Ai Đã Đi Qua Những Mùa Hoa Nở

Chương 76: Đối Diện Mẹ Chồng




Cơm tối cũng đã dùng xong. Ngô Cẩn Ngôn dáng vẻ lại giống như hổ đói ôm chặt lấy nàng đem vào phòng tắm.
"Cẩn Ngôn..." Tần Lam kinh ngạc nhìn cô. Đừng nói cô muốn... ở địa phương này nhé.
Ngô Cẩn Ngôn không trả lời, chỉ cúi đầu hôn lên môi nàng, thuận tiện cởi từng lớp quần áo. Mãi cho tới khi cơ thể hai người đồng loạt trần trụi, cô mới đem nàng ôn nhu đặt xuống bồn tắm đã được chuẩn bị từ trước.
Khoảnh khắc cả hai ngâm mình trong bồn tắm, vài cánh hồng đỏ dán lên cơ thể kiều mị của Tần Lam... Màu đỏ rực tôn lên nước da trắng ngần khiến người trước mặt càng thêm phong tình vạn chủng.
Ngô Cẩn Ngôn toàn thân nóng rực, cô đem mình chen vào giữa hai chân nàng. Sau đó ép nàng tới thành bồn tắm, ra sức gặm mút cái cổ mịn màng hồng nhuận.
"Cẩn... Cẩn Ngôn..." Tần Lam cắn môi rên rỉ một tiếng. Loại cảm giác này cho tới bây giờ nàng vẫn không quen. Giống như ngọn lửa thiêu đốt, đồng thời kêu gào nàng hãy tiến đến vậy.
Có lẽ đây chính là dục vọng hoan ái...
***
Ngô Cẩn Ngôn bàn tay bắt đầu không an phận, trực tiếp chạy loạn trên cơ thể nàng. Mỗi tấc da thịt cô đi qua đều khiến Tần Lam cương cứng khó chịu.
"Dừng... dừng lại..." Chút lí trí cuối cùng không cho phép nàng phóng túng tại nơi này. Nàng khẩn cầu lên tiếng gọi Ngô Cẩn Ngôn.
Ngô Cẩn Ngôn cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng, thì thầm hỏi: "Vì sao?"
"Chị không thể... ở đây..." Tần Lam ngượng ngùng đáp.
"Cái gì cũng phải có lần đầu. Tin em." Ngô Cẩn Ngôn ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng. Tựa hồ muốn đem thân xác nàng toàn bộ thiêu cháy.
Cái tay kia chẳng biết từ khi nào đã mân mê phần đùi non. Tần Lam nhíu mày vặn vẹo. Mà Ngô Cẩn Ngôn chỉ cười, tay tiến lên thêm một chút, nhẹ nhàng nghịch ngợm cánh hoa ẩn hiện sau làn nước.
"Đừng..." Tần Lam nhỏ giọng rên rỉ cầu xin. Bên trên của nàng sớm đã bị Ngô Cẩn Ngôn đùa nghịch chán chê. Nàng sắp không thở nổi nữa rồi.
"Lam Lam, chị đã chật vật đến mức này. Vì sao vẫn cứng đầu không chịu cầu hoan?" Ngô Cẩn Ngôn nhỏ giọng giống như trách cứ. Lại hơi dùng sức phát tiết lên đôi gò bồng no đủ quen thuộc.
"Chị..." Tần Lam nghiến răng. Làm thì cứ làm đi, hà cớ gì còn hỏi những câu vô lí như vậy?
Ngô Cẩn Ngôn hé miệng cắn lên vai nàng một cái: "Ngoan, em nghe lời chị..."
Cánh hồng và nước nhỏ xuống theo bước đi của cơ thể. Kéo dài từ phòng ngủ tới phòng tắm.
Ngô Cẩn Ngôn đặt nàng xuống giường, đôi mắt to sáng di chuyển theo từng cử động của ngón tay tới phần bụng dưới, tò mò đánh giá từng tấc da thịt non mềm giống như tay chơi đồ cổ nâng niu bảo vật.
Tần Lam cắn môi ngượng ngùng nhìn cô. Ngô Cẩn Ngôn đối với nàng lộ ra dáng vẻ sắc lang không phải lần đầu. Ánh mắt hai người giao nhau, ý cười trên môi Ngô Cẩn Ngôn càng lúc càng sâu.
"Nói yêu em đi, Lam Lam." Cô cúi thấp đầu giọng khàn khàn mang theo một chút thỏa mãn của tình dục.
Tần Lam bất động.
Ngô Cẩn Ngôn dường như đã đoán ra nàng sẽ làm vậy. Cho nên nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới của nàng vân vê không ngớt.
