Học đường Mộ Dung gia.
Bốn phía bỗng chốc an tĩnh, rất nhiều người đều khẩn trương giống Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết. Mọi người trong học đường đều muốn biết người đứng đầu danh sách khảo thí năng lực lần này là công tử nhà ai?
Bất quá, thông qua mấy trận tỷ thí vừa rồi, trong lòng mọi người đều biết kết quả, duy chỉ có Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết là không biết, cho nên, giờ phút này trong lòng khẩn trương vạn phần.
Bỗng nhiên, một đạo âm thanh trầm thấp vang lên bên tai:
"Vãn Thanh, nàng rốt cuộc đã tới rồi sao?"
Âm thanh không quá lớn, cho nên không làm người khác chú ý, Vãn Thanh liếc mắt về phía phát ra âm thanh, người lên tiếng hỏi thăm nàng lại là Mộ Dung Dịch, trên ngũ quan tuấn mỹ bao phủ một tầng ý cười, nho nhã lễ độ.
Vãn Thanh liếc hắn một cái, không muốn để ý tới hắn, nàng chỉ cần nhìn đến người nam nhân này, tâm tình liền xuống dốc không phanh, đúng vào lúc này một giọng nói khác bỗng vang lên:
"Nương tử, nương tử, nàng lại đây, lại đây, qua bên này ngồi ở đây với ta nè, ta có chừa chỗ cho nàng nha, nhanh nhanh lại đây đi"
Âm thanh khá lớn, hấp dẫn tầm mắt của toàn bộ mọi người trong học đường chú ý tới sự hiện diện của Vãn Thanh, mọi người đồng loạt nhìn nàng.
Trong lòng mỗi người không khỏi có chút nghi ngờ.
Không phải mọi người đồn rằng, vị thế tử ngốc nghếch này từ ngày thành thân đến bây giờ chưa từng bước chân vào tân phòng hay sao? Theo lý, phải nên không để ý đến Thượng Quan Vãn Thanh mới đúng chứ?
Nhưng, giờ phút này, nhìn biểu hiện của hắn hình như rất quan tâm đến Thượng Quan Vãn Thanh, không giống như trong tin đồn nha.
Hạ Hầu Mặc Viêm không quan tâm đến suy nghĩ của mọi người, hắn lại tiếp tục vẫy tay, kêu lớn:
"Nương tử, nương tử, nàng mau mau lại đây ngồi, ta để dành cho nàng một chỗ ngồi rất tốt nha"
Nhất thời, lời nói của Hạ Hầu Mặc Viêm khiến sắc mặt của tất cả mọi người đều đen. Bên trong học đường có rất nhiều người đều đang đứng vì không chiếm được chỗ ngồi, vậy mà một mình hắn lại chiếm hết một dãy ghế, còn không biết xấu hổ, mặt dày mà la lớn tiếng như vậy.
Trong lúc nhất thời, những người không có chỗ ngồi, phải chen chúc nhau mà đứng đều mang nét mặt giận dữ, trừng mắt về phía Hạ Hầu Mặc Viêm.
Chỉ thấy, trên ngũ quan tuấn mỹ của tên đần kia, toát ra ý cười nồng hậu, chói mắt đến cực điểm, khiến người khác nhìn mà hoa mắt đến ngây ngốc.
Vãn Thanh căn bản không thèm để ý tới Hạ Hầu Mặc Viêm, nhưng, bên cạnh nàng lại có một đống phân Mộ Dung Dịch đang đứng chình ình.
Nàng ngước nhìn lên trên đài tỷ thí cao kia thì phát hiện bé đang dùng ánh mắt cùng vẻ mặt đầy khẩn thiết nhìn nàng, thỉnh thoảng còn vẫy vẫy tay, ý bảo nàng ngồi cạnh chàng ngốc Hạ Hầu Mặc Viêm.
Hơn nữa, xung quanh còn không ít người đang nhìn chằm chằm vào nàng, nàng chỉ đành phải cúi đầu nhận mệnh mà lê chân đi đến cạnh Hạ Hầu Mặc Viêm, nàng trừng mắt liếc hắn, đặt mông ngồi xuống.
