Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Chương 53.2: Mẫu thân, mẹ nhìn thấy còn không phải chảy nước miếng (2)




Phần 2: Mẹ con tranh cãi
Hồi Tuyết miệng vừa nói xong, động tác cũng rất nhanh, theo sát phía sau Vãn Thanh, nhưng mà Phượng Ly Ca lại vung tay lên. 
Phía sau hắn, mười mấy tên thủ hạ cao to, lập tức giục ngựa tiến lên. Lại giơ tay lên tiếp, một loạt hắc y nhân tạo ra một tầng kết giới màu xanh lá cây, ngăn cản Hồi Tuyết đường đi. 
Hồi Tuyết thất vọng vô cùng, khẽ nguyền rủa một tiếng: 
"Đáng chết"
Giương mắt nhìn, chỉ thấy trước mắt là một mảnh màu xanh biếc bao trùm toàn bộ khu vực xe ngựa, Đồng Đồng cùng tiểu thư, cũng không nhìn thấy rõ, nàng biết mọi người đều ở trong kết giới, không khỏi lo lắng, ở bên ngoài kêu lên: 
"Các ngươi đừng làm tổn thương tiểu thư nhà ta, đừng tưởng rằng Sở kinh là nơi mà bọn ngươi có thể hồ tác vi phi"
*Hồ tác vi phi: Làm ẩu làm càng; làm xằng làm bậy.
Hồi Tuyết tuy rằng nói như thế, nhưng không hề có người để ý đến lời nói của nàng.
Mà Vãn Thanh vừa tới gần xe ngựa, liền ôm lấy bé, đứng ở ngoài xe ngựa. Lúc này, nàng mới nhìn thấy cảnh tượng bên trong xe ngựa. 
Bên trong xe ngựa rất xa hoa xa xỉ, được trải giường êm, trên giường được trải thêm một tấm thảm lông màu trắng rất rậm rạp, tinh xảo đẹp đẽ quý giá. 
Một nam từ mang một cái mặt nạ đầu chim che phủ nữa gương mặt, tùy ý dựa vào ở trên giường êm. Ngón tay thon dài hoàn mĩ nhẹ nhàng chạm đến tấm thảm dài mềm mại kia. 
Tuy rằng nhìn không rõ gương mặt của hắn. Nhưng giờ phút này, nhìn hắn rất cao quý tao nhã, thật giống như trời sinh tôn giả. 
Cái loại cao ngạo như mây tận trên trời, bản lãnh xưng hùng xưng bá, nhìn người đời bằng nữa con mắt này. Vãn Thanh không nhìn thấy cái loại cảm giác này trên người thái tử Hạ Hầu Lạc Thần. 
Nhưng lại thấy được loại khí thế bá đạo này trên người nam tử ngay trước mắt này. Có thể thấy được, người nam tử này, mặc dù không phải là người trong hoàng thất, nhưng cũng là người thật sự có khí phách.
Vãn Thanh sau khi đánh giá xong, tuy rằng đã khẳng định người trước mắt là Đàm Đài Văn Hạo, nhưng cũng không quên lên án công khai trách mắng hắn.
"Đàm Đài gia chủ" 
"Người đời đều nói, ngươi là người lạnh lùng như băng. Vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, nhưng không phải ngay cả một đứa trẻ cũng không buông tha chứ" 
"Chúng ta cùng ngươi, không oán không thù, cớ sao ngươi lại bắt cóc con ta?"
Vãn Thanh vừa nói xong, bên trong xe ngựa, Đàm Đài Văn Hạo khóe môi khó thấy được nhếch lên một cái. 
Lời này thật thú vị, nâng mắt nhìn Vãn Thanh. Đôi mắt đen như mực kia thật giống như đầm lầy sâu không đáy, sâu không lường được, nổi nổi chìm chìm, dễ dàng liền có thể bắt được tâm một người. 
Nhưng Vãn Thanh vốn tự chủ hơn người, chỉ trong nháy mắt, liền phục hồi tinh thần, sắc mặt vẫn như lúc bình thường.
Đàm Đài Văn Hạo trong mắt chợt lóe lên tia tăm tối. 
Nữ tử này... không phải không có biểu hiện ra bên ngoài. Mà là nàng, chỉ cố che đậy qua lời nói, nàng cùng người khác, thật đúng là không giống nhau.
