Trong phòng, mọi người sau khi chào hỏi xong thì ngồi xuống, lão thái thái liếc nhìn những nha hoàn bà tử trong phòng, trong mắt càng phát ra tia hiền hậu, càng nhã nhặn, mở miệng nói.
“Các ngươi, tất cả lui ra ngoài, để cho hai bà cháu chúng ta tâm sự một chút.”
Ra lệnh một tiếng, chỉ thấy thiếp thân nha hoàn Thị Cẩm bên cạnh lão thái thái vung tay lên, cho lui những nha hoàn bà tử trong phòng ra ngoài.
“Thị Cẩm, phân phó hai bà tử trong viện, mang Đồng Đồng đi dạo trong phủ, để cho hắn biết thêm về nguồn cội của mình.”
Lão thái thái lại mở miệng, buông ra cơ thể nhỏ bé của Đồng Đồng, lôi kéo tay mập mạp của bé, chú ý mà phân phó Thị Cẩm.
Vãn Thanh chú ý đến vẻ mặt của lão thái thái, đừng nhìn bà ta từ đầu tới đuôi mặt mũi hiền lành, mặt luôn mỉm cười hiền hòa, nhưng trong giọng nói lại mang theo một tia không tha, không cho phép kháng cự, đầy uy nghi.
Hành động này của bà ta, đại khái là muốn cùng nàng nói đến chuyện của Tứ di nương đây, Vãn Thanh bất động thanh sắc, đúng lúc bé ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt xin chỉ thị của nàng rằng bé có được phép đi dạo chơi xung quanh hay không.
Vãn Thanh gật đầu, có một số việc, nàng thật là không muốn cho con biết, bé chỉ mới có năm tuổi thôi, cho dù bé rất thông minh, nhưng cũng không thể hiểu rõ trắng đen trong thế giới của người lớn đầy tâm kế bẩn thỉu xấu xa này.
Đồng Đồng vừa được mẫu thân cho phép, lập tức gật đầu, hạnh phúc mở miệng:
“Dạ, lão tổ tông.”
Thị Cẩm đi tới, cầm tay Đồng Đồng dẫn bé đi ra ngoài, Vãn Thanh nâng mắt nhìn Hồi Tuyết, trao một ánh mắt cho nàng, Hồi Tuyết trong lòng biết rõ, lặng yên lui ra ngoài bảo vệ Đồng Đồng.
Bên trong gian phòng, Vãn Thanh cùng ba vị cô nương đang ngồi phía dưới, Tứ di nương đứng một bên, mọi người ai cũng không nói gì, đều nhìn lão thái thái.
Lão thái thái ho khan một tiếng, ánh mắt yêu thương nhìn Vãn Thanh đang ngồi trước mắt: “Thanh nha đầu, sáu năm này ở bên ngoài mọi việc có tốt không?”
Vãn Thanh nụ cười trên mặt dào dạt mở ra, giống như ánh bình minh lộng lẫy tuyệt đẹp, cũng không có nửa điểm hèn mọn cùng nịnh nọt, gật đầu đáp lời:
“Vãn Thanh thật ngu ngốc đã làm lão tổ tông lo lắng, mọi việc đều tốt, cũng không có điều gì không ổn?”
Bên trong gian phòng, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng, dù là lão thái thái người từng trải qua sóng to gió lớn, cũng không tránh được mà âm thầm sửng sốt, nha đầu kia thật đúng là không giống như trước kia.
Nếu như nói nàng thật sự không thương tâm, dường như không thể nào tin nổi, nhưng nếu là nói nàng thương tâm, sao lại có thể bình tĩnh như thế, tính cách điềm đạm như vậy không phải bình thường có thể làm được, nha đầu kia cùng lúc trước thật đúng là không giống nhau.
Mỗi người trong phòng đều có suy nghĩ riêng của mình, nhưng lão thái thái đã đáp ứng Tứ di nương muốn nâng ả ta lên làm bình thê, cho nên lúc này không đề cập tới đợi cho đến khi nào, vừa nghĩ như vậy, khuôn mặt ý cười sâu hơn.
“Thanh nha đầu, ngươi không ở nơi này đã sáu năm, việc chăm sóc phụ thân ngươi ít nhiều gì cũng đều do Tứ di nương mỗi đêm mỗi ngày lo lắng, nàng lại sinh cho phụ thân người một người con trai, đây chính là đệ đệ ruột thịt của ngươi, sở dĩ ngày hôm nay ta kêu ngươi đi đến đây, là có chuyện muốn cùng ngươi thương lượng”
Vãn Thanh cúi đầu, nhếch khóe môi cười lạnh, lại giả vờ cái gì cũng không biết.
“Lão tổ tông có chuyện gì phân phó cháu gái là được, cần gì phải nói đến từ thương lượng, không phải người muốn cháu gái xấu hổ đến chết sao?”
Vãn Thanh tiếng nói vừa dứt, lão thái thái trong lòng thoải mái thở dài một cái, chân tay đều buông lỏng, liên tục gật đầu.
Trong phòng, trừ bỏ lão thái thái, cao hứng nhất chính là Tứ di nương cùng Thượng Quan Liên Tinh, hai mẹ con này vừa nghe xong lời Vãn Thanh nói, thật giống như thấy được tương lai huy hoàng của bọn họ, Tứ di nương trở thành bình thê, như vậy Thượng Quan Liên Tinh cũng trở thành con cháu thuộc dòng chính Thượng Quan phủ, vừa nghĩ như vậy, hai người đều cười không khép miệng.
