Ai Đã Đi Qua Những Mùa Hoa Nở

Chương 17: Tới Thăm Câu Lạc Bộ Kịch




Ngô Cẩn Ngôn hăm hở chạy tới, nhoẻn miệng cười gọi: "Học tỷ."
Trương Gia Nghê cũng mỉm cười đáp lại cô:
"Chào em. Em đã đồng ý tham gia câu lạc bộ nào chưa?"
Cô dừng bước rồi nhún vai đáp: "Em chưa ạ, tại em vẫn đang phân vân." Sau đó ngó đầu nhìn vào trong sạp.
Thật không ngờ người trong mộng của cô cũng có mặt ở đây.
Bấy giờ Tần Lam đang ngồi cùng với các sinh viên, mái tóc dài không được buộc gọn như mọi ngày mà xõa ra, khiến một vài sợi tóc mềm mại vương trên áo khoác của nàng.
Ngô Cẩn Ngôn ngẩn ngơ một lát và cất tiếng gọi:
"Tần lão sư."
Tần Lam gấp quyển sách lại, ngẩng đầu trả lời:
"Bạn học Ngô? Em đến đăng kí sao?"
Ngô Cẩn Ngôn toan gật đầu, song nhận ra bản thân thất thố liền lấy lại tinh thần, giả ngây hỏi:
"Phải... à không, em đến gặp chị Gia Nghê. Còn cô thì sao ạ?
Tần Lam tủm tỉm cười.
"Tôi ư? Tôi tới ngắm khung cảnh náo nhiệt thôi."
Giọng nói mềm mại khiến lòng cô nảy sinh cảm giác vô cùng biến thái. Đó là muốn bắt nàng về nhốt lại, chỉ để nàng nói cho riêng mình nghe.
"Cẩn Ngôn, đừng tin lời cô ấy. Tần lão sư năm nào cũng tới xem thành viên mới. Đồng thời trở thành thỏi nam châm hút khách luôn." Trương Gia Nghê hướng nàng nháy mắt một cái. "Phải không Lâm muội muội?" (1)
Hai người phụ nữ xinh đẹp trò chuyện, trêu ghẹo nhau khiến đám đông phải dõi mắt nhìn, bao gồm cả Ngô Cẩn Ngôn. Mà dường như Tần Lam đã quen với điều ấy, cho nên nàng vẫn bình tĩnh mắng yêu học trò:
"Không biết trên biết dưới."
Trương Gia Nghê cười tít mắt. Tiếp theo nghiêng đầu nhìn Ngô Cẩn Ngôn - nhân vật còn đang thộn mặt, làm bộ tức giận chống nạnh hỏi:
"Tóm lại em có muốn vào câu lạc bộ kịch không?"
Ngô Cẩn Ngôn gãi đầu, ngập ngừng thắc mắc:
"Vào rồi... vào rồi có phúc lợi gì không chị?"
"Phúc lợi?" Trương Gia Nghê che miệng kinh ngạc. "Không phải ở đây luôn có phúc lợi siêu hời hay sao?"
Cô nhìn nàng bằng vẻ nghi hoặc. Đàn anh, đàn chị đứng sau thấy vậy liền nhao lên giải thích:
"Gái ơi, phúc lợi chính là ngắm Tần lão sư đấy."
"Nhiều người đẹp thế này còn muốn sao đây?"
"Câu lạc bộ mình có lượt theo dõi trên mạng xã hội thuộc hàng TOP. Em đừng lo đăng bài không ai tương tác."
"Đúng vậy."
Trương Gia Nghê chờ các thành viên giải thích thay mình rồi gật gù chốt lại:
"Chính xác, phúc lợi của câu lạc bộ kịch chính là mỗi lần sinh hoạt đều sẽ được chung bầu không khí với Tần lão sư. Ngoài ra ban Truyền thông của chúng ta quản lý rất tốt, chị bảo đảm thành viên câu lạc bộ kịch có thể phát triển bản thân theo nhiều hướng khác nhau. Chuyên môn thì không cần bàn vì chúng ta có thần hộ mệnh Tần Lam ở đây, nhưng em có thể vào ban truyền thông để đảm nhận mảng nhiếp ảnh, phù hợp với sở thích của em còn gì?"
