Đồng Đồng mang theo Chiêu Chiêu cùng Tiểu Quai đi theo đám người Dạ Phi Khách vào khách điếm, dùng xong cơm chiều, hai đứa nhóc ở một gian phòng. Đám người Dạ Phi Khách đang chuẩn bị vào phòng ngủ, Đồng Đồng lo lắng nhìn Dạ Phi Khách hỏi:
"Gia gia, mọi người sẽ không nhân lúc nữa đêm rồi chuồn đi, phải không?"
Những lời này khiến bọn họ thấy buồn cười, Dạ Phi Khách vuốt chòm râu, lắc đầu, nhìn Đồng Đồng, ‘mới bao nhiêu tuổi mà tinh ranh quá, còn lo lắng đến như vậy’, nhanh chóng lắc đầu, trả lời:
"Đi ngủ đi, gia gia sẽ không chạy mất, nhất định sẽ mang theo con, chỉ là … con muốn đi nơi nào?"
Đồng Đồng ngọt ngào mở miệng trả lời:
"Long Phiên, con muốn đi tìm thúc thúc của con"
Long Phiên?
Dạ Phi Khách cũng có chút bất ngờ, mấy thủ hạ cũng vậy. Như vậy, bọn họ vừa vặn chung đường, kế hoạch của bọn họ là đi đến Long Phiên cứu người.
"Con đi vào phòng đi ngủ đi, gia gia sẽ dẫn con đi Long Phiên"
"Cảm ơn gia gia"
Đồng Đồng cười ngọt ngào mở miệng cảm ơn, tâm trạng vui vẻ mang theo Tiểu Quai cùng Chiêu Chiêu vào phòng nghỉ ngơi. Bởi vì ban ngày tiêu hao sức lực, cho nên đặt đầu xuống là ngủ ngay.
Mấy người kia ở tại phòng kế bên, cẩn thận nghe thấy tiếng thở điều điều của phòng bên cạnh mới yên tâm.
Mấy tên thủ hạ ngồi vây quanh Dạ Phi Khách:
"Dạ hộ pháp, không thể mang theo thằng nhóc này được, chúng ta đang chấp hành nhiệm vụ, nào có thời gian rảnh rỗi mà đi quản mấy tên nhóc này"
Dạ Phi Khách biết người thủ hạ này nói có lý, nhưng không biết vì sao, mổi lần ông nhìn thấy Đồng Đồng lại cảm thấy rất thân thiết, không muốn bỏ mặc bé.
"Quên đi, dù sao cũng chỉ là một đứa bé, tiện đường mang theo bọn chúng đi"
"Nhưng mà sẽ gây bất tiện cho công việc của chúng ta"
Những người thủ hạ kia không đồng ý, Dạ Phi Khách lạnh lùng ngẩng đầu liếc nhìn, mấy người kia không dám nói tiếp nữa, bắt đầu thương lượng những việc kế tiếp phải làm.
Vào lúc nửa đêm, Đồng Đồng bởi vì khát nước, tâm tình khó chịu mò xuống giường, đi đến bàn trà châm trà uống, uống xong vài ngụm trà, nhớ tới gia gia đang nghỉ ngơi tại căn phòng kế bên mình.
‘Không biết bọn họ có lén mình chuồn mất hay không?’
Nghĩ vậy, bé rón rén kéo cửa ra, đi đến căn phòng kế bên, đứng trước cửa lắng nghe động tĩnh bên trong, thì nghe được tiếng nói chuyện từ bên trong thấp thoáng truyền ra ngoài, nghe được có người nói chuyện, bé rất yên tâm, đang chuẩn bị trở về phòng.
Chợt nghe cái gì mà Phượng Hoàng giáo, rồi cái gì mà cứu người?
Mắt to chớp chớp, phản ứng không kịp, bỗng nhiên một trận gió cuốn quá, cửa bị mở toang ra, cơ thể nhỏ nhắn của bé nhanh chóng bị người tóm vào trong phòng, động tác nhanh như thiểm điện.
Trong phòng, tất cả mọi người đều nhìn bé, trong nháy mắt, Đồng Đồng bắt buộc phải tiếp nhận ánh mắt đầy sát khí, không tự chủ được, lui từng bước về phía sau, dựa gần sát Dạ Phi Khách.
"Gia gia?"
Những người này thật hung dữ, nhìn bé đầy sát khí, bé có làm gì bọn họ đâu?
Dạ Phi Khách nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của Đồng Đồng, vội vươn tay kéo bé lại, hỏi:
"Đồng Đồng, con không ngủ, chạy đến đây làm gì?"
