Phần 1: Đi xem so tài thi đấu chọn người
Ai ngờ những ngày sau đó, Vãn Thanh một chút động tĩnh cũng không có.
Còn Yên Nhiên cùng Thanh Lăng, hai người bị Triệu bà tử mang người đánh. Đến tận bây giờ vẫn còn chết khiếp, đành phải phái người báo cho phụ mẫu bọn họ đến, mang bọn họ ra khỏi Thượng Quan phủ.
Trong lòng nghĩ, chỉ cần kiếm một người trong sạch gả đi là được.
Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc như buông cả trái tim đang treo lơ lửng trong mấy ngày nay xuống. Nhưng mà vẫn còn lo lắng đề phòng.
Có vẻ như, con nhỏ Thượng Quan Vãn Thanh biết chuyện mà mẹ con bọn họ làm với nó. Cho nên bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ đối phó với mẹ con bọn họ.
Mẹ con hai người cứ nghĩ như vậy, một ngày lại một ngày, thật hết sức là dày vò.
Hai ngày sau, lấy Hán Thành Vương phủ làm đầu, mang theo ngũ đại thế gia mở màn cuộc chọn lựa người tham gia thách đấu.
Vãn Thanh vốn không có ý định đi xem.
Cố tình đêm hôm trước, sau khi bé đi học trở về, nói rằng lão sư cho nghỉ học hai ngày, muốn nàng mang bé đi xem chọn lựa người tham gia khiêu chiến, việc này sẽ giúp bé có thêm kinh nghiệm và kiến thức cho bản thân về sau.
Vãn Thanh chỉ đành phải đồng ý.
Nếu Tào trưởng lão đã cho phép bé đi tìm hiểu, đương nhiên là sẽ có ích cho bé, nàng sao có thể ngăn cản.
Lại thêm một điều nữa, Tào trưởng lão thân là Thượng Quan gia trưởng lão, phải đứng ra chọn lựa người tham gia khiêu chiến, chắc chắn là rất bận rộn, làm sao có thể chăm sóc tốt cho bé.
Cho nên những ngày này nàng phải chăm sóc bé, giống như những ngày còn sống trên núi.
Đồng Đồng luôn luôn thích náo nhiệt, lại khó có dịp được nghỉ, nên bé rất hưng phấn giống như một chú chim sẻ, vui vẻ líu ríu nói không ngừng.
Chiêu Chiêu đứng ở một bên cũng kêu tới kêu lui, không khí phòng khách tràn ngập vui vẻ.
Vãn Thanh nhìn hai đứa chơi đùa như điên loạn trong chốc lát, liền dặn dò hai đứa quậy hết chỗ nói này nên ngủ sớm. Ngày mai còn phải đi xem cuộc tuyển chọn người ra khiêu chiến nữa, đi trễ sẽ không còn chỗ ngồi tốt.
Đồng Đồng nghe vậy, lập tức nhu thuận gật đầu, ngoan ngoãn hôn một cái vào hai gò má của Vãn Thanh:
"Mẫu thân, ngủ ngon, ngày mai gặp"
Bé cười tủm tỉm, trong lòng cảm thấy mĩ mãn, ôm Chiêu Chiêu đi ra ngoài.
Phía sau, Vãn Thanh trong mắt tràn đầy cưng chiều nhìn bóng dáng bé rời đi. Từ sau khi bé bắt đầu đến học đường, càng ngày càng cởi mở, chỉ cần chuyện có ích đối với bé, nàng đều 'nghĩa vô phản cố' mà làm.
*Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa không được chùn bước.
