Phần 2: Tuyển thủ Thương Lan quốc bất bại
Trong lúc nhất thời, giáo phường rộng lớn, không một chút tiếng động.
Vãn Thanh thủy chung vẫn thản nhiên lạnh nhạt, người khác kích động mặc người, không khí xung quanh không chút nào ảnh hưởng đến nàng. Nàng ngồi ngay ngắn ở trên ghế, cười tủm tỉm nhìn trận đấu sắp bắt đầu.
Bé lại không giống với nàng, gương mặt nho nhỏ đáng yêu cố gắng mở to hai mắt quan sát tình hình trên võ đài, ôm cổ Vãn Thanh, cất tiếng nói:
"Mẫu thân, thật khẩn trương, thật hồi hợp nha, mẹ nói thử xem Kim Hạ quốc chúng ta có thể đánh bại hết mọi người mà giành chiến thắng hay không?"
Vãn Thanh buồn cười, cuối đầu nhìn bé. Không nghĩ tới, bé còn nhỏ tuổi mà lại có lòng yêu nước mãnh liệt như thế.
"Con chớ khẩn trương, kết quả ra sao, phải đến cuối buổi mới biết được"
Tuy rằng Vãn Thanh cũng hi vọng Kim Hạ quốc có thể giành chiến thắng. Nhưng, tái ông đắc mã, an tri phúc họa. Chiếm được Phượng Hoàng Lệnh, các quốc gia khác sẽ để yên sao? Đến lúc đó thì không còn là phúc khí nữa rồi.
*Tái ông đắc mã, an tri phúc họa: Ông lão ở biên giới được hoặc mất ngựa, biết đâu không phải là họa thì cũng là phúc.
Ông lão (mất ngựa hay có được) ngựa, lúc mất ngựa thì nghĩ là phúc (cho đi thì nhận được cái khác), nhưng khi có thì điều đó lại biến thành họa (ít cũng không tốt mà nhiều càng không tốt, vừa đủ là tốt nhất).
Có một câu chuyện kể về câu câu thành ngữ trên luôn nha, và nó có nhiều phiên bản nhưng chung một nghĩa: Tái ông đắc mã, an tri phúc họa, Tái ông đắc mã, yên tri phi phúc, Tái ông đắc mã, yên tri phi họa.
Bất quá, những người khác không hề nghĩ giống như nàng, họ chỉ nghỉ tới tấm lệnh bài Phượng Hoàng Lệnh cùng mỹ nhân.
Vãn Thanh đang nghĩ, bỗng nhiên giọng nói đầy kích động của Đồng Đồng vang lên.
"Mẫu thân, mau nhìn, mau nhìn, có người ra rồi kìa"
Chỉ thấy trên đài cao, một bóng dáng như xé toạt không gian từ dưới đài bay vọt lên trên võ đài.
Người đó có cơ thể rất cao to, vạm vỡ, ngũ quan cương nghị, nhưng mà đôi hắc đồng kia lóe ra tia thị huyết. Nhìn chằm chằm mọi người ngồi phía dưới võ đài, bình tĩnh ôm quyền mở miệng.
"Tại hạ là Hạo Lôi, tuyển thủ Thương Lang quốc. Xin đại diện cho Mộc vương tử khiêu chiến với tuyển thủ của Kim Hạ, Long Phiên cùng Hiên Viên". Truyện Ngôn Tình
Hạo Lôi nói xong, hai tay ôm ngực ở trên đài đi qua lại, chờ tuyển thủ của tam quốc ra ứng chiến.
Nhưng, tuyển thủ nào ra ứng chiến trước, hoàn toàn không chiếm được bất kỳ ưu thế nào. Bởi vì, không biết rõ thực lực của tuyển thủ Thương Lang quốc, nên trong lúc nhất thời, không có tuyển thủ nào của tam quốc lên đài ứng chiến.
Võ đài trông rất vắng lặng, thật là nhạt nhẽo.
Hạo Lôi thấy tình hình trước mắt này, nở nụ cười, nụ cười kia mang theo châm chọc cùng đùa cợt. Trầm giọng nói:
"Không ngờ tuyển thủ của tam quốc đều là con rùa rút đầu, vậy thì đừng đánh nữa. Ta tuyên bố, Thương Lang quốc … toàn thắng"
Lời vừa nói ra, lập tức có tiếng nói vang lên ứng đáp:
"Càn rỡ, ta đến chiếu cố ngươi"
Một người phong lưu thanh nhã như trúc, từ vị trí của tuyển thủ tung người nhảy lên võ đài.