Đồng Đồng giương đầu lên, cười, mở miệng trả lời:
"Con sợ gia gia nửa đêm chạy mất, bỏ rơi con cùng Tiểu Quai, cho nên đến nhìn một chút"
"Ừ, hiện tại đã nhìn được rồi? Gia gia nhất định sẽ dẫn con đi Long Phiên, con đi ngủ đi"
"Dạ"
Đồng Đồng gật đầu, xoay người đi ra ngoài, vừa đi ra cửa phòng, thì nghe đến phía sau truyền đến lời nói lạnh lẽo sát khí trầm trọng, một cách rõ ràng:
"Đứa nhỏ này không giữ lại được, nhất định phải giết, nó đã nghe được kế hoạch của chúng ta "
Đồng Đồng nghe vậy, kinh hãi, những người này muốn giết mình.
Nhưng, bé nghe được cái gì? Hình như là Phượng Hoàng giáo rồi cái gì cứu người kế hoạch sao? Nhưng mà bé lại không hiểu bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì?
Nghĩ, nhanh chân đi trở về phòng, thì nghe ầm một tiếng, có người ở bên ngoài khóa chặt của phòng của mình.
Trong phòng, Đồng Đồng đứng ngồi không yên, chạy nhanh bò lên giường, đánh thức Tiêu Quai cùng Chiêu Chiêu, chuẩn bị chạy đi.
Nhưng, cửa phòng đã bị khóa, không thể chạy đi được, Đồng Đồng quan sát xung quan phòng, nhìn đến cửa sổ, đôi mắt sáng lên, lại dần dần ảm đạm xuống.
Nếu là chỉ có bé cùng Chiêu Chiêu, thì dễ dàng chạy đi, nhưng còn Tiểu Quai làm thế nào đây? Cậu ấy cái gì cũng không biết, nếu như dẫn cậu ấy theo thì sẽ kinh động đến mấy người phòng kế bên kia như vậy thì rất phiền phức.
Đồng Đồng vừa nghĩ vừa nhanh tay dọn tay nãi, thở dài một tiếng, ý bảo Tiểu Quai cũng tới dọn hành lý.
Sau khi dọn hành lý xong, thì di chuyển tất cả đồ vật trong phòng đặt phía sau cửa phòng, để đề phòng, cũng làm chậm chân bọn họ, nếu bọn họ xông vào phòng.
Sau đó hai nhóc con bắt đầu kéo màn lụa trong phòng xuống, xé thành từng mảnh dài cột lại thành một sợi dây khá dài, tất cả đã chuẩn bị xong.
Đồng Đồng đem dây cột vào trên eo Tiểu Quai, ý bảo nó đi xuống trước, nhóc con này có chút sợ hãi, Đồng Đồng trừng mắt uy hiếp:
"Nếu không nhảy xuống, thì chúng ta không cần ngươi "
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Quai lập tức bị dọa sợ đến trắng bệch, mặc cho Đồng Đồng xử trí, Đồng Đồng thấy Tiểu Quai đã nhảy xuống, sau đó bé ôm lấy ôm Chiêu Chiêu, vịn dây vải lụa trượt xuống lầu.
Dây vài lụa nối liền với trên giường, cho nên không thể thừa nhận sức nặng của hai người. Cho nên, gây ra tiếng kẻo kẹt rất lớn, rốt cuộc vẫn làm kinh động phòng kế bên, có người đi tới, ở bên ngoài nhỏ giọng hỏi:
"Có chuyện gì?"
Nói xong, mở khóa cửa, chuẩn bị đi vào, nào ngờ đẩy cửa không được, không khỏi dùng thêm nhiều khí lực.
Bên trong, những vật mà hai nhóc dùng để chắn cửa, ầm một tiếng nhanh chóng đổ ngã xuống, mọi người bên phòng kế bên đã bị kinh động, nhanh chóng chạy sang.
Người thủ hạ kia đã xông vào, thấy tình huống trong phòng, sắc mặt không khỏi đại biến, mở miệng nói:
"Hai đứa nhỏ chạy"
Nói xong, thì đã chạy vội tới bên cửa sổ, chỉ thấy Đồng Đồng vừa vặn rơi xuống đất, ngẩng đầu nhìn bọn họ, thấy đã bị pháy hiện, trong lòng sợ hãi, bé một tay ôm Chiêu Chiêu, một tay lôi kéo Tiểu Quai, chạy như điên.
Trên lầu, những người đó thấy hai nhóc tì còn chưa đi xa, đã từ trên lầu trực tiếp nhảy xuống, nhanh chóng đuổi theo, Dạ Phi Khách nhịn không được dặn dò:
"Đừng tổn thương đứa nhỏ kia"
Trong đem tối, Đồng Đồng lôi kéo Tiểu Quai liều mạng chạy, thấy đuổi theo gần tới. Bỗng vang lên một tiếng ngựa hí, một chiếc xe ngựa sang trọng chạy nhanh ngang.