"Tiểu thư, nhìn Đồng Đồng rất vui vẻ”
"Ừ, bé vui là được rồi"
"Xem ra, ta cho bé đi học là rất đúng. Với độ tuổi này của bé nên cùng chơi chung với mấy đứa trẻ bằng tuổi, bằng không tính tình sẽ trở nên quái gỡ, cô độc, âm trầm"
"Vẫn là tiểu thư suy nghĩ chu toàn"
"Chúng ta cũng đi ngủ đi. Ngày mai, vừa vặn vừa đúng một lần, chứng kiến được thực lực của ngũ đại thế gia"
"Nhìn xem xem, gia tộc đứng đầu trong ngũ đại thế gia, Mộ Dung gia tộc, rốt cuộc có thực lực cường đại đến như thế nào? Còn có, Thượng Quan gia chúng ta là gia tộc nhỏ bé đến cỡ nào. Hừ, ta rất mong chờ"
Hồi Tuyết nở nụ cười, hai người đi ra ngoài, một đường trở về phòng. Hồi Tuyết bỗng nghĩ đến một việc, nhanh miệng xin chỉ thị Vãn Thanh:
"Tiểu thư, Yên Nhiên cùng Thanh Lăng đã được phụ mẫu mang ra khỏi phủ, cũng đã bị trục xuất. Trước mắt, vị trí của bọn họ vẫn còn trống"
"Bây giờ cần phải bù thêm người vào, hay là cứ để như vậy?"
Vãn Thanh nghĩ một chút, liền nghĩ đến Hỉ nhi cùng Phúc nhi, hai tiểu nha hoàn kia.
Hai tiểu nha đầu này đều không phải là người đặc biệt thông minh lanh lợi. Song, trái lại rất thật thà chất phác, lại thành thật. Nếu đã như vậy ... nàng, không cần người không thành thật.
Nàng không phải người nhỏ mọn, tính toán chi li, mà nàng chẳng qua chỉ muốn có thêm hai nha hoàn 'tận tâm tận lực' hầu hạ mà thôi.
*Tận tâm tận lực: Hết lòng hết dạ cố gắng hết sức.
"Để Hỉ nhi cùng Phúc nhi thay vào vị trí của Yên Nhiên cùng Thanh Lăng đi"
"Dạ, lát nữa em sẽ nói với bọn họ sau"
Hồi Tuyết trả lời. Sau đó hầu hạ Vãn Thanh rửa mặt súc miệng, nghỉ ngơi. Kế tiếp mới đem lời của tiểu thư báo cho Triệu bà tử biết.
Triệu bà tử nói cho Hỉ nhi cùng Phúc nhi, hai tiểu nha đầu hạnh phúc dập đầu tạ ơn, cuối cùng cũng đã hết khổ.
Cuộc so tài chọn người được tiến hành ở trong sân tập võ của Mộ Dung gia. Sân tập võ rất lớn, chính giữa là một cái đài cao hình tròn. Bốn phía được rào chắn bằng đá bạch ngọc.
Phía bên trong cùng là một cái đình rất dài và cao, được sắp xếp một loạt bàn ghế trong rất sang trọng. Đại khái là chỗ ngồi của giám khảo cùng những người quyền cao chức trọng.
Phía dưới là từng loạt từng loạt ghế dài. Ghế dài phía trước là bàn trà cao, cung cấp đặc biệt cho người ngồi xem thi đấu, còn có hạ nhân chuyên phục vụ trà nước và điểm tâm, trông thật xa xỉ.
Sớm tinh mơ, cửa sân luyện võ mở ra. Trước cửa, có các đệ tử Mộ Dung gia phái ra cung nghênh khách nhân, người người tấp nập rất náo nhiệt.
Người ngũ đại thế gia lần lược đến, còn có con cháu của mấy trọng thần trong triều. Nam tử đến thì chẳng nói gì, nhưng ngay cả nữ tử cũng xuất hiện không ít.
Huyền Vũ đại lục coi trọng nhất chính là võ lực. Cho nên dân chúng tương đối cởi mở.
Ở những nơi sang trọng, không ngăn cản nam nữ đồng thời xuất hiện. Nên những hoạt động giống như thế này, thì thiên kim tiểu thư cả ngày chỉ quanh quẩn ở trong phủ cũng đều sẽ xuất hiện.