Mọi người chăm chú nhìn, chỉ thấy người nam nhân vừa lên võ đài, ngọc thụ lâm phong, thanh tú tuấn mỹ, nhưng mà nếu so sánh với Hạo Lôi, hoàn toàn một trời một vực.
Hạo Lôi thân cao lục xích thất thốn, đứng ở trên võ đài cao, thân thể to như cột nhà, tay như chày sắt, chân như tấm sắt, mắt lườm một cái, tựa như chuông đồng lớn, miệng phun ra nhịp thở phì phò tựa như gió lốc.
*Lục xích thất thốn: 187 cm. (Xích: thước đo của TQ; 1 xích = 30cm. Thốn: tấc (dm), 10phân = 1 tấc (thốn); 10 tấc (thốn) = 1 thước)
*1 tấc = 1 dm; 1dm = 10 cm
*1 thước = 1 m; 1 m= 100 cm
Lại nhìn đến người nam tử trẻ tuổi kia, thân hình gầy ốm, xiêm y lộng lẫy, hơi có vẻ yếu đuối, ngũ quan tuấn mỹ xinh đẹp, làn da trắng đến tái nhợt mang theo cảm giác quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời.
Có vẻ như... có thể ngã xuống bất lúc nào.
Người nam tử trẻ tuổi đó không phải ai khác, chính là tuyển thủ của Kim Hạ quốc, Mộ Dung Hách Khang. Vãn Thanh không nghĩ Mộ Dung Hách Khang sẽ là người đầu tiên ra ứng chiến.
Thiếu niên này, tuy rằng không phải rất lợi hại, nhưng mà chí ít cũng có tâm huyết. Nhưng không phải ai cũng có cùng suy nghĩ với nàng.
Mộ Dung Hách Khang vừa xuất hiện trên võ đài, toàn bộ người của Mộ Dung gia tức giận thầm mắng trong lòng.
Còn Mộ Dung gia chủ thì cực kỳ tức giận, trừng mắt như muốn phanh thây bóng dáng màu xanh da trời đang đứng trên võ đài cao kia. Aimà không biết, người đầu tiên ra ứng chiến chắc chắn kết quả sẽ không được tốt.
Ông đã ngàn dặn dò, vạn dặn dò, không được nóng nảy làm hỏng việc lớn. Nhất định phải nhịn xuống, nhịn xuống. Nhưng ông lại không ngờ rằng, tiểu tử này vẫn không chịu nổi.
Chỉ riêng tính tình hấp tấp nóng nảy này thôi, thì đã thua người ta rồi. Mộ Dung gia chủ thở dài một tiếng, xem như là số mệnh đã an bài vậy.
Muốn chống cũng chống không được, haizzz.
Lúc này trên võ đài, Hạo Lôi nở nụ cười, chào hỏi cùng Mộ Dung Hách Khang.
"Ngươi là ai? Nhìn ngươi có vẻ như bệnh tật chưa khỏi, đi về nhà dưỡng thương đi"
Hạo Lôi vừa dứt lời, phía dưới đài, rất nhiều người nhịn không được bật cười. Mộ Dung Hách Khang cũng không tức giận, trầm ổn bình tĩnh trả lời:
"Tại hạ Mộ Dung Hách Khang, tuyển thủ Kim Hạ quốc. Hiện muốn lĩnh giáo vài chiêu cùng các hạ"
Hắn vừa nói xong, thân hình liền chuyển động, lao thẳng vào Hạo Lôi. Hạo Lôi vừa thấy Mộ Dung Hách Khang tấn công tới, lập tức tiếp chiêu, không né tránh.
Giơ lên nắm đấm, liền hướng đến trên người Mộ Dung Hách Khang mà đấm.
Quyền kia tựa như tảng sắt, xé gió mà tiến tới, một màu xanh lá cây dầy đặc bao phủ quanh thân Hạo Lôi, bao bọc toàn thân của hắn.
Hắn ra tay không chút lưu tình, trực tiếp đấm thẳng vào ngực của Mộ Dung Hách Khang.
Nhất thời, phía dưới võ đài, tất cả mọi người phát ra tiếng kinh hô. Không nghĩ tới, người tên Hạo Lôi này lại là Thanh Huyền nhị phẩm, như vậy Mộ Dung Hách Khang sao là đối thủ của hắn được.
