Phần cuối: Hạ Hầu Mặc Viêm, ngươi giỏi lắm
Ngoài cửa, âm thanh truyền vào trong rất rõ ràng.
"Thế tử gia bây giờ đang ở Thanh Vu Viện của Quỳnh di nương, các ngươi không? Hai người đó rất bạo nha, giọng Quỳnh di nương kêu rất hưng phấn, nghe nói, ai đi qua hành lang, cũng đều nghe được"
"Ha ha, không nghĩ tới, thế tử gia thật không ngờ anh dũng như vậy"
Đây là lời cảm thán của một bà tử, lời nói của bà khiến cho mấy tiểu nha hoàn đỏ mặt ngượng ngùng, nhưng rất nhanh lại vang lên tiếng nói chuyện rôm rả.
"Ngày hôm nay, là đêm động phòng hoa chúc của thế tử gia, mọi người nói, thế tử gia vì sao lại không vào tân phòng ngủ, ngay cả khăn voan đỏ che đầu thế tử phi cũng không gỡ xuống?"
Một giọng nói hèn mọn khinh thường vang lên:
"Đừng nhìn thế tử gia đầu óc không tốt mà lầm, ngài ấy biết người nào nên đụng vào người nào không nên đụng vào, cái thứ dơ bẩn đó ngài ấy nhìn mà còn ghê huống chi là chạm vào"
Lời này vừa nói ra, bên ngoài liền vang lên một trận cười đầy nham nhở, sau đó, có một giọng nói đầy lười biếng vang lên:
"Nếu thế tử gia đã không tới, người ta chắc cũng không cần chúng ta hầu hạ, tối nay trời trở lạnh, chúng ta hay là đi ăn một chút gì ấm ấm đi, mọi nơi trong vương phủ đang rất náo nhiệt đó, chỉ có chúng ta ở đây bị chịu tội thôi"
Nói xong, liền có tiếng bước chân lần lượt đi xa, trong phòng, yên tĩnh không tiếng động.
Hỉ nhi cùng Phúc nhi đang đứng hóng chuyện trước cửa đang muốn mở cửa xông ra ngoài, Hồi Tuyết cũng đứng lên, sắc mặt ba người đều tương đối khó xem.
Bọn họ lo lắng nhìn chủ tử nhà mình, chỉ thấy, Vãn Thanh từ đầu tới đuôi đều ngồi im thưởng thức rượu ngon trong tay. Tuy rằng ánh mắt nàng rất lạnh, nhưng không có lên tiếng.
Hồi Tuyết nhịn không được nữa, xoay người, muốn đi ra ngoài, tức giận lên tiếng:
"Em đi tìm thế tử gia, muốn hỏi hắn rốt cuộc là có ý gì?"
Âm thanh rét lạnh như băng của Vãn Thanh vang lên:
"Trở về"
Một tiếng này đã lãnh lại còn hàn, mang một tia mệnh lệnh không cho kháng cự, Hồi Tuyết chỉ đành phải quay lại, đứng ở trước mặt Vãn Thanh, thay tiểu thư nhà mình mà đau lòng.
Tiểu thư vốn là một nữ tử như hoa như ngọc, cố tình lại gả cho một người đần độn, đã đủ ủy khuất rồi, ai ngờ, cái tên đần này, lại làm ra chuyện như thế để nhục nhã tiểu thư.
"Giờ này đã khuya, em muốn đi đâu?"
"Em biết hắn ở đâu sao?"
"Vừa vào cửa liền làm trò cười sao?"
"Hắn không trở lại thì kệ hắn, có gì mà tức. Từ lúc ta quyết định gả vào đây, liền biết hắn là một người đần độn, chẳng lẽ chúng ta lại đi so đo cùng một người đần độn sao? Được rồi, ta cũng ăn no, hầu hạ ta nghỉ ngơi đi"
"Tiểu thư …"
Cả ba người giọng đầu đau lòng lên tiếng, nhưng không nói thêm cái gì nữa, im lặng bước qua hầu hạ tiểu thư vệ sinh cá nhân, thu thập xong, giúp nàng lên giường nghỉ ngơi.
Trải qua một ngày này, Vãn Thanh thật sự là rất mệt mỏi, cũng mệt mỏi với chuyện mà Hạ Hầu Mặc Viêm làm ra.
Tuy rằng trong lòng không thoải mái, nhưng nàng không có giận Hạ Hầu Mặc Viêm, ai bảo đầu óc hắn không bình thường kia chứ?
