Vừa về tới Cổ Uyển, Vãn Thanh liền gọi Hoa Nhi lại, phân phó nàng chăm sóc Đồng Đồng thật tốt. Thằng nhóc kia tối hôm qua chưa từng chợp mắt, hiện tại, nhất định là mệt muốn chết rồi.
Đợi cho đến khi Đồng Đồng đi về phòng, Vãn Thanh dẫn Hồi Tuyết, Hỉ nhi cùng Phúc nhi đi về phòng nghỉ ngơi, đối với Hạ Hầu Mặc Viêm nàng xem hắn tựa như không khí, dường như không nhìn thấy.
Hạ Hầu Mặc Viêm lẽo đẽo đi theo phía sau nàng, hướng về phía tân phòng mà đi, thấy nàng không để ý đến mình, nhanh chân đuổi theo nàng ở trong hành lang dài, vẻ mặt u oán, mở miệng hỏi một tiếng:
"Nương tử, còn ta thì sao? Ta ở đâu đây?"
Vãn Thanh dừng lại, tao nhã xoay người, nhàn nhạt trả lời:
"Thế tử gia, trong mấy ngày qua ở địa phương nào nghỉ ngơi, thỉnh tự ngài đi đến nơi đó, thứ Vãn Thanh không tiễn"
Nói xong, nàng không thèm để ý Hạ Hầu Mặc Viêm, mang theo Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi đi về hướng tân phòng để nghỉ ngơi, nàng bây giờ đã quá mệt mỏi rồi.
Hạ Hầu Mặc Viêm đi theo phía sau nàng, vừa nghe nàng nói như thế, liền dừng lại bước chân, nhìn bóng lưng nàng đang dần dần đi xa.
Nhớ lại những tin đồn gần đây trong Sở kinh, hắn đúng là đã tạo thương tổn rất lớn trong lòng Vãn Thanh. Nếu muốn nàng tha thứ, chỉ sợ không dễ.
Mà hắn, quả thật làm cũng thật quá mức. Bây giờ, hắn cần phải suy nghĩ ra biện pháp để lấy lại cảm tình của Vãn Thanh, hắn muốn bù đắp những sai lầm của mình trong những ngày qua.
Hạ Hầu Mặc Viêm xoay người, liền đi thẳng về hướng phòng khách của Cổ Uyển, giằng co một đêm, hắn cũng quá mệt mỏi rồi, liền quay đầu phân phó hạ nhân không được phép quấy rầy giấc ngủ của hắn.
Ở trong phòng khách, Hạ Hầu Mặc Viêm dựa lưng vào đầu giường, dung nhan đang ngủ kia cực kỳ diễm lệ, chỉ là … có một chút hiu quạnh, có vẻ như … trong thiên địa này, duy chỉ có hắn, một người.
Vãn Thanh vừa đặt đầu nằm xuống giường là ngủ thẳng tới trời tối, vừa tỉnh lại, liền nhìn thấy trong phòng đang có một người nam nhân đang nhàn nhã ngồi uống trà, nhìn chằm chằm vào nàng.
Điều này hù nàng không nhỏ, nàng nhanh chóng bật dậy. Lúc này, nàng là tình ngũ hẳn, nhìn thấy rõ bóng dáng của nam nhân đang ngồi nhìn nàng chằm chằm kia, còn ai khác ngoài thế tử gia Hạ Hầu Mặc Viêm.
Vãn Thanh nhất thời giận dữ, nhịn không được, hét lên:
"Hồi Tuyết, Hồi Tuyết, đây là có chuyện gì?"
Hồi Tuyết từ ngoài cửa vọt vào trong, vừa nhìn thấy thần sắc băng hàn của Vãn Thanh, trong lòng liền biết rõ, nàng vì cớ gì mà bực bội, vội vàng quỳ xuống, bẩm báo:
"Thế tử gia một hai muốn vào phòng, nô tì không dám ngăn cản ngài ấy, sợ đánh thức chủ tử"
Vãn Thanh không có trách cứ Hồi Tuyết, vẫy vẫy tay, bảo nàng đứng lên:
"Em đứng lên đi"
"Tạ chủ tử"
Hồi Tuyết đứng dậy, né sang một bên, chờ hầu hạ Vãn Thanh.
Vãn Thanh nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, không khách khí, nói:
"Hạ Hầu Mặc Viêm, ngươi lại giựt kinh phong cái gì? Ngồi không nhúc nhích ở trong phòng, còn nhìn chằm chằm vào ta làm gì? Thật là dọa người"
Hạ Hầu Mặc Viêm khóe môi hơi nhếch lên, nụ cười đó tựa như sóng nước bềnh bồng, dùng giọng mềm nhũn, tựa như làm nũng, mở miệng hỏi:
"Nương tử, nàng đói bụng chưa?"
