừng biến đổi của bạn học Ngô: "Vì sao em lại có biểu cảm như thế?"
"Chị nói... Tần lão sư ấy ạ?"
"Ừ. Hồi đó chị cũng là sinh viên năm nhất giống như em. Còn Tần lão sư đang nghiên cứu bằng thạc sĩ..."
"Ý chị là Tần lão sư trở thành nghiên cứu sinh khi mới hai mươi tuổi ư?"
Trời đất ơi, chuyện này quá mức hoang đường. Làm sao người ta có thể lấy bằng tiến sĩ ở độ tuổi ấy cơ chứ? Cô cũng không phải thiếu nữ cuồng phim thần tượng.
Tuy nhiên Trương Gia Nghê lại nghiêm túc gật đầu:
"Đúng vậy. Chị nghe mọi người nói Tần lão sư là một người phụ nữ rất đặc biệt. Hình như từ nhỏ cô ấy đã sống cùng ông nội, mà ông nội cô ấy vốn là cây đại thụ của chuyên ngành Hán ngữ. Cho nên Tần lão sư không hề học tiểu học như các bạn đồng trang lứa. Mãi tới cấp ba mới bắt đầu đến trường. Cô ấy vừa học vừa thi tốt nghiệp vào khoa Hán ngữ của trường chúng ta, trong thời gian ấy cũng có những sản phẩm nghiên cứu được đăng tải ở tạp chí chuyên ngành. Cho nên nghiễm nhiên trở thành diện ưu tiên."
Ngô Cẩn Ngôn cảm thấy hoang đường lần nữa.
Không cần đi học hai cấp đầu mà nhảy một mạch lên cấp ba luôn sao?
"Này, em... em chẳng tin lắm đâu."
Trương Gia Nghê bật cười:
"Trông như xé sách bước ra nhỉ? Nhưng những gì chị nói là thật. Sự vượt trội của Tần lão sư không nằm ở học vấn, mà sau khi vào đại học, cô ấy còn mạnh dạn hợp tác với người bạn để thành lập câu lạc bộ kịch. Do đó chị rất may mắn khi năm đó được đóng cùng cô ấy. Thú thực, Tần lão sư vào vai Lâm muội muội rất hợp. Trong trẻo như nước, dịu dàng như gió thu."
Quả tim phản chủ của Ngô Cẩn Ngôn bắt đầu đập loạn xạ.
Lâm muội muội, Lâm muội muội...
Không! Tần muội muội...
***
Khoảng bảy giờ sáng, khuôn viên trường Đại học S đã vang lên những tiếng mời gọi vang dội:
"Em gái xinh đẹp, vào câu lạc bộ thể dục dụng cụ đi. Đảm bảo có thể học được tuyệt chiêu quăng dây giống như Tiểu Long Nữ..."
"Người đẹp ơi, câu lạc bộ Sinh viên tình nguyện rất ý nghĩa với các em đấy. Các em có thể hoạt động ở nhiều câu lạc bộ một lúc mà, tội gì không thử?"
"Các bạn nữ muốn vóc dáng đẹp thì đến với câu lạc bộ yoga. Cam kết một tháng không giảm cân không lấy tiền..."
Khương Tử Tân nghe tới đây liền cười phá lên, sau đó khều tay Hổ Phách:
"Này tình yêu, hay là cậu đăng kí đi."
"Ý là cậu chê tớ béo?" Hổ Phách nhéo nhéo hai má Khương Tử Tân. "Cậu dám nghĩ bạn gái như vậy hả?"
"Tại... tại tớ thấy cậu có ngấn mỡ. Đi thôi tình yêu, chúng ta cùng đăng ký vào câu lạc bộ yoga để đỡ tiền tập."
Đôi tình nhân trẻ ríu rít ghé vào quầy đăng ký, bỏ lại Ngô Cẩn Ngôn ngơ ngác, hoàn toàn coi bạn là kẻ vô hình. Ít lâu sau, Minh Ngọc thấy tội nghiệp liền tiến về phía cô, vỗ vai an ủi:
"Cậu đừng buồn, nếu buồn thì hãy phấn đấu tìm người yêu đi."
"Minh Ngọc, cậu định đăng kí câu lạc bộ gì?"
"Tớ ư? Đương nhiên là vẽ." Cô bạn cười nói. "Chuyên ngành của chúng tớ liên quan rất nhiều đến vẽ. Bởi vậy mình muốn trau dồi thật nhiều, không tranh được học bổng cũng phải phấn đầu tấm bằng Giỏi chứ, đúng không?"
"Đúng đúng, rất có chí khí." Ngô Cẩn Ngôn giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
"Còn cậu? Cậu có ý định đăng kí gì chưa?"
Cô xoa cằm, nheo mắt đăm chiêu:
"Tớ thừa ước mơ nhưng thiếu động lực. Cho nên bây giờ tớ vẫn chưa biết nữa."
"Cẩn Ngôn."
Trương Gia Nghê cùng đội kịch đứng ở dưới gốc cây hoa giấy, chớm thấy cô đã mỉm cười vẫy tay.
Nghe gọi, Ngô Cẩn Ngôn lập tức xoay người bảo Minh Ngọc rằng: "Tớ đo trước nhé." Sau đó nhanh chân chạy đến quầy chào đón của câu lạc bộ kịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.