Đồng Đồng nhắm mắt ngăn cản chiếc xe ngựa đang chạy kia.
Mã phu không nghĩ tới, trong đêm tối thế nhưng lại xuất hiện hai đứa nhỏ ngăn đường đi của xe ngựa, nhanh tay lôi kéo dây cương, ghì ngựa, tức giận mở miệng mắng:
"Hai đứa bây không muốn sống nữa sao?"
Đồng Đồng không để ý tới hắn, lôi kéo Tiểu Quai, nhanh chân nhảy lên xe ngựa, xốc mành nhào vô trong xe, vừa nhìn ra phía ngoài xe vừa cầu cứu:
"Làm ơn, cứu tụi con, cứu tụi con với, có người muốn giết tụi con"
Mã phu nghe lời cầu cứu của Đồng Đồng xong, sắc mặt tối sầm lại, đang chuẩn bị lái xe rời đi thì những người kia đã đuổi tới nơi, phi thân chặn đường đi của bọn họ, lãnh trầm mở miệng nói:
"Đem hai đứa nhỏ kia để lại"
Bên trong xe ngựa, Đồng Đồng thở phì phò, dựa theo khẽ hở của mành xe nhìn ra bên ngoài, trong lòng giống như nai con đang nhảy loạn, bên tai truyền đến một giọng nói ôn nhã:
"Đồng Đồng, là con sao?"
Giọng nói thu hút sự chú ý của Đồng Đồng, bé nhanh chóng quay đầu nhìn qua, chỉ thấy bên trong xe ngựa có một người nam tử nhìn rất ôn nhã tôn quý, đang nằm trên nệm êm.
Quần áo cẩm bào màu vàng, nổi bật lên khuôn mặt tuấn tú, khóe môi là tràn ngập ý cười, thật là cảnh đẹp ý vui.
Người nam tử đó không ai khác, chính là thái tử Hiên Viên Dạ Thần.
Sau khi trở về nước, hắn đem chuyện đã trải qua bẩm báo với phụ hoàng mình, phụ hoàng lệnh cho hắn lập tức tới Long Phiên đưa tin cho hoàng đế Long Phiên.
Quan hệ giữa hai nước Long Phiên cùng Hiên Viên luôn rất thân thiết.
Một nằm ở phía Tây Nam Kim Hạ, một nằm ở Tây Bắc, hai nước được ngăn cách bởi một con sông.
Bây giờ trời đã vào đông, nước sông đóng băng, thuyền không thể qua lại được. Cho nên, Hiên Viên Dạ Thần đành phải đánh một vòng đi ngang qua Kim Hạ.
Hiên Viên Dạ Thần bởi vì sợ làm chậm trễ công vụ, cho nên đi suốt đêm, muốn nhanh chóng tới Long Phiên. Không nghĩ tới, thế nhưng lại gặp được Đồng Đồng.
Trong xe ngựa, Hiên Viên Dạ Thần vươn tay ôm Đồng Đồng ngồi xuống bên cạnh mình, ôn nhu hỏi:
"Đồng Đồng, con lại gây ra chuyện gì nữa vậy? Đêm hôm khuya khoắt, không những ở trên đường cái chạy loạn, còn bị người đuổi giết nữa"
Một đứa bé thì có thể gây ra thù hận gì?
Lúc này, thủ hạ đứng ở bên ngoài hỏi:
"Chủ tử, có người chặn đường"
"Dốc sức đánh cho ta"
"Dạ, gia"
[ 爷 / yé / gia, cách xưng hô, ở đây là có nghĩa là đối với một người mình thấy kính trọng]
Người mã phu kia là ám vệ của Hiên Viên quốc, vươn ngón tay lên miệng hút sáo một tiếng, từ trong bóng tối, tất cả ám vệ đều xông ra. Có đến mấy chục người, mặt không đổi sắc bao vây đám người đuổi theo Đồng Đồng lại.
Lúc này, Dạ Phi Khách đã chạy tới, nhanh chóng ngăn cản mấy người thủ hạ, nói.
"Bỏ đi, cho bọn họ đi đi, chỉ là hai đứa nhỏ mà thôi"
Mọi người tự biết, không thể làm gì ngoài việc bỏ qua, bực mình vung tay lên, lắc mình rời khỏi, ám vệ thấy đám người kia đã đi xa, nhanh chóng ẩn nấp vào màn đêm, xe ngựa lại tiếp tục chạy.
Bên trong xe ngựa, Đồng Đồng bĩu môi, nhìn Hiên Viên Dạ Thần:
"Hiên Viên thúc thúc, con muốn đi Long Phiên tìm Diệu thúc thúc, thúc có thể mang con đi được không?"