Hồi Tuyết cũng theo nàng ngồi xuống, tầm mắt của cả hai đều nhìn về phía đài cao, Hạ Hầu Mặc Viêm thấy Vãn Thanh chịu ngồi xuống cạnh mình vừa mừng vừa lo lắng, quan tâm hỏi:
"Nương tử, thương thế của nàng đã đỡ phần nào chưa?"
Vãn Thanh gật đầu, nhàn nhạt trả lời:
"Đã không sao rồi, ngươi im lặng để ta còn nghe xem ai là người đứng đầu danh sách khảo thí lần này"
"Nhất định là con trai của chúng ta rồi, nàng không biết, vừa rồi con có bao nhiêu lợi hại đâu"
Hạ Hầu Mặc Viêm nói một cách tự hào, trong lời nói cùng thần thái hoàn toàn đem Đồng Đồng trở thành con trai của hắn, khiến cho Vãn Thanh cảm thấy rất cảm động.
Nàng không nói gì thêm, ngước mắt nhìn vị giám khảo đang cầm danh sách tuyên bố người thắng cuộc trên đài cao kia.
Ba người đứng đầu trong danh sách thì ngũ đại thế gia đã chiếm hai, Tào trưởng lão của Thượng Quan phủ cũng nằm trong giám khảo. Tuy rằng, người của Thượng Quan phủ có năng lực thấp kém, nhưng Tào trưởng lão vẫn là một người đức cao vọng trọng.
Chỉ thấy, vị giám khảo kia, tay cầm danh sách, lớn giọng nêu tên người đứng đầu danh sách khảo thí năng lực của ngũ đại thế gia lần này.
Trong học đường rộng lớn bỗng chốc, lặng ngắt như tờ.
Chỉ nghe âm thanh trầm thấp của vị giám khảo đó vang lên:
"Người đứng đầu, danh hiệu đệ nhất lần này thuộc về, Hạ Hầu Cấn Đồng, năm tuổi, tri thức đạt cấp sáu, tu vi huyền lực đạt Hoàng Huyền nhất phẩm, cao cấp Dược Sư, tổng kết lại 9.1 điểm"
Tiếng nói của vị giám khảo đó vừa dứt, tiếng vỗ tay như sấm liền vang lên khắp học đường, kéo dài không dứt. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thượng Quan Vãn Thanh.
Giờ khắc này, nàng đã không còn là trò cười đầu câu chuyện trong Sở kinh nữa, đã không còn mang danh "chưa cưới sinh con", đã không còn bị người mắng chửi "không biết liêm sỉ" nữa. Nàng giờ đây là mẫu thân của thiên tài.
Người có thể sinh ra một thiên tài như vậy, không phải là việc một phàm nhân có thể làm được, nàng thật không hổ danh là đệ nhất tài nữ Sở kinh. Chỉ có nữ tử có trí tuệ hơn người như nàng mới có thể sinh ra một thiên tài như vậy.
Giờ khắc này, trên mặt Hạ Hầu Mặc Viêm tràn ngập tự hào. Hắn có vẻ như đã quên, chỉ cách đây không lâu, hắn còn ác chỉnh Vãn Thanh. Trước khi đi vào giấc ngủ, trong lòng hắn còn mắng nàng, tựa như lời cầu nguyện trước khi đi vào giấc ngủ.
Giờ phút này, trong lòng hắn tràn ngập sự vui sướng, lòng tràn đầy kiêu ngạo, còn có … trong lòng đối với Vãn Thanh … đầy áy náy.
Mà, trên nét mặt của một người khác, thần sắc cũng muôn màu muôn vẻ, người đó còn ai ngoài Mộ Dung Dịch.
Trên ngũ quan tuấn mỹ bao phủ đầy hối hận cùng ảo não, có tên ‘biết vậy chẳng làm’.
Nếu không phải lúc trước hắn thiết kế một hồi âm mưu hãm hại nàng … thì bây giờ, hắn hẳn là đã cưới Thượng Quan Vãn Thanh vào cửa, còn … đứa nhỏ thiên tài này, cũng sẽ trở thành trưởng tử của hắn, con trai của hắn.
Chỉ cần con của hắn, Mộ Dung Dịch trở thành thiên tài người người biết, người người ngưỡng mộ, hắn chắc chắn sẽ nắm chắc vị trí thế tử Mộ Dung phủ … Nhưng … hết thảy tất cả đều bị hắn hủy.
