Phần 1: Ngày thành thân đã đến
Vãn Thanh dẫn Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi, ba người đang đi trên hành lang dài của Thượng Quan phủ, liếc xung quanh, âm u lạnh lẽo, gió thổi qua từng cơn rét buốt, đầu óc Vãn Thanh có chút thanh tỉnh hơn nhiều, một đường trở về phòng ngủ.
Hồi Tuyết pha một ít trà giải rượu cho nàng, bằng không, sáng ngày mai, đầu nhất định sẽ rất đau.
Trong phòng, yên lặng không tiếng động, nhưng bên ngoài lại truyền đến tiếng đánh nhau, Hồi Tuyết cả kinh, chạy vội tới cửa sổ, mở cửa, nhìn ra ngoài, trầm giọng hỏi:
"Tiểu thư, không biết là ai xông vào?"
"Còn có ai, tất nhiên là tên Mộc Tiêu Dao kia rồi, hắn muốn cùng ta tính toán sổ sách, cả nợ mới lẫn nợ cũ ấy mà"
"Bất quá, lần trước hắn đi vào dễ dàng nhưng lần này thì không, Đàm Đài Văn Hạo nhất định sẽ tăng số người canh gác, chuyện này cứ để Đàm Đài lâu chủ lo, chúng ta an tâm điểm đi"
"Dạ"
Vãn Thanh nói xong, Hồi Tuyết lên tiếng trả lời, liền đóng cửa sổ lại, bên ngoài đánh nhau trong chốc lát, quả nhiên đã an tĩnh lại. Nhưng, phía ngoài, trước cửa phòng, lại vang lên tiếng nói chuyện, vì nghe được âm thanh đánh nhau cho nên đang rất kinh sợ.
Vãn Thanh phân phó Hồi Tuyết:
"Em ra bảo bọn họ về phòng ngủ đi"
"Dạ"
Hồi Tuyết đi ra ngoài, phân phó hạ nhân bên ngoài về phòng nghỉ ngơi, đừng để ý đến chuyện gì hết, đó không phải là chuyện hạ nhân nên quan tâm.
Chỉ còn có vài ngày nữa là đến ngày đại hôn của Vãn Thanh, liên tiếp có người đến Thượng Quan phủ nói lời chúc mừng, rất náo nhiệt.
Lão thái thái cùng đám người Đại bá mẫu còn cố tình làm lớn chuyện hơn, phát thiếp mời, làm đại yến hội, chiêu đãi khách nhân, những người trước kia từng khinh thường không qua lại với Thượng Quan phủ, nay lại liên tiếp kéo đuôi nhau tới cửa.
Mặc kệ Vãn Thanh có nguyện ý hay không? Có tham gia hay không?
Người Thượng Quan gia đều không quan tâm, bọn họ chỉ mong Thượng Quan phủ lấy lại vinh quang khi xưa.
Làm thông gia với Hán Thành Vương phủ chính là con đường sống của bọn họ, đây chính là một mối quan hệ cùng hoàng thân quốc thích, không dễ gì làm được.
Vãn Thanh không phải chưa từng nghĩ đến tình huống này, nhưng nàng là vì Thượng Quan Hạo, cho nên nàng mới xuất giá ở phủ chính này. Từ đây về sau, ông ấy chỉ cần bình an mà sống qua ngày ở đây cũng đỡ khiến nàng lo lắng.
Tử Du Viện, Vãn Thanh đang ở trong phòng nói chuyện với Hồi Tuyết.
"Mặc kệ là ai, dám mò tới tận đây, thì tống cổ hết cho ta"
Thượng Quan phủ có thể làm yến hội, có thể mời bất cứ ai, nhưng đừng mong nàng sẽ đi ra chào khách.
"Dạ, tiểu thư, em đã biết, tiểu thư yên tâm đi"
Hồi Tuyết đi ra ngoài, trực tiếp đem ý của tiểu thư nói lại với quản gia của Hầu phủ, sau khi nghe xong, sắc mặt của ông rất khó coi, nhưng cũng không dám nói gì.
Mấy ngày trước chủ tử này mới dọn vô phủ, bọn họ không biết tính tình của nàng ra sao? Dù sao người ta cũng là chủ tử, thân phận cao quý hơn bọn họ nhiều.
Nàng đã nói vậy, thì ông nào dám nói thêm gì, đành trả lời vài tiếng, liền rời khỏi Tử Du viện đi bẩm báo chủ tử nhà mình.
Lão thái thái nhận được tin tức, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng vì tương lai sáng lạng của Thượng Quan phủ, bà đành nhịn vậy, không nên chọc tức nó, bằng không, người thua thiệt là bà, đành vác thân già ra tiếp khách vậy.