Hai người đang đấu mắt, Đồng Đồng nghe xong lời mẫu thân nói, liền biết mẫu thân đã hiểu lầm, nóng vội vươn tay che miệng mẫu thân, vì Đàm Đài Văn Hạo biện bạch: 
"Mẫu thân, chuyện không liên quan đến Đàm Đài ca ca. Là do con cố đuổi theo xe ngựa, ca ca sợ con té ngã, cho nên mới dùng đai lưng giúp con một chút mà thôi"
"Đàm Đài ca ca?"
Vãn Thanh có chút kinh hãi. Người luôn luôn bình tĩnh, giờ phút này, trong lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Con thật đúng là rất trâu rồi, ánh mắt của con sao lại cùng người khác không giống nhau. Chuyên chọn người khó dây vào để nhận thức. 
Lần trước, sau khi bé nói xong chuyện kia, nàng chỉ cho là bé vui đùa trong chốc lát. Ai ngờ bé lại không buông tha cho việc đó.
Vãn Thanh cuối cùng cũng biết rõ. 
Người ta, Đàm Đài lâu chủ, căn bản không hề bắt cóc con nàng, mà là do con nàng chọc người ta trước. 
Nghĩ vậy, sắc mặt đen thùi lùi, ánh mắt liền có một chút không được tự nhiên, trừng mắt nhìn bé liếc mắt một cái, muốn dạy bảo bé một trận. 
Nhưng ở trước mặt người khác lại không mở miệng được, cho nên cuối cùng, cái gì cũng chưa nói, đành phải ngẩng đầu nhìn Đàm Đài Văn Hạo.
"Con của ta đã quấy rầy đến Đàm Đài gia chủ rồi, mới vừa rồi là Vãn Thanh mạo phạm. Đành ở tạm trong này, cho phép Vãn Thanh bồi lễ cùng gia chủ"
Vãn Thanh thái độ lập tức trở nên khách khí. Hơn nữa, sự biến hóa trên mặt rất nhanh, một giây trước còn thịnh khí lăng nhân, đến giờ phút này lại tươi cười đầy mặt. 
Bất quá chỉ trong nháy mắt, mà nàng lại biến hóa được như thế, còn không chê vào đâu được. Đàm Đài Văn Hạo ánh mắt thâm sâu, cho tới bây giờ hắn đối với nữ nhân không có hứng thú. 
Nhưng mà với Thượng Quan Vãn Thanh thì … hình như có hơi chút hứng thú.
*Thịnh khí lăng nhân: cả vú lấp miệng em; lên mặt nạt người; vênh váo hung hăng.
"Không có việc gì, bản lâu chủ sẽ không trách bé. Chỉ là … thằng nhóc này nói muốn nhận bản lâu chủ làm phụ thân"
Âm thanh từ tính tối ăm u ám lại trầm thấp trong xe ngựa vang lên. Vãn Thanh chớp chớp mắt, có chút phản ứng không kịp. 
Đợi cho đến khi nàng phản ứng kịp... thì nàng chỉ muốn tìm cái lổ để chui vào, hoặc là hung hăng gõ cái đầu nho nhỏ của Thượng Quan Đồng, đối với cái mông của bé chà chà đạp đạp một lúc cho đỡ xấu hổ. 
Bé đúng là tiểu quỷ, thật sự lại kéo ra một người nam nhân đến đây làm phụ thân. Hơn nữa lúc trước, nàng còn hiểu lầm người ta bắt cóc con nàng. 
Kết quả, con nàng là giữa đường chạy đuổi theo người ta, muốn cho người ta làm phụ thân của mình, thật là mất mặt mà.
Luôn luôn bình tĩnh, Vãn Thanh có chút không chịu nỗi cái tin sét đánh này, gò má hiện lên một màu đỏ tươi, chỉ có thể đứng như trời trồng mà nhìn Thượng Quan Đồng.
Tiểu quỷ này vừa thấy mẫu thân nhìn bé, vẫn còn tiếp tục giả vờ đáng yêu, chớp chớp mắt, đối với nàng làm nũng.
"Mẫu thân, người ta thật rất thích Đàm Đài ca ca nha. Mẹ có thể hay không để cho ca ấy làm phụ thân của con?" 