Trong lúc nhất thời, hắn vạn phần thống hận chính bản thân mình, hắn thật là ‘khôn ba năm dại một khắc’.
Vị giám khảo trên đài cao kia thấy mọi người còn đang vỗ tay, liền giơ tay lên, ý bảo mọi người đình chỉ vỗ tay. Ban giám khảo bắt đầu trao danh hiệu cùng phần thưởng cho ba vị trí đầu bảng.
Cả ba vị trí đứng đầu bảng đều được trao một quyển sách làm bằng da, màu đỏ đậm, giúp nâng cao trí lực, riêng vị trí đầu bảng, được nhận thêm một hộp gấm, bên trong cất chứa Băng Tuyết Liên trăm năm trở lên, đây chính là dược liệu luyện dược tốt nhất.
Đồng Đồng hưng phấn, cười híp mắt thành bán nguyệt, tay trái giơ quyển sách da màu đỏ lên, tay phải giơ lên hộp gấm có chứa Băng Tuyết Liên lên, tầm mắt thỉnh thoảng còn hướng về phía Vãn Thanh chớp chớp.
Vãn Thanh hạnh phúc, mỉm cười, nàng cũng vẫy vẫy tay với bé. Lúc này, trong học đường có rất nhiều người đang ngồi đều đồng loạt đứng lên, đi ra ngoài, mạnh ai nấy đi, cũng có vài người đi đến trước mặt Vãn Thanh buông lời chúc mừng.
Trong lúc nhất thời, không khí bên trong học đường của Mộ Dung gia náo nhiệt không ngừng.
Đồng Đồng vội vàng từ trên đài cao nhảy xuống đất, nhanh chóng hướng về phía Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm chạy vội tới, đến trước mặt Vãn Thanh liền dừng lại liền, giơ lên hai tay, khoe đồ vật đang cầm trong hai tay, giọng nói đầy hưng phấn, kêu:
"Mẫu thân, mẫu thân, mẹ nhìn"
Lúc này, mấy người còn đang đứng chúc mừng Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm thấy bé hưng phấn khoe phần thưởng như vậy liền hiểu chuyện, gật đầu rời đi.
Phía trước, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng thở dài, sau đó lại có giọng thầm thì.
"Nhìn xem, nhìn xem, nhà người ta sinh ra nhi tử là thiên tài, còn nhà mình sinh nhi tử … ngay cả nhân tài còn không đạt được, thật là ngưỡng mộ, haizzzzz"
Người này vừa dứt lời, liền có người tiếp lời.
"Ngươi than cái gì mà than, mẫu thân người ta là đệ nhất tài nữ, còn mẫu thân nhi tử ngươi là cái gì? Còn ở đó mà đòi hâm mộ người ta, ta phi’
Nói cái gì đều có, náo nhiệt cực kỳ, Vãn Thanh cũng không để ý tới người khác, giang hai tay ôm chầm lấy bé vào lòng:
"Đồng Đồng, con trai của mẫu thân, ngày hôm nay biểu hiện thật không tệ, con khiến cho mẫu thân rất tự hào"
Hạ Hầu Mặc Viêm đứng kế bên, thấy hai mẹ con không để ý đến mình liền bu lại, mặt mày như vẽ, trên môi, ý cười không dứt, tà mị tiếp lời:
"Cũng khiến cho phụ thân tự hào"
Vãn Thanh nhìn hắn, liếc mắt xem thường một cái, không nói gì, nhưng, cũng chưa cho hắn sắc mặt tốt. Nàng ôm bé theo dòng người đi ra ngoài, đột nhiên, từ phía sau có một giọng nói vang lên ngăn cản bước đi của hai người:
"Thế tử gia, thế tử phi xin chờ một chút"
Hai người dừng lại, quay đầu nhìn qua, thì ra người lên tiếng gọi bọn họ lại chính là Tào trưởng lão người hiện tại đang chưởng quản Thượng Quan phủ học đường, cũng là sư phụ của Đồng Đồng, gương mặt của ông tràn ngập sắc đỏ vì hưng phấn cùng tự hào.
Hôm nay, Đồng Đồng quả thật làm cho ông cùng Thượng Quan phủ mở mày nở mặt. Tuy rằng, bé hiện tại đã đổi họ tên, đã trở thành Hạ Hầu Cấn Đồng, không còn quan hệ với người Thượng Quan gia nữa.