Vãn Thanh kinh ngạc, nhìn Hồi Tuyết.
Nàng tưởng Hạ Hầu Mặc Viêm lên cơn động kinh gì đó, nhưng, nhìn ánh mắt của hắn, rất giống như trước kia, lúc nàng chưa gả cho hắn.
Chẳng lẽ, là vì nàng xả thân cứu hắn, cho nên hắn lại đối xử với nàng giống như trước kia sao? Việc này thật đúng là làm cho nàng nhất thời không thích ứng.
Nàng cứu hắn, không phải là vì muốn hắn đối xử tốt với nàng, nàng chỉ là bảo vệ kẻ yếu mà thôi, với lại, hắn cũng có mấy lần cứu giúp mẹ con nàng, nàng chỉ là trả lại ân tình đó của hắn mà thôi.
Hơn nữa, từ lúc nàng gả cho hắn, hắn đối với nàng làm những chuyện như vậy … Bây giờ, muốn chuộc lỗi sao? Không thể chuộc lỗi được, làm cách nào cũng không thề xóa nhòa chuyện đó trong lòng nàng được.
"Không đói, Hạ Hầu Mặc Viêm, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?"
Vãn Thanh nhịn không được, mở miệng hỏi.
Hạ Hầu Mặc Viêm nghe xong, chớp mắt một cái, cười rộ lên, dùng giọng mềm yếu, nũng nịu hỏi ngược lại:
"Nương tử, nàng là đang tức giận với ta sao?"
Hắn là khẳng định nàng thật sự là đang rất tức giận.
Một đôi mắt đen tuyền tựa như bầu trời ngoài kia, thỉnh thoảng lại lóe ra một tia sáng chói mắt tựa như ánh sao đêm, toàn thân không có một tia nhi lệ khí, dịu dàng ôn nhuận.
Giờ phút này, hành động của hắn giống như lúc trước, lúc hắn cố chấp đòi ở lại Thượng Quan phủ cho bằng được. Nhưng hắn không tức giận, không có nghĩa trong lòng Vãn Thanh không tức giận.
"Ừ, ta đang rất tức giận"
Vãn Thanh nói xong, không nhìn hắn nữa, phân phó Hồi Tuyết hầu hạ nàng rời giường.
Ngoài cửa, vang lên tiếng bước chân của Đồng Đồng, bé nhanh chóng chạy thẳng vào trong phòng. Vừa bước vào liền nhìn thấy Hạ Hầu Mặc Viêm đang ngồi ở trong phòng. Ánh mắt có chút nghi hoặc, vội mở miệng hỏi:
"Phụ thân, cha ngồi ở chỗ này làm cái gì?"
"Phụ thân đến gọi nương tử ăn cơm"
Đồng Đồng nghe phụ thân nói xong, nhất thời không có phát giận với Hạ Hầu Mặc Viêm, cười, gật đầu nói:
"Con cũng là tới gọi mẫu thân ăn cơm"
Nói xong, chạy vội tới trước mặt Vãn Thanh, hỏi:
"Mẫu thân, mẹ có phải rất đói bụng rồi hay không? Chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi"
Chiêu chiêu cũng chi chi ô ô kêu lên, Hồi Tuyết cũng đã hầu hạ Vãn Thanh vệ sinh cá nhân xong, Vãn Thanh trực tiếp bế bé đi ra ngoài, không hề để ý tới Hạ Hầu Mặc Viêm.
Nàng không rảnh mà bồi hắn điên cả ngày, ngày hôm nay như vậy, ngày mai thì sao? Ai biết hắn sẽ đối với nàng làm cái gì?
Trước mắt, điều nàng mong muốn nhất, chính là lẻn vào Thiên Cơ Các, nhìn xem bên trong ẩn dấu cái gì, có bí kíp nào liên quan đến việc giúp huyền lực tăng lên một cách nhanh chóng hay không?
Nếu như thật sự có, nàng nhất định phải giành tới tay.
Vãn Thanh ở trong lòng tính toán.
Hạ Hầu Mặc Viêm thấy hai mẹ con không quan tâm đến mình, biết mình đuối lý, tự động đi theo phía sau Vãn Thanh cùng Đồng Đồng, đi đến chính sảnh dùng cơm.
Vừa vào chính sảnh, thấy hai mẹ con đã ngồi xuống cầm đũa chuẩn bị ăn, liền tự giác ngồi ở một bên, không nói dù chỉ một lời, ngay cả thở cũng không dám thở lớn tiếng, thật sự rất ngoan.
Nhưng mà, cho dù hắn hành động như vậy, Vãn Thanh cũng không thèm để ý tới hắn.