"Mẹ có biết không? Đàm Đài ca ca thật là lợi hại nha, ca ấy có đủ sức mạnh để bảo vệ Đồng Đồng cùng mẫu thân nha. Hơn nữa, ca ấy bộ dạng cũng rất tuấn tú nha, lại có tiền nữa nha"
Thượng Quan Đồng càng nói càng chột dạ. 
Bởi vì bé chỉ biết là Đàm Đài Văn Hạo võ công hết sức lợi hại, về phần cái gì tuấn tú hay không có tiền? Đều là do Đàm Đài ca ca chínhmiệng nói ra nha không biết là thật hay giả, chỉ mong là thật.
Thượng Quan Đồng cầu nguyện ở trong lòng, Vãn Thanh thì trực tiếp cự tuyệt: 
"Làm sao con biết hắn tuấn tú, nói không chừng bộ dạng của hắn xấu xí vô cùng, mặt đầy rỗ. Trên mặt lại có một hay nhiều vết sẹo, mẫu thân sợ nhìn đến ăn không vô"
"Sẽ không, mẫu thân, mẹ hãy cố gắng mà nhìn đi, cô gắng mà nhìn đi nha" 
"Mẹ thấy không? Ca ấy thật là tuấn tú nha. Tuy rằng nhìn không thấy mặt, nhưng mà đội mặt nạ cũng rất thú vị mà, phải hay không?"
Thượng Quan Đồng đối với mẫu thân đẩy mạnh tiêu thụ nam nhân bên trong xe ngựa kia. Mẹ con hai người liền đứng ở bên ngoài xe ngựa thảo luận chuyện về nhan sắc Đàm Đài Văn Hạo. 
Bên trong xe ngựa, nam nhân khuôn mặt lạnh nhạt, nhưng đôi mắt đen thâm sâu như đầm lầy không đáy lại đang dao động như sóng biển. 
Khóe môi nhếch lên, một tia lạnh băng trong không khí bao trùm quanh thân, chỉ nghe thấy âm thanh của hắn vang lên như hồ nước lạnh băng.
"Muốn hay không bản lâu chủ lấy mặt nạ ra, cho hai mẹ con các ngươi nhìn xem xứng hay không xứng?"
Vãn Thanh lập tức lắc đầu, nàng căn bản không muốn nhìn thấy bộ dáng của hắn. Hơn nữa nghe hắn phát ra âm thanh âm trầm, rõ ràng là dấu hiệu sắp tức giận đến nơi. 
Nhưng mà Đồng Đồng thì ngược lại cùng nàng, lập tức giống như gà con đang ăn gật đầu lia lịa: 
"Tốt, tốt, Đàm Đài ca ca nhất định là một tuyệt thế đại mỹ nam. Mẫu thân, mẹ nhìn thấy ngàn lần vạn lần không thể chảy nước miếng nha, cũng không thể cự tuyệt nữa nha"
Đồng Đồng dứt lời, chỉ nghe khì một tiếng, thấp thoáng có tiếng cười. Nguyên lai là người đang ngồi trên ngựa cao, Phượng Ly Ca, thật sự không nhịn nổi. 
Nói thật ra, hắn tự nhận là người lạnh lùng, nhưng sự thật là cho tới tận bây giờ hắn còn chưa từng gặp qua hai mẹ con quái lạ như vậy. Thật sự là không nhịn nổi, cho nên liền bật cười.
Hắn cười, bên trong xe ngựa Đàm Đài Văn Hạo sắc mặt trầm xuống, mở miệng: 
"Đi"
Ra lệnh một tiếng, Phượng Ly Ca vung tay lên, phía sau, vài người thủ hạ thu kết giới, xoay người liền leo lên ngựa. 
Chiếc xe ngựa xa hoa kia cũng trong nháy mắt nhanh chóng biến mất, chỉ để lại hình bóng Vãn Thanh ôm Đồng Đồng đứng tại chỗ. 
Thượng Quan Đồng còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, thì nhìn thấy người đã đi mất rồi, buồn bực, gương mặt khổ qua vẫy vẫy tay theo hướng xe ngựa chạy: 
"Đàm Đài ca ca, ca còn nói có đồng ý làm cha ta hay không nữa? Ca còn nói có đồng ý làm cha ta hay không nữa đó? Đàm Đài ca ca?"