Trong phòng, tràn ngập màu đỏ, biểu thị may mắn rõ ràng là ngày vui, nhưng giờ phút này, lại phá lệ lạnh lẽo vô cùng. Trong đêm tối, mưa nhỏ tích tách rơi xuống, trong sương mù mờ ảo, đèn lồng đỏ nhẹ nhàng đong đưa.
Đại sảnh của Hán Thành Vương phủ ồn ào náo nhiệt đến nửa đêm mới tan tiệc.
Thanh Vu Viện.
Đây là nơi Hạ Hầu Mặc Viêm để cho hai người tiểu thiếp ở lại, chỗ này, Hạ Hầu Mặc Viêm chưa từng đặt chân tới.
Hai người tiểu thiếp này chính là do Hán Thành Vương làm chủ tặng cho hắn, một là biểu muội bà con xa của Tống trắc phi, Tống Quỳnh Chi, còn lại một người là quan hệ bạn dì của Cơ phu nhân Tô Diễm Diễm.
Hai người này đều là tự nguyện tiến thân vào Hán Thành Vương phủ, Hán Thành Vương thấy Hạ Hầu Mặc Viêm đối với nữ nhân không để vào mắt, cho nên liền dâng cho hắn hai tiểu thiếp, muốn hắn trở thành một nam nhân bình thường, ai ngờ hắn thế nhưng hờ hững không quan tâm đến.
Đêm nay, vốn là đại hôn của Hạ Hầu Mặc Viêm, Tống Quỳnh Chi nghĩ, càng không cam lòng, liền dẫn hai nha hoàn ở trong vương phủ đi dạo, ngoài ý muốn gặp được thế tử gia, nàng chẳng qua là thử nói có đồ chơi mới trong phòng muốn dẫn thế tử gia đi chơi, thế tử gia thế nhưng thật sự cùng nàng đến Thanh Vu Viện.
Tống Quỳnh Chi thấy thế tử gia cùng đi vào phòng với mình, lúc đó nàng ta rất cao hứng, nhưng … bây giờ, nàng ta dù là một chút cao hứng cũng cao hứng không nổi.
Trong phòng, ánh đèn nhẹ nhàng chập chờn, mờ mờ ảo ảo.
Một người nhàn nhã ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, một tay cầm bình rượu, một tay bưng ly rượu đang nhâm nhi thưởng thức, trên ngũ quan tuấn mỹ, hai gò má ửng đỏ, trong ánh mắt sâu thẫm đầy u ám là tia sáng hả hê, khóe môi lộ ra ý cười ngạo nghễ, dễ dàng liền nhìn ra tâm tình của người đó vô cùng tốt.
Mà dưới đất, có một nữ tử xinh đẹp, quyến rũ, đang hít đất. Dưới ánh đèn mờ ảo, có thể thấy được, khuôn mặt của nàng đang nhỏ từng giọt, từng giọt mồ hôi, nhỏ khắp trên nền đất, hơi thở không đều, thở gấp gáp, ngâm nga, không chịu được, giọng điệu cầu khẩn vang lên:
"Gia, thần thiếp không được, thần thiếp không được thật mà, gia bỏ qua cho thần thiếp đi"
"Không phải tìm gia chơi trò chơi sao? Tiếp tục, tiếp tục cho ta"
Hạ Hầu Mặc Viêm cười, giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào, nhưng mà ánh mắt lăng hàn lại đang trừng Tống Quỳnh Chi, Tống Quỳnh Chi nào dám dừng lại. . Web đọc nhanh 𝘵ại # T𝙍𝖴𝙈T𝙍𝖴𝑌ỆN.𝘝N #
Đừng nhìn thế tử gia là kẻ ngốc mà xem thường hắn, nàng ở Hán Thành Vương phủ cũng hơn một năm nay, nàng đủ biết rõ tính tình của vị chủ tử này, một khi đã ra tay thì tuyệt đối độc ác, là người không nên chọc vào.
Cho nên, khi nghe Hạ Hầu Mặc Viêm nói xong, nàng ta không dám dừng lại động tác hít đất, vừa làm vừa chảy nước mắt, khổ không thể tả.
Nếu sớm biết như vậy, nàng sẽ không đi trêu chọc vào ác quỷ này, quá ghê sợ.