Nhưng, ai ai cũng biết, bé là nhi tử của Thượng Quan Vãn Thanh, là đệ tử của ông, Tào trưởng lão này, thật là không uổng công ông truyền dạy cho bé.
Vãn Thanh mỉm cười, nhìn Tào trưởng lão, khách khí mở miệng nói:
"Tào trưởng lão, ngài có chuyện gì cần nói sao?"
"Thế tử phi, Đồng Đồng lấy được vị trí đầu bảng khảo thí năng lực lần này, dựa theo quy định, bé có thể tiến thẳng vào Thanh Sơn học viện"
Nói đến đây, Tào trưởng lão liền có chút luyến tiếc. Dù sao, ông cũng dạy Đồng Đồng trong một thời gian khá dài, tình cảm của ông dành cho bé tựa như gia gia dành cho tôn tử của mình.
Nếu bé tiến vào Thanh Sơn học viện, vậy … sau này, ông sẽ không nhìn thấy được thằng nhóc đáng yêu này rồi.
Vãn Thanh gật gật đầu, tỏ bé đã biết chuyện này.
Trước đó, phụ vương còn ngầm sắp xếp, muốn bé thông qua cửa sau trực tiếp tiến vào Thanh Sơn học viện. Thanh Sơn học viện khẳng định so với Thượng Quan phủ học đường có tiền đồ rộng lớn hơn nhiều.
Nhưng, bé còn quá nhỏ, cho nên nàng không cần vội vàng làm gì.
Bé có muốn tiến vào Thanh Sơn học viện hay không, chính bản thân bé quyết định. Đây là tương lai của bé, không phải của nàng. Bé trưởng thành rất sớm, bé biết điều gì tốt cho mình, điều gì không tốt cho mình, nên nàng sẽ để cho bé tự quyết định
Nghĩ vậy, Vãn Thanh nhìn Đồng Đồng đang nằm trong lòng mình, dịu dàng hỏi:
"Đồng Đồng, con có muốn tiến vào Thanh Sơn thư viện hay không?"
Đồng Đồng nghe mẫu thân hỏi xong, nghiêm túc nghĩ, sau đó nhìn Vãn Thanh, trả lời:
"Mẫu thân, việc này con có thể tự mình làm chủ sao?"
"Đương nhiên có thể, cho dù con quyết định ra sao, mẫu thân đều ủng hộ con"
"Dạ"
Đồng Đồng gật đầu, sau đó bé nhìn Tào trưởng lão, nói:
"Lão sư gia gia, con không muốn tiến vào Thanh Sơn học viện. Con rất thích tiểu bằng hữu trong Thượng Quan học đường, rất thích lão sư gia gia. Cho nên, con có thể tiếp tục lưu lại Thượng Quan học đường hay không?"
Tào trưởng lão sửng sốt, nhìn Vãn Thanh, trong lòng ông tràn đầy cảm động.
Thằng nhóc này làm sao lại biết cách làm người như thế, ông tự nhận, còn có một vài thứ có thể dạy cho bé. Nếu ông thật sự không còn kiến thức nào dạy cho bé nữa, ông chắc chắn, nhất định sẽ đưa bé vào Thanh Sơn học viện.
Nhưng, thế tử gia cùng thế tử phi sẽ đồng ý quyết định của bé sao?
Vãn Thanh nhàn nhạt nhếch môi cười, mở miệng nói:
"Nếu Đồng Đồng không muốn rời đi, vậy cứ tiếp tục đi theo Tào trưởng lão học tập đi, nhọc Tào trưởng lão phí tâm rồi"
"Không, đời này, ta thật cao hứng vì được dạy bé"
Tào trưởng lão lập tức cao hứng nở nụ cười, thần thái sáng láng, đường cong trên mặt giãn ra, vươn tay vuốt đầu Đồng Đồng, giọng đầy yêu thương mở miệng nói:
"Đồng Đồng, vậy buổi sáng ngày mai nhớ đến học đường đúng giờ nha"
"Dạ, lão sư gia gia, Đồng Đồng hứa sẽ không trễ đến". Truyện Xuyên Nhanh
Đồng Đồng vừa trả lời, vừa phất phất cái tay đang cầm quyển sách da màu đỏ sậm, vui vẻ cười rộ lên. Đợi cho đến khi Tào trưởng lão rời đi, chỉ thấy trong học đường của Mộ Dung gia, giờ đây đã trống rỗng, đã không còn bóng dáng của bất kì ai.
