Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Chương 45.2: Buổi đấu giá phong vân (tt)




Phần 3: Đào bẫy Mộ Dung Dịch
Lúc này bốn phía yên tĩnh trở lại, trên đài cao truyền đến tiếng búa gõ ba lần:
“Tốt, hai mươi mốt ngàn hai trăm lượng, thành giao.”
Nguyên lai Thủy Từ đã đấu giá xong, bị một người quý tộc Long Phiên quốc mua đi, có rất nhiều người tiếc hận, đồ tốt như vậy, lại bị người của Long Phiên quốc mua mất.
Nhưng muốn bọn họ bỏ ra hai mươi mốt ngàn hai trăm lượng bạc mua một cái bình hoa sao? Rất nhiều người lại luyến tiếc, nhưng vẫn còn có năm món Lưu Ly phẩm nữa.
Tôn Hàm phân phó Lưu Dận, đem Thủy Từ gói cẩn thận, giao đến trong tay người mua kia, cũng thu hồi ngân phiếu.
Kế tiếp món Lưu Ly phẩm thứ hai gọi là Tình Nhân Trụy.
Tôn Hàm vừa đem vật phẩm ra, lập tức khiến cho mấy cô gái danh gia vọng tộc trong Sở kinh chú ý, thỉnh thoảng vang lên tiếng nói chuyện:
“Ta nghĩ muốn mua món này.”
“Ta cũng muốn.”
“Tình Nhân Trụy, ý muốn nói yêu nhau một đời một kiếp, vĩnh viễn không thay lòng, giá khởi điểm là sáu ngàn lượng.”
Tôn Hàm vừa dứt lời, Lã Phượng Kiều liền giơ thẻ bài giành trước, kêu lên: “Ta ra bảy ngàn lượng.”
Đoan Mộc Hương không cam lòng, nhìn Lã Phượng Kiều, hất mặt chảnh chọe ra giá: “Ta ra tám ngàn lượng.”
Lã Phượng Kiều nghe Đoan Mộc Hương trả giá cao hơn ả, bất mãn la hét: “Ngươi muốn cùng ta tranh đoạt sao?.”
“Ta cũng thích.”
Đoan Mộc Hương nói xong, mắt nhìn Mộ Dung Dịch, nàng muốn cùng Mộ Dung ca ca mỗi một người một cái, nghĩ vậy, nhìn Mộ Dung Dịch làm nũng:
“Mộ Dung ca ca, huynh mua mặt dây chuyền này đi, chúng ta một người một cái.”
Tuy rằng nàng không cần chút tiền lẻ ấy, chỉ dựa vào nàng, Đoan Mộc Hương, tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ. Mua một món đồ giá mười ngàn lượng cũng không thành vấn đề.
Nhưng nàng muốn Mộ Dung ca ca mua cho, tặng nó cho nàng mới có ý nghĩa.
Đáng tiếc Mộ Dung Dịch đối với lời nói của ả không có phản ứng gì, mặt không chút thay đổi nhìn lên khán đài, căn bản không để ý tới Đoan Mộc Hương. Nhưng thật ra người ngồi ở bên người hắn Đoan Mộc Lỗi, lấy mắt trừng muội muội của mình.
“Đoan Mộc Hương, ngươi biết điều thì an phận một chút đi.”
“Ta không thích, ta muốn Mộ Dung ca ca mua tặng cho ta một cái.”
Căn bệnh đại tiểu thư của Đoan Mộc Hương phát tác, giẫy giụa kêu la, mặc kệ đây là trong phòng đấu giá, cũng không để ý tới người bên cạnh mình.
Lúc này bỗng nhiên có một giọng nói vang lên: “Chín ngàn lượng.”
Toàn trường ồ lên, đồng loạt nhìn sang, cuối cùng phát hiện người khởi giá dĩ nhiên là Thượng Quan Vãn Thanh.
Mọi người không khỏi líu lưỡi, tình hình tài chính của Thượng Quan phủ ra sao bọn họ đều biết. Thượng Quan Vãn Thanh dựa vào cái gì mà đòi mua Lưu Ly phẩm, còn một hơi ra giá chín ngàn lượng, cô gái này không phải là điên rồi sao?
Thượng Quan Vãn Thanh không biết những người đó đang suy nghĩ gì. Kỳ thực nàng làm như vậy là vì muốn đào bẫy Mộ Dung Dịch, nếu như nàng đoán không sai, Mộ Dung Dịch thấy nàng đấu giá mua vật gì, nhất định sẽ đấu giá gấp đôi để lấy cho bằng được.