Nguyệt Phượng cùng Loan Thư hai người mặc dù biết lão thái thái muốn làm gì, đáng tiếc các nàng đối với mấy chuyện này không có hứng thú, các nàng quan tâm là tương lai của các nàng.
“Tốt, tốt, Thanh nha đầu quả nhiên là đứa hiểu chuyện, vậy ngày hôm nay ta liền làm chủ, đem Tứ di nương của ngươi nâng lên làm bình thê đi, cùng ngươi cùng nhau chăm sóc Lão Tứ, ngươi thấy thế nào?”
Lão thái thái tiếng nói vừa dứt, Tứ di nương cùng Thượng Quan Liên Tinh chưa gì đã kích động chạy ra, quỳ ở trên mặt đất chính giữa phòng, đối diện lão thái thái dập đầu tạ ơn.
“Cảm ơn lão tổ tông ưu ái.”
Nhìn hai mẹ con dập đầu, mà Vãn Thanh lại không nhanh không chậm mở miệng:
“Chờ một chút.”
Một thanh âm nhàn nhạt vang lên, hai mẹ con Tứ di nương đang dập đầu hăng say bỗng chốc hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh, lão thái thái cũng nhìn Vãn Thanh, không biết Vãn Thanh có ý gì, trong nháy mắt, ánh mắt của lão thái thái hiện lên một tia sắc bén, âm u.
“Thanh nha đầu như thế nào?”
Lão thái thái mở miệng hỏi, giọng nói có chút ảo não, nhìn chằm chằm Vãn Thanh, Vãn Thanh lơ đễnh nhíu mày, ôn nhu mở miệng: “Lão tổ tông muốn nói là nâng Tứ di nương lên làm bình thê sao?”
Mọi người trong phòng không biết Vãn Thanh có ý gì, lão thái thái cũng đoán không được ý tứ của nàng. Nhìn khuôn mặt đầy ý cười của nàng, cũng không có giận dỗi, nhưng nếu nói là nàng đồng ý, sao lại lên tiếng ngăn trở, nàng kết cục là có ý gì?
Kỳ thực Vãn Thanh chính là muốn kéo dài thời gian thêm, nàng biết chắc chắn sẽ có người tới, đến lúc đó không cần nàng phải mở miệng, vở kịch này tự nhiên là có người đến diễn mà nàng chỉ cần làm khán giả xem kịch hay thôi, còn có thể nhờ tay lão thái thái lấy lại quyền quản lý, còn có, hừ, chính là đem đồ cưới của mẫu thân nàng đang trong tay của Nhị di nương cầm về.
Lúc này sắc mặt của lão thái thái có chút khó coi, ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Vãn Thanh, trầm giọng mở miệng: “Thanh nha đầu là không đồng ý sao?”
Vãn Thanh lắc đầu, cúi đầu vuốt vuốt ngón tay của mình, lại không thấy giống như sợ hãi một chút nào, cũng không có nửa điểm chột dạ, hoặc là bất an, nhàn nhạt mở miệng:
“Vãn Thanh không dám có ý kiến, nhưng là nếu như nâng Tứ di nương lên làm bình thê, vậy còn Nhị di nương cùng Tam di nương đâu, các nàng sẽ không có ý kiến gì sao?”
“Bọn họ dám?”
Tứ di nương nghe Vãn Thanh nói, đầu tiên tưởng rằng nó không đồng ý, lúc này nghe xong nó là lo lắng Nhị di nương cùng Tam di nương phản đối, giận dữ la lên.
Lão thái thái trừng mắt lạnh lùng liếc nhìn, Tứ di nương lập tức ngoan ngoãn quỳ bất động, cúi đầu nhìn mặt đất.
“Chuyện này không cần Thanh nha đầu lo lắng, xong chuyện ta sẽ phái người báo cho hai nữ nhân kia biết.”
Lão thái thái ra lệnh đã quen, há mồm liền ra lệnh, Vãn Thanh đang muốn mở miệng nói cái gì đó, chợt nghe ngoài cửa có tiếng khóc lóc ầm ĩ, mơ hồ truyền vào, khóe môi đột nhiên lộ ra ý cười, không thèm nhắc lại, người nên tới đã tới, còn cần tới nàng mở miệng làm gì?
Bây giờ nàng chỉ cần xem chó cắn chó vở kịch thật là hay này thôi.
Thị Cẩm từ ngoài cửa đi vào, cung kính thi lễ mở miệng: “Thưa lão tổ tông, là Nhị di nương cùng Tam di nương bên nhà kia, hai người đều lại đây, lúc này đang ở bên ngoài khóc lóc?”
Lão thái thái tim đập mạnh, sắc mặt xanh lét mặt trầm xuống, trầm giọng hỏi:
“Khóc cái gì? Thành cái thể thống gì rồi”
“Nô tì không biết, hai người các nàng chính là đang ở bên ngoài khóc nói muốn gặp lão tổ tông?”
Thị Cẩm bình tĩnh mở miệng, lão thái thái nhớ tới điều mà Vãn Thanh mới vừa rồi còn lo lắng, nếu mà hai người kia đến đây, vừa vặn cùng nhau giải quyết dứt khoát, vẫy tay phân phó đi xuống:
“Cho các nàng đi vào đi.”