Sau bữa cơm tối, Vãn Thanh cùng Đồng Đồng ngồi ở trong phòng khách nói chuyện phiếm, Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi châm trà. Hôm nay, Đồng Đồng tâm tình đặc biệt rất tốt, cao hứng, phấn chấn nói về chuyện khảo thí năng lực vào buổi sáng.
Bé rất cao hứng, là bởi vì bé nhìn ra được, phụ thân có vẻ như thật sự đã đem lời của bé nghe lọt vào lỗ tai rồi nha, phụ thân thật là biết điều, thật ngoan nha, không khi dễ mẫu thân nữa.
Trong phòng khách, giọng nói non nớt dễ nghe không ngừng vang lên. Vãn Thanh thật sự rất vui.
Nàng nghĩ đến hình ảnh lúc sáng, không tự chủ được, torng lòng vì bé mà tự hào. Trong trường hợp như vậy, tiểu hài tử đã sớm sợ hãi, nhưng, con trai của nàng vẫn trấn định, bình tĩnh tham gia thi đấu.
Càng nghĩ càng vui.
"Đồng Đồng, con làm rất tốt"
Vãn Thanh nhìn Đồng Đồng, vui vẻ dựng lên ngón cái, tán thưởng.
Hạ Hầu Mặc Viêm cũng thừa cơ mở miệng tiếp lời:
"Đúng vậy, Đồng Đồng là tốt nhất, con thật sự rất lợi hại"
Vãn Thanh trò chuyện với bé trong chốc lát, biết, bé ngày mai còn phải đến học đường, mà nàng cũng muốn đi về phòng nghỉ ngơi dưỡng thương, nàng cần dùng huyền lực chữa trị nội thương.
Đồng Đồng nghe mẫu thân cùng phụ thân khen mình, mặt mày cười tươi hớn hỡ. Bé rất vui, rất hạnh phúc, vì bé không những giành được vị trí đầu bảng, mà bé còn giành được phần thưởng quý giá nha.
Hơn nữa, phụ thân rốt cuộc cũng không còn cố ý làm khó làm dễ mẫu thân nữa, cũng không chạy đến nơi khác ngủ nha.
Tâm tư của một đứa trẻ, thường tưởng rằng, chỉ cần phụ thân của mình không chạy đến nơi khác ngủ, liền không có người sau lưng nói này nói nọ mẫu thân mình. Lại không biết, có một số việc, đã làm, liền không thể lau sạch được.
Mình phải mau chóng trở về phòng chữa thương, như vậy mới có thể mau chóng hồi phục, chỉ có vậy mới có thể tiến vào Thiên Cơ Các.
"Đồng Đồng, ngày mai con còn phải đến học đường, đi ngủ sớm một chút đi"
"Dạ, mẫu thân"
Đồng Đồng lập tức gật đầu, Vãn Thanh gọi Hoa Nhi cùng bà vú Trương thị tiến vào, phân phó hai người chăm sóc Đồng Đồng.
Bây giờ, đối với Đồng Đồng, nàng cũng yên tâm một phần, vì Lưu Dận đang âm thầm bảo vệ cho bé, còn có Đàm Đài Văn Hạo cùng người của Thiên Ưng lâu.
Hiện tại, không một ai ở Kim Hạ quốc có thể qua mặt được người của Thiên Ưng lâu, vì Mộc Tiêu Dao đã trở về Thương Lang quốc.
Đồng Đồng đi theo Hoa Nhi cùng bà vú đi ra ngoài, trước khi rời đi, còn nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm liếc mắt một cái, có vẻ như rất hài lòng về thái độ của phụ thân.
Phòng khách an tĩnh lại, Vãn Thanh liền đứng dậy mang theo Hồi Tuyết, Hỉ nhi cùng Phúc nhi trở về phòng. Hạ Hầu Mặc Viêm thấy vậy, cũng đứng dậy, đi theo phía sau đám người Vãn Thanh.
Vãn Thanh đi hắn cũng đi, Vãn Thanh ngừng hắn cũng ngừng. Đi một chút, dừng một chút, thoáng cái liền đến trước cửa tân phòng, Vãn Thanh không quay đầu, đi thẳng vào phòng, ném lại một câu:
"Hồi Tuyết, lần này nếu em lại để người khác tiến vào, liền trở về Thượng Quan phủ cho ta"
"Dạ, chủ tử"
Hồi Tuyết run lên, không dám nói gì, nhanh chóng vươn tay cản đường đi của Hạ Hầu Mặc Viêm, trầm giọng nói:
"Thỉnh thế tử gia dời bước đến Thanh Vu Viện đi"
Hạ Hầu Mặc Viêm trầm giọng quát:
"Gia đêm nay muốn ngủ lại ở chỗ này"