Nàng ta hít đất trong chốc lát lại không chịu được, tiếp tục cầu xin:
"Gia, thần thiếp là thật sự không chịu nổi nữa, gia, cầu ngài cho thần thiếp nghỉ một lát lại làm tiếp đi, được không?"
Hạ Hầu Mặc Viêm lạnh lùng trừng mắt liếc nàng ta, giọng đầy âm u, lên tiếng:
"Chuyện này có thể ngừng sao? Ngươi dám dừng lại thử xem?"
Hạ Hầu Mặc Viêm nói xong, liền đứng lên, ngáp một cái, đi lại gần chiếc giường nhỏ trong phòng, cởi giày, leo lên giường nhỏ nằm, kéo mền mỏng phủ lên người, ngủ, không để ý tới Tống Quỳnh Chi, người đang làm động tác hít đất liên tiếp kia.
Trong phòng, nàng ta bị dày vò hít đất liên tục không kịp thở, cũng không dám quấy rầy đến giấc ngủ của thế tử gia, nên đành ngậm ngùi hít đất tiếp.
Người bên ngoài lại không biết nội tình bên trong, chỉ nghe được tiếng thở gấp đầy ngâm nga cùng tiếng cầu xin nhỏ nhẹ như sợ người khác nghe được của Tống Quỳnh Chi.
Rất nhiều nha hoàn đi ngang qua, nghe được âm thanh phát ra từ trong phòng mặt liền đỏ rần nhanh chóng chạy vội rời khỏi nơi này.
Trong đầu suy nghĩ miên man, không ít người âm thầm ngưỡng mộ nàng ta, còn có người nghĩ, tinh lực của thế tử gia thật tốt, giằng co trong thời gian dài như vậy, phỏng chừng Quỳnh di nương bị ép buộc muốn chết rồi, nhưng mà đây chính là việc tốt, chứng tỏ, nàng ta được sủng ái, mỗi người mỗi ý.
Bất quá, chuyện Hạ Hầu Mặc Viêm qua đêm tại Thanh Vu Viện, sủng ái Tống Quỳnh Chi, đã lan truyền cả tòa Vương phủ.
Sáng hôm sau, Vãn Thanh thức dậy tương đối sớm, bởi vì sáng nay, nàng còn phải mời trà cho trưởng bối, Đồng Đồng cũng dậy rất sớm. Nhưng sắc mặt của bé có chút khó coi, chuyện tối ngày hôm qua rõ ràng đã tạo thành cái bóng trong lòng bé.
Trời mưa suốt cả đêm đến chập sáng thì đã tạnh, không khí sáng sủa sạch sẽ, cỏ mọc xanh ngát khắp nơi trong Hán Thành vương phủ.
Cổ Uyển.
Sáng sớm, hạ nhân trong viện bắt đầu dọn dẹp, bọn họ vừa quét dọn vừa bán tán.
Nghe nói, tối hôm qua, thế tử gia qua đêm với Quỳnh di nương tại Thanh Vu Viện, không biết, thế tử phi sẽ tức giận đến như thế nào.
Mọi người nghĩ như vậy, nên thỉnh thoảng hay liếc mắt về phía tân phòng.
Trong phòng, Vãn Thanh nắm chặt tay của bé, bé dường như có vẻ rất đau lòng.
"Đồng Đồng, sao vậy con?"
"Mẫu thân, bọn họ đều nói phụ thân sẽ không trở về nữa, còn nói … còn nói …"
Trong đôi mắt thật to của Đồng Đồng giờ đây trông thật thương tâm, bé cắn cắn môi nhỏ, nghĩ đến mẫu thân nhất định đang rất khổ sở, bé liền tức giận, rất tức giận, muốn tìm người phát hỏa nha.
Vãn Thanh nghe bé nói xong, tâm liền chua chát.
Nàng biết, bé là đau lòng dùm nàng, kỳ thực, nàng thật ra không sao cả.
Khi đồng ý gả vào Hán Thành Vương phủ, nàng biết rõ đầu óc của Hạ Hầu Mặc Viêm vốn không được tốt, loại tình huống này, nàng sớm đã nghĩ tới.
Điều quan trọng nhất, là, nàng không yêu nam nhân này, nên mặc dù trong lòng có chút không thoải mái, nhưng cũng không đến mức đòi sống đòi chết như mọi người nói.