Mọi người đang nghĩ, chỉ nghe một tiếng va chạm nặng nề vang lên. Mộ Dung Hách Khang bị Hạo Lôi dùng một quyền đánh văng ra ngoài, đập thẳng vào lan can, rồi bắn ngược trở về võ đài, rơi thẳng trước mặt Hạo Lôi.
Hạo Lôi vươn tay nắm lấy cổ áo của Mộ Dung Hách Khang, lại cuộn tay thành nắm đấm, nhắm ngay mặt Mộ Dung Hách Khang bồi tiếp một quyền.
Lúc này, phía dưới võ đài, rất nhiều âm thanh sợ hãi vang lên, Thượng Quan Nguyệt Phượng ngồi bên cạnh Vãn Thanh cũng kích động kêu lên, sau đó lập tức bịt miệng lại.
Đồng Đồng nhìn thấy Thượng Quan Nguyệt Phượng phản ứng như vậy, liền hỏi mẫu thân:
"Dì sao vậy mẫu thân?"
Vãn Thanh chăm chú nhìn Thượng Quan Nguyệt Phượng, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, thân thể run rẫy không ngừng Hiển nhiên là thấy một màn Mộ Dung Hách Khang bị đánh thê thảm.
Cho nên nàng ấy mới đau lòng đến ngồi cũng không vững. Vãn Thanh không khỏi chạnh lòng, vươn tay, nắm lấy tay của Thượng Quan Nguyệt Phượng trấn an nàng ta:
"Cố gắng bình tĩnh một chút đi"
Lúc này, trên võ đài, Hạo Lôi lại bồi thêm một quyền nữa, đánh Mộ Dung Hách Khang văng ra ngoài, nhưng lần này Mộ Dung Hách Khang không bị bật lại mà nằm luôn trên đất.
Răng nanh bị đánh rớt ra trên mặt đất, miệng đầy máu tươi, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Mộ Dung Hách Khang rõ ràng có quá ít kinh nghiệm chiến đấu, cho nên phát huy không được thực lực của bản thân. Bởi vậy, liên tục bị trúng vài quyền.
Vào thời điểm quan trọng lại thất bại, điều này khiến hắn bị đả kích trầm trọng, không biết làm sao để đánh trả lại, chỉ biết đong đưa cơ thể theo lực đánh của Hạo Lôi.
Hạo Lôi đánh đến đỏ mắt, khóe môi lộ ra nụ cười khát máu, một tay nhấc Mộ Dung Hách Khang lên, một tay nhắm ngay mặt Mộ Dung Hách Khang, trái một quyền, phải một quyền, trên một quyền, dưới một quyền.
Mộ Dung Hách Khang liên tục bị đánh, vẻ mặt xanh đen, miệng đầy máu, thở không ra hơi, ngay cả một âm tiết cũng phát không ra.
Phía dưới võ đài, tất cả mọi người bị hành động khát máu của Hạo Lôi làm cho hết sức kinh hãi, hoảng sợ la lên:
"Dừng tay, dừng tay, còn không mau thả người, thả người ra mau"
Mà Thượng Quan Nguyệt Phượng đang ngồi bên cạnh Vãn Thanh lúc này càng là không ngừng thét chói tai. May mắn, thời khắc này, mọi người đều đang hét ầm lên, nên giọng của nàng bị che lại, không có người nhận ra nàng đang thất lễ.
Vãn Thanh luôn luôn chú ý đến hành động trên võ đài của Hạo Lôi. Hắn chẳng những tàn bạo độc ác, hơn nữa khát máu vạn phần.
Từ hành động ra tay đánh người của hắn. Cho thấy hắn đang cực kỳ hưng phấn, dường như đang rơi vào trạng thái bay bổng của riêng hắn, tựa như người nghiện thuốc đang high vậy.
Người này... chỉ sợ là tâm lý có vấn đề... thật biến thái.
Người ở phía dưới võ đài đang nhốn nháo, có người thậm chí còn muốn lên võ đài giải cứu Mộ Dung Hách Khang.
Lúc này, Hạo Lôi có vẻ như đã thỏa mãn cơn nghiện của bản thân mình. Cuối cùng, hắn cũng buông Mộ Dung Hách Khang ra, vung tay lên, liền đem Mộ Dung Hách Khang từ trên võ đài ném xuống võ đài.
Phịch một tiếng, giống như đang ném một cái bao tải rách nát.