Như vậy chẳng phải người được lợi sẽ là nàng sao.
Bất quá Hạ Hầu Mặc Viêm không biết trong lòng nàng suy nghĩ điều đó, nhìn Vãn Thanh giơ thẻ bài ra giá, rất vui vẻ, hưng phấn kêu lên:
“Tỷ tỷ, ngươi thích vật này hả, ta mua tặng cho ngươi nha.”
Mấy người còn đang hoài nghi, không khỏi bừng tỉnh hiểu ra.
Khó trách Thượng Quan Vãn Thanh không biết sợ, nguyên lai là thế tử Hán Thành Vương đấu giá mua tặng cho nàng. Nữ nhân này thật đúng là xảo quyệt, còn lợi dụng một người ngu ngốc, thật sự là một kẻ tham mộ hư vinh.
Ngồi cách đó không xa Duẫn Quận Vương nghe được lời ca ca nói, trong ánh mắt chợt lóe lên tia sắc bén, lạnh lùng liếc, sau đó liền thu lại ánh mắt, cũng không dám lên tiếng.
Thân phận của hắn chỉ là con vợ kế trong Hán Thành vương phủ, căn bản không có quyền quản thằng anh trai ngu đần này.
Đừng nhìn nó ngốc mà lầm, có đôi khi nó nổi chứng bướng bỉnh, chín trâu mười bò cũng kéo không được, thằng đần đó cứ tùy tiện lên cơn điên như vậy, hắn cũng không tin phụ vương vĩnh viễn yêu nó.
Vãn Thanh vừa ra giá, quả nhiên Mộ Dung Dịch phản ứng ngay lập tức, nhìn nàng một cái, sau đó giơ thẻ bài: “Mười ngàn lượng.”
Vãn Thanh trong lòng vui sướng không thôi, Mộ Dung Dịch ơi Mộ Dung Dịch, quả nhiên mắc câu, nàng giữ bình tĩnh, giả bộ buồn bực, trừng mắt nhìn Mộ Dung Dịch liếc mắt một cái.
Mộ Dung Dịch nhìn thấy động tác của Vãn Thanh, không khỏi cao hứng, tâm tình so với lúc trước vui sướng hơn rất nhiều, nhìn Đoan Mộc Hương: “Hương nhi, đợi lát nữa Mộ Dung ca ca mua tặng cho muội.”
“Tốt, tốt, Mộ Dung ca ca huynh thật tốt.”
Đoan Mộc Hương hưng phấn vỗ tay, chen đi qua, ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Dịch, cười nhìn hắn, ánh mắt yêu say đắm.
Vãn Thanh buồn cười nhìn một đôi hèn mọn cách đó không xa kia, tiếp tục bắt đầu trò chơi của nàng: “Mười một ngàn lượng”.
Mộ Dung Dịch không cam lòng, lập tức ra giá tiếp: “Mười hai ngàn lượng.”
Hành động của hắn rõ ràng là chống đối Thượng Quan Vãn Thanh. Lúc này tất cả mọi người nhìn bọn họ, giương mắt xem kịch vui, nếu mà Mộ Dung công tử muốn đùa, bọn họ sẽ đùa cùng hắn.
Hơn nữa những người này không tin Tình Nhân Trụy có thể trị giá hơn mười hai ngàn lượng bạc.
Cái gì mà vĩnh viễn, có người nam nhân nào nguyện ý cùng một nữ nhân làm cái chuyện tầm xàm gì mà một đời một kiếp. Nữ nhân chỉ như hoa trong chậu mà thôi, sớm nở sớm tàn, lúc đó chỉ có nước là rau dại, có tiền còn không tìm được mỹ nhân như hoa như ngọc chơi đùa sao, nên cũng không muốn bỏ bạc ra mua.
Vãn Thanh tiếp tục ra giá: “Mười ba ngàn.”
Hạ Hầu Mặc Viêm ngồi ở bên người nàng, cười vui vẻ, đắc ý liếc xéo Mộ Dung Dịch: “Ta liều mạng với ngươi.”
Lần này Mộ Dung Dịch giận quá, trực tiếp ra giá: “Mười sáu ngàn lượng.”
Xôn xao một tiếng, toàn trường ồ lên.
Không nghĩ tới, chỉ là một mặt dây chuyền nho nhỏ dùng để tặng tình nhân, thế nhưng lại đấu giá được mười sáu ngàn lượng bạc.
Mộ Dung Dịch điên rồi.