"Mẫu thân của con đâu?"
Nhắc tới Vãn Thanh, nét mặt Hiên Viên Dạ Thần không khỏi hiện lên ý cười dịu dàng, nữ nhân kia thật sự rất đặc biệt, không giống với bất kỳ nữ tử nào hắn từng gặp qua.
Trước kia, hắn cho rằng mỗi một đóa hoa đều phải cực lực nâng niu cưng chiều, bây giờ nghĩ lại, đã xuất hiện một đóa rất đặc biệt trong đời hắn.
"Con không biết mẫu thân ở đâu nữa, con là rời nhà trốn đi"
Hiên Viên Dạ Thần nghe Đồng Đồng trả lời xong, sắc mặt lập tức căng thẳng, răn dạy bé:
"Như vậy sao được, mẫu thân của con nhất định sẽ lo lắng chết đi, thúc lập tức đưa con trở lại Sở kinh"
Đồng Đồng vừa thấy sắc mặt Hiên Viên Dạ Thần, lập tức ôm chặt cánh tay của hắn, nũng nịu cầu tình:
"Hiên Viên thúc thúc, con van cầu thúc mà. Thúc đừng đưa con trở về, được không? Con lỡ tay hạ độc hại chết người rồi. Mẫu thân nhất định sẽ trừng phạt con, con nghĩ là con nên ra ngoài đợi mấy ngày, chờ mẫu thân hết giận lại trở về. Hơn nữa, con nhớ Diệu thúc thúc"
"Độc chết người?"
Hiên Viên Dạ Thần mím môi nhíu mày.
‘Thật không nhìn ra, nhóc con này còn có một mặt tàn nhẫn như thế. Nhưng mà, mỗi người đều sẽ không chỉ có một mặt, sẽ có rất nhiều mặt’
Hiên Viên Dạ Thần nghĩ một chút, sau đó mở miệng:
"Nếu con đáp ứng thúc một chuyện, thúc sẽ không đưa con trở về"
"Dạ được, Hiên Viên thúc thúc nói đi"
"Đúng lúc thúc đang trên đường đến Long Phiên có việc, tiện đường dẫn theo con cũng có thể. Nhưng, con phải đồng ý với thúc, khi thúc xong việc tại Long Phiên thì con cũng phải theo thúc rời khỏi đó, thúc sẽ đưa con trở về Hán Thành Vương phủ"
"Ừm, được"
Đồng Đồng gật đầu bảo đảm, sau đó nở nụ cười, Hiên Viên Dạ Thần đành cam chịu, cưng chiều vươn tay vuốt vuốt đầu nhỏ xinh của bé:
"Con đó, suốt ngày chỉ biết gây chuyện"
"Ha ha, Hiên Viên thúc thúc, đây là Tiểu Quai, con nhặt được trên đường đi đó"
Bên trong xe ngựa tiếng nói của Đồng Đồng lải nha lải nhải vang lên dọc đường đi giống như một chú chim sẻ.
Xe ngựa một đường chạy thẳng đến Long Phiên.
Long phiên.
Dung Vương phủ.
Một chiếc xe ngựa đang chạy đến Dung Vương phủ, tê một tiếng, xe ngựa dừng trước cửa phủ, Lưu Dận từ trên xe nhảy xuống, bước đến trước cửa xe kêu một tiếng:
"Lão đại"
"Đến hỏi hỏi xem, Dung Vương có ở trong phủ không?"
"Dạ"
Lưu Dận xoay người đi đến trước cửa Dung Vương phủ, hỏi thị vệ, rất nhanh đã trở về bẩm báo:
"Lão đại, Long Diệu không ở trong phủ, đã vào cung rồi"
Vãn Thanh vén rèm lên, nhìn trời, đã đầu giờ chiều, cho dù Long Diệu không ở trong phủ, chắc là cũng mau trở lại, phân phó Lưu Dận:
"Di chuyển xe ngựa đâu sang bên kia đường"
"Dạ"
Lưu Dận di chuyển xe ngựa sang bên kia đường, thị vệ của Dung Vương phủ thấy xe ngựa ngừng gần vương phủ, lập tức đi đến kiểm tra, hỏi:
"Chuyện gì xảy ra, ngừng ở chỗ này làm gì? Mau mau tránh đường, bằng không bắt lại"
Vãn Thanh lãnh lãnh trả lời:
"Ta là bằng hữu của vương gia các ngươi, ngươi cũng dám bắt sao? Nếu Dung Vương trách tội xuống, các ngươi nhận nổi không?"
Mấy tên thị vệ kia nghe Vãn Thanh nói xong, lập tức sững sờ, không dám nặng nhẹ cứng rắn đuổi đi, tự động rời đi, trở lại với nhiệm vụ tuần tra canh gác của mình.