Người Mộ Dung gia lập tức lao thẳng đến bên người Mộ Dung Hách Khang, lập tức mang hắn đi cứu chữa. Thượng Quan Nguyệt Phượng gương mặt đã tái nhợt, vội vàng chạy nhanh theo đoàn người Mộ Dung gia đi ra ngoài.
Lúc này, toàn giáo phường hoàng gia bao phủ một loại không khí âm trầm lạnh lẽo. Vốn tưởng rằng, đây chỉ là một cuộc so tài thách đấu, thật không ngờ nó lại khát máu, tàn nhẫn đến như vậy.
Rất nhiều nữ tử hoa dung thất sắc, vừa nghĩ đến cảnh Mộ Dung Hách Khang bị đánh đến nổi trở thành một miếng thịt bầy nhầy, có người nôn mửa, có người khóc thét.
Ngồi trên đình cao, hoàng đế Kim Hạ quốc, Hạ Hầu Đông Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mộc Tiêu Dao đang ngồi bên dưới, ngay tầng thứ hai, ông rặng từng chữ, mở miệng chất vấn:
"Mộc vương tử, đây mà là so tài sao?"
Mộc Tiêu Dao nheo nheo đôi mắt đào hoa, nhẹ nhàng mỉm cười. một bàn tay chơi đùa với mái tóc đen bóng mượt mà của mình, tao nhã mở miệng:
"Chẳng lẽ không đúng sao? Luận võ bị thương, vốn là điều không thể tránh được. Chẳng lẽ... lại giống như trận đánh của mấy đứa trẻ con, muốn dừng là dừng sao?"
Hắn nói đến đây, ngừng lại một chút. Sau đó lại tiếp tục mở miệng nói tiếp:
"Nếu quả thật là như vậy. Ngươi nói …"
"Chuyện này đáng giá để bổn vương tử đây... đem Phượng Hoàng Lệnh ra làm phần thưởng sao? Bổn vương tử còn để muội muội đi đến đây sẵn sàng gả cho bất cứ người nào sao?"
Mộc Tiêu Dao vừa dứt lời, sứ thần cùng các tuyển thủ đang ngồi, ngũ đại thế gia cùng các trọng thần của Kim Hạ quốc đều nghe được rất rõ ràng.
Hôm nay, cuộc so tài thách đấu này, chính là ngươi không chết thì ta chết.
Đây, căn bản không phải là trận đấu so tài thuần khiết đơn giản như mọi người nghĩ. Lần này, Mộc Tiêu Dao rõ ràng là vì huynh trưởng của hắn mà tới báo thù.
Cuộc so tài thách đấu này, chẳng qua chỉ là một cái cớ, một lý do vô cùng hợp lý để hắn ra tay mà thôi.
Lúc này, trên võ đài, Hạo Lôi như phát điên, la ầm ĩ lên:
"Còn nữa không? Còn nữa không? Chẳng lẽ ta chỉ đánh tàn phế có một người thôi, mà lũ các ngươi, ai ai cũng làm rùa đen rút đầu hết rồi sao? Hahahah, dứt khoát về nhà ôm con mà chơi đi, hahahahha"
Giọng nói đầy châm chọc cùng khinh thường, đừng nói là tuyển thủ, mà mọi người ngồi phía dưới võ đài sắc mặt cũng đồng loạt thay đổi, tức giận căm phẫn nhìn chằm chằm vào Hạo Lôi như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
"Ta đến đấu với ngươi"
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vang lên, một người nhảy lên đài, khoanh tay đứng hiên ngang ở trên võ đài. Một bộ xiêm y trắng tinh, bay múa ở trong gió, ngũ quan rét lạnh đầy vẻ ma mị, đầu tóc bạc trắng như tuyết.
Người này vừa xuất hiện, khiến rất nhiều người tò mò nhỏ giọng thầm thì bàn tán. Không rõ hắn vì sao tuổi vẫn còn rất trẻ mà đầu đã bạc trắng.
Vãn Thanh đối với tóc của hắn vì sao bạc trắng không có hứng thú. Nàng cảm thấy hứng thú chính là người nam nhân đó là tuyển thủ của quốc gia nào. Chắc chắn, đó không phải là tuyển thủ của Kim Hạ quốc.
Nàng đang nghĩ, liền nghe được cách đó không xa có người nhỏ giọng nói thầm:
"Người này hình như là tuyển thủ của Long Phiên quốc, gọi là... Ngân Diện thì phải?"