Điều này cũng cho các nàng một không gian tự do hoạt động.
Vãn Thanh là cùng phụ thân ngồi chung một chiếc xe ngựa. Thân là một phần tử trong Thượng Quan phủ, chuyện lớn như vậy, Thượng Quan Hạo đương nhiên sẽ xuất hiện.
Tuy rằng chưa hẳn có người coi trọng, nhưng ông chưa bao giờ để ý. Đồng Đồng ôm Chiêu Chiêu, ngồi ở trong lòng Thượng Quan Hạo, dọc đường hưng phấn nói:
"Ông ngoại, nhất định rất náo nhiệt đi"
"Ừ, khẳng định rất náo nhiệt"
Thượng Quan Hạo trả lời Đồng Đồng, trong lòng có chút không yên. Bởi vì, mỗi một lần tranh tài giống như vậy thì ...
Mặt mũi Thượng Quan gia bọn họ … sẽ bị mất thể diện cực kỳ thê thảm, càng ngày càng làm người khác xem thường.
Vãn Thanh liếc mắt nhìn phụ thân một cái, nhịn không được lên tiếng khuyên ông:
"Phụ thân, cha cần gì tự tìm phiền não như vậy chứ? Cùng là con dân Kim Hạ quốc, cho dù là nước khác tham gia khiêu chiến. Không phải cũng giống nhau sao? Cũng đều là vì giành vinh quang cho Kim Hạ quốc chúng ta"
Thượng Quan Hạo nhìn con gái mình một cái, biết Thanh nha đầu nói không sai.
Nhưng là ... Cũng bởi vì mấy gia tộc khác đều có người tài giỏi, mà Thượng Quan gia lại càng ngày càng lun bại, không cách nào kiếm ra được một người nào gọi là xuất sắc.
Gia tộc khác thì khí thế hiên ngang ngẩng cao đầu.
Mà bọn họ ... Thượng Quan gia ... lại kém cỏi đến mức luôn luôn gục đầu xuống đất. Nếu như có người tài giỏi xuất hiện, mấy gia tộc kia còn dám coi thường Thượng Quan gia bọn họ nữa sao?
"Thôi, không đề cập tới chuyện này nữa, hôm nay chúng ta chỉ là đến xem thi đấu"
Thượng Quan Hạo trong lòng buông lỏng một chút, đang ngồi ở trong lòng ông, Đồng Đồng cảm nhận được ông ngoại đang không vui, vươn tay vuốt vuốt mặt Thượng Quan Hạo:
"Ông ngoại, ông yên tâm đi"
"Lần sau con sẽ giúp ông đánh, ông phải tin tưởng Đồng Đồng nha. Con nhất định sẽ giúp ông đánh thắng những người kia"
Nghe được âm thanh non nớt dễ nghe của Đồng Đồng, Thượng Quan Hạo không tự chủ được buông ra phiền muộn trong lòng. Vươn tay ôm chặt bé, cười gật đầu:
"Đúng vậy, Đồng Đồng chính là hy vọng của ông ngoại. Chờ đến lần sau, Thượng Quan gia của chúng ta đã có người tài giỏi hơn người rồi"
"Ông ngoại tin tưởng Đồng Đồng nhà chúng ta, nhất định sẽ đem người khác đánh cho họ lạc hoa lưu thủy"
"Cái gì gọi là lạc hoa lưu thủy vậy ông?"
*Lạc hoa lưu thủy (Hoa rơi nước chảy): thất bại thảm hại.
Đồng Đồng tò mò hỏi, Vãn Thanh cười vươn tay sờ đầu của bé, giải thích cho bé hiểu:
"Có nghĩa là đánh cho người đó không ra hình người, cha mẹ nhìn không ra"
Đồng Đồng nghe vậy, lập tức gật đầu:
"Đúng, đúng, Đồng Đồng muốn đem bọn họ đánh cho lạc hoa lưu thủy"
Nói xong, bé còn vươn ra nắm tay nhỏ bé của mình, trái phải cùng đấm vào không khí một lượt. Trên xe ngựa, lập tức tràn đầy tiếng cười, một đường chạy nhanh hướng sân luyện võ Mộ Dung gia mà chạy.