Phía trước tuy đã đi rất xa, nhưng từ trên lưng ngựa Phượng Ly Ca có thể nghe rõ mồn một, kinh ngạc thiếu chút nữa chổng đầu xuống đất, nhưng mà không dám nói thêm cái gì.
Bên trong xe ngựa, vang lên giọng nói lạnh lẽo khát máu của Đàm Đài Văn Hạo: 
"Mộc vương tử hẹn giờ nào gặp mặt?"
Phượng Ly Ca nghe chủ tử hỏi xong, sắc mặt thay đổi ngay lập tức, nhanh mở miệng xin lỗi: 
"Thuộc hạ đáng chết, còn không đi sẽ đến muộn"
Lời vừa nói ra, liền mệnh lệnh thủ hạ gấp rút chạy đi đến trước nơi hẹn gặp.
Vãn Thanh ôm con đứng ở trên đường phố trống trải. 
Hồi Tuyết cùng mấy hộ vệ Thượng Quan phủ vừa nhìn thấy đại tiểu thư cùng tiểu công tử không có việc gì, nhanh đi lại, quan sát thấy các chủ tử không có việc gì, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Tiểu thư, không có sao chứ"
Mới vừa rồi, bởi vì kết giới quá dầy, cho nên bọn họ, mấy người đứng bên ngoài, không biết bên trong xảy ra chuyện gì? Vãn Thanh sắc mặt nóng đỏ, lắc đầu: 
"Không có việc gì, chúng ta trở về đi"
Nói xong bế con lên xe ngựa, Hồi Tuyết nghi ngờ nhìn Vãn Thanh liếc mắt một cái. 
Sao mặt tiểu thư có vẻ như hơi đỏ thì phải? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sau đó ngừng suy nghĩ, leo lên xe ngựa, một đường hồi Thượng Quan phủ.
Bên trong xe ngựa, Đồng Đồng bĩu môi, trông bé rất không vui, đứng thẳng người ôm đầu. 
Vãn Thanh vốn còn muốn giáo huấn bé. Nhưng mà, mắt vừa nhìn thấy bé, giờ phút này có biểu tình khổ sở như vậy, liền không mở miệng được. 
Nhất thời bên trong xe ngựa không có một chút âm thanh, chỉ có tiếng rao hàng la hét thanh bên ngoài cùng tiếng lộp cộp của xe ngựa.
Mắt thấy đã đến trước cửa Thượng Quan phủ, Đồng Đồng bỗng nhiên ngẩng đầu, trên mặt thậm chí còn có nước mắt, dọa Vãn Thanh nhảy dựng.
"Sao vậy con?"
"Vì sao Đàm Đài ca ca không muốn làm cha của con? Có phải là tại vì con là đứa trẻ không ai cần hay không? Cho nên người khác mới không đồng ý làm phụ thân của Đồng Đồng?"
Âm thanh khóc lóc đầy ủy khuất của bé khiến Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết đều cảm thấy xót xa trong lòng. Tuy rằng giây trước, Vẫn Thanh bị bé làm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. 
Nhưng giờ khắc này đây, lại đau lòng muốn chết, vươn tay ôm bé vào lòng, vỗ vỗ lưng nhỏ bé của bé, ôn nhu mở miệng: 
"Đồng Đồng, mẫu thân muốn nói với con một chuyện"
Trải qua hành động Đồng Đồng liên tiếp tìm phụ thân, Vãn Thanh cảm thấy rất cần thiết khai thông mọi việc cho bé hiểu một chút. 
Tuy rằng cho tới nay, nàng vẫn cho là bé còn nhỏ tuổi, chưa hẳn đã biết chuyện này chuyện kia. 
Nhưng mà bây giờ, không nói không được. Bé sẽ luôn luôn để trong lòng chuyện này, cho nên không bằng giải thích cho bé hiểu thật rõ chuyện này. 
Bằng không... bé cứ...
"Mẫu thân, mẹ cứ nói đi"
Đồng Đồng hít hít cái mũi, đôi mắt hồng hồng, bàn tay thì dùng ống tay áo lau nước mắt, Hồi Tuyết đau lòng, lấy khăn cẩn thận lau mặt cho bé: 
"Đừng khóc, Đồng Đồng phải ngoan nha" 
"Nghe tiểu thư nói chuyện với con đã, ngoan, đừng khóc nữa, Đồng Đồng ngoan"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.