Kế tiếp cũng không kêu Vãn Thanh ra chào hỏi khách khứa nữa.
Hai mươi lăm tháng mười một, đêm trước hôm thành thân.
Vãn Thanh cùng Thượng Quan Hạo ở trong phòng khách hàn huyên thật lâu, đều là dặn dò ông phải cẩn thận chăm sóc bản thân, tự mình chăm sóc bản thân mình cho thật tốt, có chuyện gì, thì cứ giao cho vị bình thê kia làm.
Nàng là người có thể tin tưởng được, Thượng Quan Hạo và Vãn Thanh hàn huyên hơn một canh giờ, cuối cùng, Vãn Thanh đứng dậy tiễn Thượng Quan Hạo ra ngoài, trở lại phòng của mình, nhìn thấy Đồng Đồng đang ngồi chờ ở trong phòng.
"Đồng Đồng, tại sao con còn chưa ngủ?"
"Mẫu thân, Đồng Đồng muốn ngủ cùng mẫu thân, có được không?"
Đồng Đồng chớp chớp đôi mắt to ướt át, đôi lông mi cong vút chuyển động lên xuống theo chuyển động của mắt bé tựa như cánh quạt, đẹp đến không thể nói nên lời, hai gò má tròn tròn hồng hào đáng yêu không chịu nổi.
Tuy rằng ngủ cùng mẫu thân không phải là hành vi của nam tử hán, nhưng mà bé thật sự muốn ngủ cùng với mẫu thân nha.
"Được"
Vãn Thanh biết trong lòng bé rất lo lắng, bé ở phủ bên kia đã quen, hiện tại, lại phải chuyển đến Hán Thành Vương phủ, nên có chút không thích ứng, bởi vậy mới sinh ra lo lắng không yên.
Đồng Đồng nghe Vãn Thanh trả lời xong, lập tức cao hứng chạy thẳng vào phòng trong, Vãn Thanh vệ sinh cá nhân xong, bảo Hồi Tuyết sớm một chút nghỉ ngơi, đêm nay nàng ngủ cùng bé một đêm.
Trên giường, hai mẹ con nhìn màn lụa màu hồng trên đỉnh giường trò chuyện qua lại.
"Đồng Đồng, tại sao muốn ngủ cùng mẫu thân vậy? Có phải con có chuyện gì dấu mẫu thân hay không? Nói cho mẫu thân biết đi"
Vãn Thanh ôm bé vào lòng ôn nhu hỏi, Đồng Đồng nghe vậy càng tiến sát vào trong lòng mẫu thân.
"Mẫu thân, mẹ nói, phụ thân có thể đoạt mất tình thương của mẫu thân dành cho con hay không?"
Thì ra đây là chuyện mà bé đang lo lắng, Vãn Thanh nhịn không được, khì một tiếng, nở nụ cười, vươn tay chỉ chỉ vào cái đầu nhỏ của bé, ôm bé đong đưa qua lại:
"Sẽ không, con yên tâm đi, phụ thân thích con như vậy, mẫu thân tin, chỉ cần Đồng Đồng thích bất cứ cái gì, phụ thân sẽ không đoạt với con đâu"
Vãn Thanh trong lòng là thật sự nghĩ như vậy, Hạ Hầu Mặc Viêm tuy rằng ở trong mắt người đời là một người đần độn, nhưng ở trong mắt nàng, hắn chỉ là một đứa trẻ to xác, có tính cách trong sáng, không phải thật sự ngốc, hắn rất chính trực thiện lương.
"Dạ, con hiểu rồi, phụ thân cũng nói, cha sẽ không đoạt mẫu thân, nhưng mà Đồng Đồng vẫn lo lắng nha"
Thằng nhóc kia càng nói càng ôm chặt Vãn Thanh hơn, tựa như sợ nàng sẽ biến mất vậy, giống như chú con chó dụi dụi mặt vào ngực nàng, một bàn tay nắm chặt áo của nàng, từ từ nhắm mắt lại.
"Con đừng lo lắng bâng quơ, ngủ sớm một chút đi, mẫu thân vĩnh viễn sẽ ở mãi bên cạnh con"
Vãn Thanh vỗ vỗ lưng bé, nhẹ nhàng làm dịu đi lo lắng của bé, cất giọng hát trong trẻo, hát ru, khiến cho Đồng Đồng từ từ chìm sâu vào giấc ngủ, tiếng hít thở đều đều truyền đến.
Vãn Thanh nhìn bé ngủ say, cuối cùng cũng yên tâm, thả lỏng tinh thần, nhắm hai mắt lại. Ngày mai, là ngày nàng thành thân, tuy rằng nàng không xem trọng, nhưng vẫn nên ngủ sớm một chút, đừng khiến mình nhìn tiều tụy.