Thời điểm mọi người tới nơi, đã có rất nhiều người đi vào trong, nhưng mà vẫn có người đang lần lượt chạy tới.
Vãn Thanh, Thượng Quan Hạo và Đồng Đồng cùng xuống xe ngựa, Hồi Tuyết và đám người hầu của Thượng Quan Hạo ngồi ở trên xe ngựa phía sau. Thấy xe ngừng hẳng, mới lật đật nhảy xuống nhanh chạy tới hầu hạ chủ tử.
Vừa chuẩn bị tiến vào trong, liền chạm mặt đám người Thượng Quan phủ nhà chính bên kia, đang ở trước cửa cùng người ta nói chuyện.
Trong đó cũng có bóng dáng của Tào trưởng lão, Thượng Quan Hạo lập tức đi qua chào hỏi, Vãn Thanh nắm tay bé lẳng lặng ngắm nhìn bọn họ.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy gia chủ Thượng Quan phủ, đại bá phụ, Thượng Quan Chử.
Thân hình có vẻ mập mạp, thiếu một chút oai nghiêm, lại rất ôn hòa ấm áp. Còn gương mặt thì đầy ý cười, khiêm tốn cùng người khác chào hỏi.
Bộ dạng này, căn bản không thích hợp làm gia chủ một gia tộc lớn.
Vãn Thanh thẳng thắng bình luận.
Hắn, chỉ thích hợp làm người làm ăn buôn bán, không thích hợp ngồi trên chiếc ghế gia chủ mang đầy áp lực cùng gánh nặng như vậy. Cho nên nói, Thượng Quan phủ càng ngày càng suy tàn, cũng không phải là không có đạo lí.
Vãn Thanh suy nghĩ đến nhập thần, Thượng Quan Hạo đã quay đầu lại kêu nàng:
"Mau tới đây gặp qua đại bá phụ đi con"
Vãn Thanh lấy lại tinh thần, nắm lấy tay Đồng Đồng cùng đi qua, không kiêu ngạo không siểm nịnh kiến lễ với đại bá phụ cùng nhị bá phụ:
"Vãn Thanh gặp qua đại bá phụ, nhị bá phụ"
Hai người gật đầu, cũng không nói thêm gì, ý bảo nàng đứng lên. Loại thời điểm này, bọn họ cũng không có tinh thần và thể lực để nói thêm cái gì.
Ở phía sau bọn họ, có không ít nữ tử trong đám người đi theo.
Trong đó, có dòng chính đông phủ tiểu thư Thượng Quan Nguyệt Phượng, tây phủ tiểu thư Thượng Quan Loan Thư, còn có hai ba người nử tử nữa nhưng Vãn Thanh không biết. Chắc là con của thiếp thất bên kia.
Bọn họ cùng nhau nói to nói nhỏ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Vãn Thanh.
Vãn Thanh lười để ý tới các nàng nói cái gì, Thượng Quan Nguyệt Phượng tự chủ động đi tới hướng Vãn Thanh chào hỏi.