Cái tay nâng lên một chút, sau đó tiến vào bên trong cơ thể nàng.
Tần Lam hơi nhíu mày, ngăn không được vòng tay ôm lấy tấm lưng trần kia, thỉnh thoảng móng tay bấm vào lưng cô một cái. Song Ngô Cẩn Ngôn dường như không cảm thấy đau, mỗi lần ra vào càng lúc càng nhanh hơn.
"Dừng..." Tần Lam kêu thành tiếng, cả người theo bản năng ưỡn cong đón từng đợt ra vào. Chất lỏng ẩm ướt theo cỗ khoái cảm dâng lên, men theo phần đùi trắng nõn chảy ra ngoài.
"Dừng? Bây giờ mà dừng thì không ổn." Ngô Cẩn Ngôn động tác đột ngột dừng lại. Cười vô cùng thâm ý.
Tần Lam hiện tại chẳng khác nào gần leo tới đỉnh mà bị tụt xuống. Nàng nhất thời cắn môi đỏ mặt.
"Em biết chị không muốn, nhưng cơ thể chị lại phản chị." Ngô Cẩn Ngôn giọng nói tà mị mang theo tư vị đặc biệt gợi tình, một tay vẫn còn ở bên trong cơ thể nàng, tay còn lại vân vê nghịch mái tóc suôn dài rủ xuống che đi phần ngực vô cùng câu dẫn.
Tần Lam hai mắt long lanh nhìn cô.
"Chị có muốn nữa không?" Ngô Cẩn Ngôn ác bá trêu chọc người bên dưới. Đem cái tay từ trong người nàng rút ra, sau đó vân vê một đường trên đùi. "Lam Lam..."
Tần Lam á khẩu trước hành động đường đột không nể mặt của ai kia. Cuối cùng nàng nâng người, lần đầu tiên chủ động mút lấy cánh môi cô.
Ngô Cẩn Ngôn hai mắt lóe lên một cái. Sau khi định hình được hành động lúc nãy chính xác là từ nàng, trong lòng lập tức cảm thấy vui vẻ. Vô cùng nhiệt tình đáp lại.
Triền miên suốt một đêm giống như mãnh thú xổ lồng. Rốt cuộc Ngô Cẩn Ngôn cũng tha cho Tần Lam.
"Cẩn Ngôn, chị muốn đi tắm." Tần Lam oan khuất nhìn cô. Nguyên lai Ngô Cẩn Ngôn cũng thật tuyệt tình. Dây dưa tới độ bây giờ nàng không còn chút sức lực để xuống giường.
Ngô Cẩn Ngôn chống tay ngồi dậy, nghiêng đầu làm bộ vô tội: "Vậy thì chị mau đi đi."
Tần Lam tức giận kéo chăn cố gắng che chắn cơ thể đầy những dấu hôn: "Chị..."
"Chị làm sao?"
Nàng sắp bị chọc tới khóc rồi...
"Chị không thể nhấc chân nổi nữa."
Ngô Cẩn Ngôn đối diện nàng cười đến lợi hại.
"Em còn cười?"
"Để em giúp chị tắm."
"..."
Ai đó thấy nàng đầu đầy hắc tuyến, rốt cuộc cũng thu liễm dáng vẻ cợt nhả của mình. Cô đứng dậy bế nàng lên, không nhanh không chậm tiến vào phòng tắm.
***
Khi nàng trở lại phòng ngủ, Ngô Cẩn Ngôn sớm đã thay xong drap giường, cũng đã tắm rửa chau chuốt đầy đủ.
"Chị không muốn nữa đâu..."
Vừa mới nghiêng người nằm xuống, nàng đã cảm thấy có một bàn tay nhỏ không chịu an phận sờ soạng khắp người mình.
Ngô Cẩn Ngôn cười hì hì sát lại gần, sau đó ngoan ngoãn vùi đầu trong lòng nàng, nhỏ giọng nói: "Vậy thì chúng ta ngủ thôi."
Tần Lam vỗ vỗ lưng cô, coi như đồng ý.
"Lam Lam."
Nàng biết ngay mà, chưa đến mười giây đã nằm không yên rồi.
Tần Lam thở dài trả lời: "Chị đây."
"Em yêu chị."
"Chị cũng vậy."
"Em yêu chị."
"Chị biết."
"Em yêu chị."
"Ngủ đi." Tần lão sư thật đáng thương, nguyên lai bị hành suốt một đêm. Bây giờ chuẩn bị rạng sáng ai đó vẫn không tha.
Ngô Cẩn Ngôn nói nhảm thỏa mãn, sau đó mỉm cười tiến vào mộng đẹp.
***
Chừng 9 giờ, Ngô Cẩn Ngôn bị chuông cửa làm cho thức giấc...