Mười sáu tháng mười một, bầu trời âm u, không có ánh mặt trời, mưa phùn rả rích, trời đặc biệt lạnh.
Tuy rằng như thế, nhưng bên trong Thượng Quan phủ rất náo nhiệt, người đến người đi, trên mặt của mỗi người đều hạnh phúc.
Tử Du viện lại càng náo nhiệt hơn so với nơi khác, trên ngọn cây, treo đầy dây lụa màu đỏ, mưa bụi lất phất tựa như lửa đỏ đang cháy lách tách.
Từ sáng sớm, người của Hán Thành Vương phủ đã phái tới bốn mama cùng mấy nha hoàn bà tử, đến trợ giúp Vãn Thanh chuẩn bị lễ nghi thành thân.
Dẫn đầu tám người này, chính là mama thiếp thân của lão thái phi, là một trong bốn mama lúc trước tới đón mẹ con Vãn Thanh qua Hán Thành Vương phủ, Tô mama.
Trong phòng, Vãn Thanh ngồi ở trên giường lim dim đôi mắt, tóc rối bù, nàng duỗi cái lưng, mệt mỏi nhìn tám người đến từ Hán Thành Vương phủ. Vốn, nàng tưởng bọn họ đến có một lát thôi, thật không ngờ, Hán Thành Vương phủ vậy mà lại phái người qua giúp nàng chuẩn bị hết thảy.
Kỳ thực, khoảng cách của Hán Thành Vương phủ cùng Thượng Quan phủ không tính là quá xa, cho nên, kiệu hoa ít nhất tới gần giữa trưa sẽ tới, buổi chiều sẽ cử hành nghi thức bái đường.
"Gặp qua Thượng Quan tiểu thư"
Tô mama vốn là cung nữ trong cung, nên luôn luôn tuân thủ bổn phận, tuy rằng, Vãn Thanh hôm nay sẽ gả vào Hán Thành Vương phủ, nhưng còn chưa bái đường, nên bà vẫn gọi nàng là Thượng Quan tiểu thư.
"Ừ, tất cả đứng lên đi"
Vãn Thanh vẫy vẫy tay, ý bảo đám người Tô mama đứng dậy, bản thân mình cũng không thể không đứng lên, Hồi Tuyết cùng đám người Hỉ nhi, ngay lập tức, nhanh tay nhanh đi qua hầu hạ tiểu thư, rửa mặt, chuẩn bị trang điểm, thay quần áo.
Nhưng, Vãn Thanh lại mở miệng than:
"Đói bụng quá, ăn xong rồi trang điểm có được không?"
Nàng mới mở miệng nói dứt câu, liền có rất nhiều người bên trong phòng dùng ánh mắt không thể tin được nhìn nàng, sắc mặt của mọi người đều rất phức tạp, đủ loại màu sắc.
Vãn Thanh biết, ở cổ đại, vào ngày đại hôn, không thể ăn cái gì được, ngoại trừ lúc động phòng, uống một ly rượu giao bôi sau đó mới có thể ăn một ít điểm tâm.
Ngẫm lại, cảm thấy điều này rất vô nhân đạo nha, ngủ cả một đêm đói muốn rã rời, còn không cho người ta ăn cái gì, còn tra tấn cả một ngày nữa chứ, như vậy có đạo lý sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy đói bụng.
Bên trong gian phòng, người phản ứng kịp, Tô mama tiến lên phía trước, trầm ổn nói:
"Thượng Quan tiểu thư, nếu đói thì ăn trước một chút điểm tâm đi, chớ trì hoãn giờ lành, rất nhanh, thế tử gia sẽ tới ngay đó"
Tô mama mới nói xong, thì đám người Hồi Tuyết nhanh chóng khuyên chủ tử nhà mình:
"Đúng vậy, tiểu thư, người nếu đói bụng, liền ăn hai khối điểm tâm này đi, sau đó hãy để cho Tô mama cùng mấy vị mama đây giúp người trang điểm, bằng không, đợi lát nữa thế tử gia tới, sẽ không kịp giờ lành mất"
Vãn Thanh không nói gì, nhiều người như vậy nhìn nàng chằm chằm, nàng chỉ đành phải cắn răng, gật đầu một cái xem như đồng ý.
Hồi Tuyết lập tức đi ra ngoài phân phó người đem một chút điểm tâm tiến vào, đành để tiểu thư chịu cực nốt ngày hôm nay thôi.
Sau khi ăn xong một đĩa điểm tâm, Vãn Thanh không nói gì nữa, mặc cho Tô mama cùng đám người Hán Thành Vương phủ muốn làm gì thì làm.