"Đại tỷ cũng đã tới"
"Ừ"
Vãn Thanh gật đầu, bảo bé:
"Đồng Đồng chào dì đi con"
Đồng Đồng chào hỏi qua Tào trưởng lão trước, sau đó mới hành lễ với Thượng Quan Nguyệt Phượng, thân hình bé nhỏ, đứng đắn lễ phép khom lưng:
"Đồng Đồng xin chào dì"
Bộ dáng bé lanh lợi đáng yêu, khiến cho Thượng Quan Nguyệt Phượng thật thích bé, ngồi xổm người xuống nhìn thẳng vào mắt bé:
"Con gọi là Đồng Đồng sao? Bộ dạng thật đáng yêu nha"
"Con cảm ơn dì, dì cũng rất xinh đẹp nha. Cùng mẫu thân con giống nhau, đều là mỹ nhân hết"
Đồng Đồng nói xong, Thượng Quan Nguyệt Phượng nhịn không được cười rộ lên, đứa nhỏ này thật đáng yêu. Đứng lên, nắm lấy tay Đồng Đồng, nhìn Vãn Thanh:
"Chúng ta cùng nhau vào đi"
"Ừ"
Người Thượng Quan gia đã lần lượt đi vào gần hết. Vãn Thanh cùng Thượng Quan Nguyệt Phượng hai người đi theo dòng người phía trước đi vào.
Phía sau, bỗng phát lên giọng nói vô cùng khinh thường:
"Loan Thư tỷ tỷ, Nguyệt Phượng tỷ tỷ làm cái trò gì vậy? Vậy mà lại cùng cái con nhỏ không biết liêm sĩ Thượng Quan Vãn Thanh kia ở cùng một chỗ, còn dắt tay thằng con hoang kia nữa chứ"
"Mặc kệ nàng ấy. Còn các người, an phận chút cho ta"
Thượng Quan Loan Thư cúi đầu cảnh cáo. Phía sau lập tức không dám hó hé.
Thượng Quan Loan Thư không phải là vì nói giúp Thượng Quan Vãn Thanh. Mà là ngày hôm nay, mấy vị trưởng bối trong Thượng Quan phủ, người người tâm tình đều cực không tốt.
Những người này tốt nhất nên ít gây chuyện. Bằng không, làm cho đại bá phụ cùng cha nàng nhìn đến, thật sự là không có kết cuộc tốt đẹp.
Đoàn người phía sau không có một thanh âm, chỉ có Tào trưởng lão cùng Hầu gia đi phía trước thỉnh thoảng nói một đôi lời.
Vãn Thanh đi vào, liếc nhìn tình cảnh bên trong một cái, mặt liền tối đen. Mấy vị trí quan sát tốt ở phía trước, đều bị người chiếm hết. Bọn nàng chỉ có thể ngồi ở ghế dựa ở phía sau.
Nhưng mà mấy người đại bá phụ thì khác, bọn hắn vẫn đi về phía trước. Bởi vì là người trong ngũ đại thế gia, đương nhiên sẽ có chỗ ngồi của riêng mình. Còn các nàng, đành phải ngồi ở mặt sau vậy.
Vãn Thanh mang con cùng Thượng Quan Nguyệt Phượng tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, ngồi còn chưa nóng ghế, liền nghe được phía trước có người chuyện bé xé to la lên.
"Ai nha, đây không phải là Thượng Quan Vãn Thanh sao?"
"Sao mà bổn tiểu thư đi đến đâu cũng đều nhìn thấy ngươi vậy hả? Đúng là âm hồn không tan nha"
Vãn Thanh nhìn qua, nguyên lai đám người ngồi phía trước, chính là người nhà của Lã Thừa tướng. Người nói chuyện, chính là Lã Phượng Kiều. Vừa nhìn thấy Vãn Thanh, liền dùng khăn che miệng nở nụ cười.
Lời của ả làm cho mọi người ngồi xung quanh đều quay mặt nhìn sang, âm thanh bàn tán bắt đầu nổi lên.
Hồi Tuyết đứng bên cạnh Vãn Thanh lông mày dựng lên, lạnh lùng trừng mắt Lã Phượng Kiều.
Nữ nhân đáng chết này, sao đến chỗ nào cũng đều bôi nhọ thanh danh của tiểu thư. Thật sự là đáng đánh.
Mang danh tiểu thư danh giá, con gái thừa tướng, một trong ngũ đại thế gia. Sao mà chẳng khác mấy người nữ nhân chanh chua đanh đá trong kỹ viện. Đúng là miệng chó không mọc ngà voi.