"Đồng Đồng, con đã quên phụ thân con vốn không được bình thường như những người khác sao? Hắn không phải cố ý làm như vậy, cho nên con đừng giận hắn, được không? Mẫu thân cũng không có giận hắn"
"Mẫu thân …"
Đồng Đồng mở to hai mắt, lông mi dài chớp chớp, còn có nước mắt dính ở khóe mắt, dường như không tin mẫu thân mình không có tức giận, đến bé mà còn tức giận đến thế này, mẫu thân làm sao có thể không tức giận kia chứ? Còn khuyên bé không nên giận phụ thân nữa.
"Đồng Đồng, mẫu thân thật sự không có tức giận, mẫu thân sẽ không lừa gạt con, con biết mà, đúng không?"
Vãn Thanh đang nói, liền vang lên tiếng mở cửa, chỉ thấy từ bên ngoài đi vào ba vị mama hơi lớn tuổi, vừa đi vào, liền cung kính khẽ cúi người hành lễ:
"Gặp qua thế tử phi"
Vãn Thanh đối với những người này còn chưa hiểu rõ, nhưng nàng không thích người không biết phép tắc, vào phòng không biết gõ cửa mà xông thẳng vào, nàng gật đầu, hỏi:
"Ừ, có chuyện gì không?"
"Nô tì tới mang thế tử phi đi dâng trà, xin hỏi thế tử phi chuẩn bị xong chưa?"
"Ừ, đi thôi"
Vãn Thanh gật đầu, đứng lên, nắm tay Đồng Đồng:
"Đồng Đồng, chúng ta cùng nhau đi thôi"
"Dạ, Đồng Đồng bồi mẫu thân cùng đi"
Bé ưỡn thẳng bộ ngực nhỏ bé của mình, đi theo phía sau Vãn Thanh cùng nhau đi ra ngoài.
Ba vị mama kia cẩn thận quan sát sắc mặt Vãn Thanh, thấy thế tử phi không tức giận hay là ghen tuông, đáy lòng không khỏi cảm khái, thế tử phi thật sự là một người rộng lượng.
Nghe nói, đêm động phòng hoa chúc tối hôm qua, thế tử gia không vào động phòng, mọi người đều suy đoán, thế tử phi chắc đang rất tức giận. Nào ngờ, nàng thế nhưng cái gì cũng không hỏi, giống như không có việc gì.
Ba vị mama đi ở phía trước dẫn đường, Vãn Thanh nắm tay bé, dẫn theo đám người Hồi Tuyết một đường đi ra Cổ Uyển.
Bọn hạ nhân trong Cổ Uyển đều kinh ngạc, nhìn chầm chầm vào vị nữ tử tao nhã duyên dáng kia, có vẻ như chuyện gì cũng chưa phát sinh.
Không khỏi lấy làm kỳ lạ, vị thế tử phi này thực không phải là người bình thường, khí thế như vậy không phải bình thường có thể có được, lại nhìn nàng, cử chỉ tao nhã hào phóng, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười, đều vô cùng động lòng người, hoàn toàn không có một chút thương tâm.
Dọc hành lang Cổ Uyển, có mấy nha hoàn mi thanh mục tú tụ thành một đám, vây quanh một nữ tử xinh đẹp, cao gầy.
"Ngọc Liên tỷ tỷ, tỷ nói, tại sao thế tử phi một chút thương tâm cũng không có, cũng không tức giận? Buổi tối hôm qua, chúng em nói chuyện rất lớn tiếng mà?"
Người nha hoàn đó thấy khó hiểu mà hỏi ra miệng, bọn họ cố ý đứng trước cửa tân phòng nói chuyện lớn tiếng cho thế tử phi nghe, vốn tưởng rằng ngày hôm nay sẽ được chứng kiến cảnh người đàn bà chanh chua đánh ghen, hay là nhìn thấy một nữ nhân tiều tụy đòi sống đòi chết.
Nào ngờ, không thấy gì cả, nhìn sắc mặt của thế tử phi tốt không thể tốt hơn, vẻ mặt sảng khoái, rõ ràng là đêm qua ngủ rất ngon.
"Hừ, nghe đồn, thế tử phi là đệ nhất tài nữ Sở kinh, nàng ta đương nhiên là rất thông minh, các ngươi nói, cho dù nàng ta có tức giận, liệu sẽ để cho chúng ta nhìn ra được sao?"
"Thôi, các người tan đi, đi làm việc của mình đi, đừng để cho người khác bắt lấy nhược điểm"