Cho dù muốn chống đối với Thượng Quan Vãn Thanh, cũng không cần phải quăng tiền ra cửa sổ như vậy. Lúc này Mộ Dung Dịch đã bình tĩnh lại, có chút ảo não, nhìn Thượng Quan Vãn Thanh, chờ nàng lại ra giá tiếp, chuẩn bị đem Lưu Ly Tình Nhân Trụy tặng cho nàng.
Bên trong phòng đấu giá, tất cả mọi người nhìn Thượng Quan Vãn Thanh, thấy nàng khóe môi ý cười thanh nhã xinh đẹp, từ đầu đến cuối đều là tao nhã, không chịu ảnh hưởng bất luận là chuyện gì.
Người trong phòng đấu giá không khỏi thở dài, cô gái này thật đúng là không giống với những nữ tử bình thường mà?
Thượng Quan Vãn Thanh lại bất động, không nghĩ tới một cặp mặt dây chuyền Lưu Ly thế nhưng lại có giá tới mười sáu ngàn lượng. Nàng nếu như ra giá tiếp, Mộ Dung Dịch chỉ sợ là sẽ bỏ luôn, thanh nhàn nhạt nói:
“Mộ Dung công tử tiền nhiều như nước, tiểu nữ tử tự nhận so ra kém cỏi. Đành tặng cho Mộ Dung công tử vậy, mong Mộ Dung công tử cùng tình nhân của mình có thể vĩnh kết đồng tâm.”
Vãn Thanh dùng tay ra dấu mời, nhất thời toàn bộ tầm mắt nhìn về phía Mộ Dung Dịch.
Chỉ thấy sắc mặt của hắn khó coi cực kỳ, người hơi chút thông minh cũng biết, Thượng Quan Vãn Thanh chỉ sợ từ đầu tới đuôi liền không nghĩ tới muốn mua vật đó.
Chẳng qua là vì muốn chơi khăm Mộ Dung Dịch, cố tình Mộ Dung Dịch còn bị lừa, mười sáu ngàn lượng mua một cặp dây chuyền Tình Nhân Trụy.
Ở trước mặt mọi người muốn đổi ý đều không có biện pháp.
Trên khán đài thanh âm Tôn Hàm vang lên:
“Tốt, mười sáu ngàn lượng một lần, mười sáu ngàn lượng hai lần, mười sáu ngàn lượng ba lần, tốt lắm, cặp Tình Nhân Trụy thuộc về Mộ Dung công tử.”
Tôn Hàm vừa nói xong, Đoan Mộc Hương hưng phấn la lên, thanh âm đều biến chất:
“Mộ Dung ca ca, thật tốt quá, chúng ta mỗi người một cái.”
Đoan Mộc Hương vui vẻ giống như chim nhỏ. Trong lòng mọi người chỉ có một ý niệm, nữ nhân này chính là cái háo sắc, chẳng lẽ không thấy được Mộ Dung công tử tức đến đỏ mắt sao?
Rõ ràng là bị người thiết kế hãm hại, mà nữ nhân ngu ngốc này còn vui vẻ thành như vậy, khó trách Mộ Dung công tử không thích nàng ta.
Đoan Mộc Hương ca ca, Đoan Mộc Lỗi đều chịu không nổi muội muội ngu ngốc này của mình nữa, nhịn không được lên tiếng: “Hương nhi, ngươi có thể yên tĩnh một chút được không? Đây là trong phòng đấu giá đó.”
“Ca ca, người ta là thật vui mừng mà thôi.”
Đoan Mộc Hương còn đối với Đoan Mộc Lỗi làm nũng, hoàn toàn không biết tình trạng căng thẳng trong giờ phút này.
Bên kia náo nhiệt, bên này, Hạ Hầu Mặc Viêm thấy Vãn Thanh đem Tình Nhân Trụy tặng cho Mộ Dung Dịch, có chút mất hứng:
“Tỷ tỷ, ngươi tại sao phải nhường cho hắn, ta đã nói mua tặng cho ngươi mà “
Vãn Thanh nghe vậy, đã quên mất tính tình của chàng ngốc này, nhanh chóng trấn an hắn:
“Mặc Viêm, ta trước đó có thích mấy cái kia, nhưng hiện tại lại không thích, nên chúng ta không cần mua.”
“Ồ, không thích nữa sao?.”
Hạ Hầu Mặc Viêm nghe Vãn Thanh nói không thích, kinh ngạc há to mồm, nhìn nàng. Lúc này bên trong phòng đấu giá, Tôn Hàm đã đem Tình Nhân Trụy giao cho Mộ Dung Dịch, tay cầm ngân phiếu.
Bắt đầu bán đấu giá vật phẩm thứ ba.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.