"Phải, đúng rồi, hình như chính là người này đó"
"Nhìn dáng vẻ người này... có vẻ như có chút nắm chắc phần thắng"
Trong lúc nhất thời, lời nói nào cũng đều có, suy đoán lung tung, Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn lên phía võ đài, trên đó đã bắt đầu giao chiến.
Người tên Ngân Diện, tuyển thủ của Long Phiên quốc này, cũng là cấp Thanh Huyền, thân thủ cũng được.
Hạo Lôi vẫn thi đấu tiếp, chỉ thay đổi người ứng chiến.
Vãn Thanh nhìn hắn, có một loại cảm giác không thể diễn tả thành lời được. Nàng chậm rãi, cẩn thận quan sát hắn. Bỗng nhiên, nàng phát hiện ra một điều cực kỳ quan trọng.
Tên Hạo Lôi này, vào thời điểm thi đấu, dường như hóa thân thành dã thú, cho nên mới vô cùng tàn nhẫn, vô cùng khát máu đến như vậy. Một con thú hoang, nếu mà đạt đến cấp Thanh Huyền …
Có thể tưởng tượng được sức mạnh kia to lớn đến bao nhiêu. Hắn rất tàn nhẫn thị huyết, không cố kỵ gì điều gì.
Dã thú... thường vì sinh tồn, nên sẽ đánh cho đến hơi thở cuối cùng để giành chiến thắng. Tên Hạo Lôi này... tại sao lại biến thành như vậy.
Vãn Thanh suy tư, chậm rãi sắp xếp lại các mấu điểm lại với nhau.
Trừ phi... có người coi bọn hắn như dã thú mà huấn luyện, đem người cùng dã thú giam chung một chỗ. Nếu muốn sống, chỉ có thể hóa thân thành dã thú, còn phải trở thành vua của dã thú.
Vãn Thanh càng nghĩ càng sợ hãi, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía đình cao kia, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Mộc Tiêu Dao đang nghiêm túc quan sát tình hình trên võ đài.
Người nam nhân này … thật là đáng sợ.
Khó trách, hắn lại có thể đem Phượng Hoàng Lệnh ra làm giải thưởng. Bởi vì hắn biết, Phượng Hoàng Lệnh cuối cùng vẫn sẽ thuộc về hắn.
Trận chiến này... chỉ sợ tam quốc ai cũng không thể giành chiến thắng. Hạo Lôi đã điên cuồng như thế này, như vậy... mấy người phía sau kia sẽ còn điên cuồng đến như thế nào nữa đây.
Cho nên nói, tam quốc... căn bản không có cửa thắng. Hắn thật tận tâm tận lực mà lên kế hoạch, thật là kế sách hay.
Lúc này, một tiếng thét kinh hãi vang lên, thu hút sự chú ý của Vãn Thanh, khiến nàng nhanh chóng nhìn lên.
Chỉ thấy, người tên Ngân Diện kia giống như hoa quả chín rụng, văng thẳng vào lan can, sau đó bắn ngược lại, hắn thừa cơ xoay tròn một vòng, nhanh chóng nhảy xuống võ đài.
Long Phiên quốc thua.
Hạo Lôi nhanh chóng chạy vội tới trước lan can, gương mặt tràn đầy thất vọng, trừng mắt nhìn Ngân Diện đang nằm bệt dưới võ đài, dường như còn có chút tiếc hận.
Hắn liếm máu dính trên đầu lưỡi của mình, thật giống như trận đánh vừa rồi không thể thỏa mãn bản tính dã thú của hắn. Cuối cùng, hắn quay trở lại, đi đến giữa võ đài, lại bắt đầu kêu gào gầm rống lên:
"Còn có ai nữa không? Còn có ai, đi lên nhanh một chút, gia sốt ruột chờ rồi. Nếu không lên, Kim Hạ, Long Phiên, Hiên Viên đều được phán thua trận. Sau này, Thương Lang quốc của chúng ta sẽ là thiên hạ đệ nhất quốc"
Hạo Lôi ở trên võ đài điên cuồng ngang ngược đến cực điểm. Mọi người ở phía dưới võ đài xiết chặt bàn tay, hận không thể xông lên, cắt lưỡi, phanh thây hắn ra.
Đáng tiếc, hiện tại đang trong cuộc so tài, bọn họ dù có bất mãn, cũng không thể lên trên võ đài đánh người.