Hồi Tuyết muốn lên tiếng mắng ả, thì Vãn Thanh đã mở miệng giành nói trước:
"Giống nhau, giống nhau thôi"
"Lữ tiểu thư không phải cũng giống như vậy sao? Tại sao chỗ nào cũng đều có bóng dáng của Lữ tiểu thư vậy? Ta và tiểu thư cũng giống nhau, đều là âm hồn không tan"
Lã Phượng Kiều nghe Vãn Thanh phản bác lại, giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, không khỏi thất vọng, sắc mặt trầm xuống:
"Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi đừng tưởng rằng chạy đến nơi đây, Mộ Dung công tử sẽ đổi ý, mà quay lại cầu hôn ngươi"
Vãn Thanh sắc mặt chưa thay đổi, như trước, vẫn luôn treo ý cười trên mặt. Chỉ là đáy mắt rét lạnh, ánh sáng lạnh khiếp người bắn về phía Lã Phượng Kiều, khiến cho ả theo bản năng nuốt nước miếng.
Miệng khô đắng, cố giả bộ bình tĩnh mở miệng:
"Ta không có nói sai"
Vãn Thanh nhàn nhạt mở miệng:
"Đó là chuyện riêng của ta cùng Mộ Dung công tử, không liên quan đến Lữ tiểu thư. Lữ tiểu thư có phải hay không rất thích xen vào việc của người khác?"
Vãn Thanh nói xong, Đồng Đồng lập tức tiếp lời:
"Bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác"
Lã Phượng Kiều nghe Đồng Đồng mắng xong, vẻ mặt thay đổi, tức giận trừng mắt nhìn Đồng Đồng. Lại nhất thời nổi giận không được, bởi vì Đồng Đồng chỉ là một đứa bé.
Nàng cũng không tệ đến nổi tức giận cùng một đứa trẻ, như vậy nhìn vào có vẻ như nàng thật không có giáo dưỡng. Nhất thời nói không ra lời, mặt tức đến mức đỏ bừng.
Mấy người nữ tử ngồi bên cạnh ả, nhanh kéo ả ngồi trở lại, khuyên:
"Thôi, thôi, đừng cãi nữa. Đợi lát nữa bắt đầu, người của Thượng Quan gia cũng tham gia so tài. Để xem, gia tộc chúng ta và gia tộc bọn họ, xem người của gia tộc nào sẽ được lựa chọn"
Nàng kia vừa nói xong, mấy người Thượng Quan gia ngồi xung quanh sắc mặt người nào cũng thay đổi, rất khó coi. Chỉ có vẻ mặt của Vãn Thanh là bình thường.
Nàng mặc kệ chuyện liên quan đến Thượng Quan gia, cái gia tộc giả tình giả ý này.
Hừ, trong những người này, có bao nhiêu người là thật tâm thật ý đối đãi mẹ con bọn họ chứ. còn nữa, ngay cả phụ thân cũng đều là đối tượng bị bọn họ gạt bỏ.
Là người con, người anh em của bọn họ, mà bọn họ còn nhẫn tâm như thế. Cho nên, Thượng Quan gia như thế nào, cùng nàng không quan hệ.
Ngày hôm nay, nàng chỉ là mang bé đến quan sát học tập mà thôi, không hề có ý khác.
Vãn Thanh nghĩ, liền cúi đầu xuống cùng con trò chuyện:
"Đồng Đồng, đợi lát nữa cẩn thận quan sát người khác so tài nha con. Đây chính là đánh nhau chân thực nhất, là kinh nghiệm đáng để học hỏi"
"Dạ, mẫu thân, con đã biết"
Đồng Đồng đứng dậy, bỗng nhiên ra sức nhướng đầu, hướng một đám người đang đi qua kêu hết cỡ:
"Mặc Viêm, Mặc Viêm, ta ở trong này, ta ở trong này này"