Nàng đã đánh đúng trọng tâm.
Ngô Cẩn Ngôn lén đưa mắt nhìn Tần Lam, lại thấy nàng lắc đầu cười, rõ ràng đang dung túng cho cô bé Gia Nghê thuyết phục các tân sinh viên. Tuy nhiên sinh viên Ngô Cẩn Ngôn là người có chính kiến, cô im lặng lắng nghe rồi bình tĩnh đưa ra quyết định cuối cùng rằng:
"Không, em không vào đâu."
Trương Gia Nghê "a" một tiếng vì kỹ năng thuyết phục của mình bị đối phương lạnh lùng đả kích. Đoạn, nàng rướn cổ nói với kẻ vừa co giò chạy:
"Ngô Cẩn Ngôn, em sẽ phải hối hận."
***
Sau lần thể hiện chính kiến đó, bạn học Ngô của chúng ta đã đăng kí vào câu lạc bộ nhiếp ảnh. Mặc dù lời mời vào ban truyền thông của câu lạc bộ kịch rất hấp dẫn, nhưng cô vẫn hy vọng được hoạt động đúng chuyên môn và gặp gỡ nhiều thành viên chung sở thích, có kinh nghiệm trong lĩnh vực ấy hơn.
Sau khi nghe được tin này, suýt chút nữa Khương Tử Tân đã dần cho bạn một trận nên thân.
"Cậu đúng là cha của đồ ngốc. Cơ hội tốt như vậy còn không biết tận dụng."
Ngô Cẩn Ngôn hơi rụt cổ, lí nhí đáp:
"Tớ sợ."
"Cậu..." Khương Tử Tân gõ nhẹ lên đầu cô, bĩu môi vạch trần. "Cậu ra ngoài ăn chơi trác tán, thậm chí còn đánh cả bồ nhí của ba đến mức nhập viện. Vậy mà bây giờ còn biết sợ ư?"
"Sợ chứ." Ngô Cẩn Ngôn trừng mắt. "Bởi vì nữ thần của tớ giống như tờ giấy trắng, không hề vướng bụi trần. Cho nên... ừ, cậu biết đấy, tớ không đủ tự tin để đối mặt với cô ấy."
Dứt lời, cô cầm chiếc khăn lụa trong hộp gỗ lên ngửi. Lòng thầm thương tiếc vì mùi hương của nó ngày càng nhạt, một ngày không xa chắc chắn sẽ phai hết.
Khương Tử Tân chứng kiến sự biến thái và buồn rầu của bạn, chậc chậc vài tiếng đầy thương hại.
"Nhìn cậu kìa. Soi kỹ cũng chẳng tìm được miếng tự trọng nào cả."
"Tiểu Tân này, tớ phải làm sao bây giờ?"
Khương Tử Tân vỗ nhẹ vai cô: "Hay là cậu... thông qua chỗ học tỷ Trương Gia Nghê, mỗi ngày tới câu lạc bộ kịch thăm chị ấy. Tiện thể... abcxyz với Tần lão sư luôn."
Ngô Cẩn Ngôn ôm mặt rầu rĩ:
"Bạn thân mến, tớ thực sự rất sợ, tớ không dám đâu."
"..."
Bốp, bốp, bốp.
"Ngu này, ngu này. Có mỗi việc theo đuổi mà cũng không làm xong."
***
Tại sân khấu hội trường của câu lạc bộ kịch. Hiện tại mọi người đang vui vẻ thảo luận kịch bản mới để chuẩn bị cho buổi diễn văn nghệ trước kì nghỉ tết Nguyên đán.
Ngô Cẩn Ngôn lởn vởn ngoài cửa, bộ dáng lấm lét như đi ăn trộm mặc dù hoàn toàn có thể bước tới trước mặt mọi người một cách đàng hoàng.
Sau khi hít một hơi thật sâu, cô mới dám cầm mấy túi trà sữa bước vào, ngượng ngùng nói:
"Em chào mọi người."
Các thành viên nghe tiếng chào hỏi liền đồng loạt ngẩng đầu nhìn. Một vài anh, chị nhận ra cô liền cười trêu:
"Thì ra là em gái bỏ chạy hôm trước sao?"