Vãn Thanh ôm bé, dẫn Hồi Tuyết đi ra ngoài, trên ngũ quan tuấn mỹ của Hạ Hầu Mặc Viêm hiện lên một tia kỳ quái, thắc mắc hỏi Đồng Đồng:
"Đồng Đồng, vì sao con lại không vào Thanh Sơn học viện học tập, nơi đó đặc biệt rất tốt cho tương lai của con nha?"
Đồng Đồng nghe Hạ Hầu Mặc Viêm hỏi xong, bé liếc phụ thân mình một cái, xem thường, không có vội vàng trả lời phụ thân của mình, đem quyền sách da màu đỏ sậm cùng hộp gấm đựng Băng Tuyết Liên trong tay đưa cho Hồi Tuyết cầm.
Vươn tay bế Chiêu Chiêu đang nằm trong lòng Hạ Hầu Mặc Viêm, Chiêu Chiêu lập tức cao hứng ‘chi chi ô ô’ mãi, bé mới chậm chạp mở miệng trả lời:
"Tại sao nhất thiết phải vào Thanh Sơn học viện? Con thích các tiểu bằng hữu của con tại Thượng Quan học đường, con cũng rất thích lão sư gia gia. Tại sao con phải từ bỏ những người yêu thích của mình để đi đến nơi xa lạ kia chứ? Cho nên, con không muốn đi Thanh Sơn học viện, hơn nữa, mẫu thân cũng đã nói, chuyện này để cho con làm chủ, cho nên, đây là quyết định của con"
Vãn Thanh đã sớm nghĩ đến vấn đề này.
Bé rất thâm tình, hơn nữa, Tào trưởng lão tuyệt đối là một lão sư xứng chức. Nếu ông ấy thật sự không còn kiến thức dạy cho bé, ông ấy nhất định sẽ cho bé tiến vào Thanh Sơn học viện học tập.
Cho nên, hiện tại có vào hay không vào Thanh Sơn học viện cũng không còn trọng yếu, chỉ cần bé vui vẻ là được.
Vãn Thanh nghĩ, nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm.
Chỉ thấy trên ngũ quan tuấn mỹ của hắn, tràn đầy ý cười dịu dàng, giống như ánh mặt trời, hai hàng chân mày tựa như hai ngọn núi đang đón nắng sớm. Đồng tử thâm thúy rất thanh triệt, trong sáng, khóe môi hơi hơi nhếch lên, độ cong ưu nhã, cực kỳ tuấn mỹ.
Chàng ngốc này có vẻ như lại trở về chàng ngốc trước đây rồi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Chẳng lẽ nói, vì buổi tối hôm qua nàng xả thân cứu hắn, cho nên khiến hắn cảm động, trở về bản bản chất giống như trước kia sao?
Vãn Thanh vừa đoán vừa bước đi ra ngoài.
Trước cửa Mộ Dung học đường, lúc này có một vài người đang đứng, đứng đầu chính là Mộ Dung Dịch. Hôm nay, hắn phụ trách chiêu đãi khách, nhìn thấy đám người Vãn Thanh đi ra, liền cười đi tới.
Trong nháy mắt, không khí xung quanh hắn bỗng biến chuyển ôn nhuận nhu hòa.
Nếu nàng không phải thừa biết người nam nhân này là cỡ nào hiểm độc ác, tâm ngoan thủ lạt. Chỉ sợ, nàng sẽ bị vẻ ngoài dịu dàng thâm tình của hắn lừa gạt, đây cũng là nguyên nhân tiền thân của nàng cùng Thượng Quan Tử Ngọc bị mắc mưu.
"Thế tử gia, thế tử phi, hai người phải trở về rồi sao?"
Vãn Thanh gật đầu xem như trả lời, còn Hạ Hầu Mặc Viêm thì lạnh lùng trợn mắt nhìn hắn, vung tay áo, không thèm để ý Mộ Dung Dịch, cả đám người cùng leo lên xe ngựa hồi Hán Thành Vương phủ.