Theo thói quen nheo mắt nhìn người yêu vẫn yên tĩnh ngủ bên cạnh mình, cô cưng chiều nhẹ nhàng rướn môi hôn lên trán nàng.
Cô biết Tần Lam không phải người hay ngủ quá 6 giờ. Có lẽ hôm qua nàng thực sự mệt rồi.
Chỉnh lại quần áo lộn xộn, Ngô Cẩn Ngôn ra ngoài mở cửa.
"Mẹ."
Thẩm Nhược Nhược kéo theo vali, trên vai còn đeo balo. Dáng vẻ trẻ trung xinh đẹp thoạt nhìn qua còn tưởng thiếu nữ đang độ vui tươi.
"Mẹ cũng có phải là quỷ đâu, con nhìn mẹ như vậy là có ý gì?" Thẩm Nhược Nhược trách cứ đánh vào vai con gái một cái.
"Sao mẹ lại tới đây?"
"Chứ con bảo mẹ còn chỗ nào để đi sao?" Thẩm Nhược Nhược bĩu môi. "Con gái lớn rồi có nhà riêng thật tốt. Bây giờ mỗi lần mẹ về thành phố T sẽ không mất nhiều thời gian di chuyển nữa, trực tiếp tới tìm con."
"..."
Ngô Cẩn Ngôn trấn tĩnh bản thân, một lần nữa bày ra dáng vẻ bình thản: "Mẹ mau vào nhà đi."
Thẩm Nhược Nhược gật đầu, sau đó để Ngô Cẩn Ngôn xách vali. Nàng thuần thục tháo giày đặt vào tủ.
"Cẩn Ngôn, trong nhà còn có người sao?"
Nàng biết con gái mình không bao giờ đeo giày cao gót. Cái kia...
Ngô Cẩn Ngôn không trả lời.
"Mẹ nghe ba con nói con không nhận chức phó tổng giám đốc?"
Thẩm Nhược Nhược tự rót cho mình một ly nước, vừa uống vừa hỏi cô.
Ngô Cẩn Ngôn nhún vai: "Con không muốn nhận. Người trong công ty đàm tiếu về con hơi nhiều."
"Thực ra sống trên đời không cần quá để ý tới lời đàm tiếu."
***
Tần Lam giật mình thức dậy, nàng vươn tay sờ sờ chỗ nằm bên cạnh, hiện tại sớm đã không còn ấm nữa.
Tiếng nói chuyện bên ngoài làm đầu óc nàng thêm thanh tỉnh. Mặc kệ toàn thân đau nhức, nàng rốt cuộc cũng vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, sau đó mở cửa tìm Ngô Cẩn Ngôn.
Thẩm Nhược Nhược nhìn cánh cửa từ phòng con gái mở ra.
Bốn mắt chạm nhau...
"Thẩm di." Tần Lam hiện tại trên người mặc đồ ngủ, cổ áo hơi rộng để lộ xương quai xanh trắng ngần của nàng.
À không, trắng không quan trọng, quan trọng là trên cổ vẫn còn dấu tích của cuộc thác loạn đêm qua.
Thẩm Nhược Nhược ho khan: "Lam Lam, con tới bao giờ vậy?"
Tần Lam chột dạ trả lời: "Con mới tới hôm qua..."
Ngô Cẩn Ngôn không rõ Thẩm Nhược Nhược đã nhìn thấy hôn ngân hay chưa, cô lập tức lên tiếng nhằm phân tán sự chú ý: "Mẹ, mẹ ăn sáng chưa? Chẳng là hôm qua con và Lam Lam... à không, Lam tỷ xem phim suốt đêm. Bởi vậy thức dậy hơi muộn."
Thẩm Nhược Nhược nhoẻn miệng cười: "Thế thì hai đứa làm gì thì làm đi. Bữa sáng cứ để mẹ lo."
Nói xong dứt khoát đứng dậy tiến vào phòng bếp.
Tần Lam cúi đầu không dám nhìn theo.
"Chị sợ?" Ngô Cẩn Ngôn lại gần, dùng tay nâng cằm nàng lên.
"Liệu... mẹ em đã biết chưa?"
"Biết rồi thì có sao? Sớm hay muộn đều phải biết." Ngô Cẩn Ngôn xoa nhẹ má nàng. "Chị thả lỏng chút đi. Mẹ chồng trở về rồi phải vui cười a."
Chính xác, mùa hè vài năm trước nàng được Thẩm Nhược Nhược mời tới Ngô gia, khi ấy nàng và Ngô Cẩn Ngôn chưa có mối quan hệ như bây giờ...
Còn bây giờ, Thẩm Nhược Nhược liền trở thành 'mẹ chồng' rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.