"Ái chà, nhân vật chấm dứt chuỗi ba năm thành công chiêu mộ thành viên của Trương Gia Nghê đây mà."
"Cho nên hôm nay em mới đặc biệt tới đây để chuộc lỗi." Ngô Cẩn Ngôn ngoài mặt vui cười, nhưng thực ra ánh mắt không ngừng đảo quanh tìm kiếm.
Hôm nay Tần Lam không có ở đây.
Cô nén nỗi thất vọng, dõng dạc nói:
"Biết mọi người tập dượt vất vả, cho nên em mua trà sữa tới bồi bổ mọi người."
"Ô, lộc trời cho à?"
"Hay quá."
"Cảm ơn em nhé."
Trương Gia Nghê sửng sốt, sau đó lặng lẽ kéo cô vào góc, cau mày hỏi:
"Tự nhiên em mua làm gì?"
Ngô Cẩn Ngôn cười cười.
"Tại em thích."
"Em rảnh thật đấy."
"Em sẽ coi đây là lời khen."
"Trương Gia Nghê, cậu thì thầm to nhỏ gì vậy? Mau tới nhận tấm lòng của em ấy đi."
"Được." Trương Gia Nghê xoay đầu lại đáp. Sau đó trừng mắt cảnh cáo cô. "Lần sau chớ làm những chuyện như thế này biết chưa?"
Bạn học Ngô bĩu môi, miễn cưỡng "vâng một tiếng" rồi đút tay vào túi quần, ung dung theo sau nàng.
Mọi người uống trà sữa, nói chuyện phiếm rất vui vẻ. Ngoại trừ Ngô Cẩn Ngôn - kẻ đang cảm thấy vô cùng tốn thời gian do hôm nay Tần Lam không xuất hiện.
Trương Gia Nghê nhận ra cô bất thường liền ngồi xuống bên cạnh, ghé đầu hỏi:
"Sao trông em bần thần thế?"
Ngô Cẩn Ngôn tìm đại một lý do:
"À, em là đang tò mò mọi người tập vở kịch gì."
"Em cứ chờ đi. Nếu chị tiết lộ trước sẽ mất vui."
"Thỉnh thoảng Tần lão sư sẽ đến đây phải không chị?" Bạn học Ngô buột miệng hỏi.
Nàng thoáng sửng sốt, sau đó gật đầu giải đáp thắc mắc của cô:
"Hả? À... ừ, khi nào cần chạy chương trình hoặc là tổng duyệt thì cô ấy sẽ xuất hiện."
Ngô Cẩn Ngôn âm thầm thở dài.
"Nhưng nếu em muốn tìm Tần lão sư, có thể tới phòng làm việc của cô ấy. Chị nghĩ bây giờ cô ấy vẫn đang ở phòng làm việc Cẩn Ngôn ạ." Trương Gia Nghê nhắc nhở đầy thiện ý.
"Không, đột nhiên em tới tìm Tần lão sư làm gì cơ chứ?" Ngô Cẩn Ngôn xua tay. "Em chỉ thuận miệng hỏi thăm cô ấy thôi. Phải rồi học tỷ, cuối tuần này chị có rảnh không? Em mời chị đi xem phim."
Nàng nhướng mày vẻ ngạc nhiên:
"Mời chị đi xem phim?"
"Vâng." Ngô Cẩn Ngôn gật đầu. "Năm sau chị sẽ tốt nghiệp cho nên bài vở chắc chắn rất nhiều. Vì thế em muốn nhân cơ hội này kéo chị ra ngoài tận hưởng nốt ấy mà."
"Được." Trương Gia Nghê vui vẻ đồng ý. "Vậy thì tám giờ tối thứ bảy nhé. Nơi hẹn là quảng trường."
"Được."
- --
Chú thích:
(1) Chương trước mình đã nói về việc Tần Lam đóng vai Lâm Đại Ngọc, còn Trương Gia Nghê đóng vai Giả Bảo Ngọc. Cho nên bây giờ Trương Gia Nghê mới gọi Lam Lam là Lâm muội muội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.