Ái Dục Manh Động Và Ái Dục Loang Lỗ

Chương 7:




Nói xong Hàn Vĩ liền xoay người rời đi.
Hạ Tử Kiệt ngẩng đầu nhìn bóng dáng Hàn Vĩ kiên quyết rời đi, hắn bỗng đứng dậy, lại chỗ đồ đạc bừa bộn trên mặt sàn mà tìm thứ gì đó. Chỉ chốc lát, hắn lấy ra một lưỡi dao sắc bén cầm trước mặt.
Hạ Tử Kiệt nhìn dao lại nhìn Hàn Vĩ.
“Cậu đi đi! Cậu mà đi tôi sẽ chết cho cậu xem!”
Nghe vậy, Hàn Vĩ đứng lại, nhưng không hề quay đầu.
“Tùy cậu.”
“Hàn Vĩ cậu không tin sao? Tôi sẽ chết cho cậu xem!”
Một lúc lâu, cả phòng khách không có một chút tiếng vang, Hàn Vĩ đứng quay lưng về phía Hạ Tử Kiệt cũng không tiếp tục rời đi.
Hạ Tử Kiệt không do dự, tay phải cầm dao cắt mạnh vào tay trái, máu ngay lập tức chảy xuống, theo cổ tay không ngừng nhỏ.
“Cậu quay đầu lại!”
Hạ Tử Kiệt kêu xong lại cắt thêm một đường, Hàn Vĩ vẫn đứng bất động.
“Hàn Vĩ, cậu quay đầu lại cho tôi!”
Hạ Tử Kiệt lại cắt lấy một nhát, chỉ một lúc cả cổ tay Hạ Tử Kiệt đã nhuốm máu tươi đầm đìa.
“Cậu đi đi, chỉ cần cậu đi bao nhiêu bước tôi liền nhiều cắt bấy nhiêu lần.”
Nghe vậy, Hàn Vĩ hết cách xoay người lại, thấy cả cánh tay Hạ Tử Kiệt đã toàn máu là máu, thảm xung quanh người hắn máu cũng chảy đỏ thẫm.
Hàn Vĩ cả kinh nói không nên lời, chỉ mới ở chung một thời gian ngắn mà Hạ Tử Kiệt đã trở nên thế này.
“Hộp cứu thương ở đâu?”
Hàn Vĩ đi tới đoạt lấy con dao từ tay Tử Kiệt, Hạ Tử Kiệt lại mỉm cười nhìn cánh tay đầy máu của mình.
Hàn Vĩ thật sự không có cách nào đành phải đến phòng tắm tìm đến một cái khăn sạch sẽ để chặn miệng vết thương, Hạ Tử Kiệt sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, vẻ mặt cũng có chút hoảng hốt, cuối cùng hắn vì mất nhiều máu quá mà ngất đi.
Khi mang Hạ Tử Kiệt đi cấp cứu, thử máu lại phát hiện nhóm máu của hắn là nhóm máy RH hiếm, bệnh viện không đủ máu, mà hiện tại lại là buổi tối nên không thể tìm người có nhóm máu RH.
Khi tất cả mọi người ở đang không biết làm thế nào, nhìn Hạ Tử Kiệt mặt tái nhợt trên giường, Hàn Vĩ đột nhiên nghĩ tới người có cùng bộ dáng với hắn, Vi Dịch Kiệt.
Vừa nghĩ Hàn Vĩ còn cười nhạo ý nghĩ của mình, cho dù bộ dạng rất giống cũng không thể cùng nhóm máu được? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng này. Tuy rằng không ngừng tự nói với bản thân như vậy, nhưng Hàn Vĩ vẫn vô thức gọi cho Vi Dịch Kiệt.
“Tôi là Hàn Vĩ.”
“Có… chuyện gì sao?”
Vi Dịch Kiệt trả lời có chút nơm nớp lo sợ.
“Tôi… có một người bạn bị thương.”
Ngữ khí Hàn Vĩ lại có chút lắp bắp.
“Có nặng lắm không?”
“Có, có khả năng mất mạng.”
“Cậu… đang ở bệnh viện?”
“Đúng vậy, cậu ta vì mất máu quá nhiều nên cần truyền máu.”
“Phải không…”
“Anh là nhóm máu nào?”
“Tôi sao? Nghe nói nhóm máu của tôi là nhóm máu hiếm.”
“RH âm tính?”
“Hình như là vậy.”
“Anh có thể đến bệnh viện được không?”
“Nhưng mà…”
“Không, tôi về chở anh đi.”
Hàn Vĩ nói xong cúp điện thoại, lái xe thẳng đến chỗ Vi Dịch Kiệt.
Dẫn theo Vi Dịch Kiệt vào bệnh viện, sau bao nhiêu lần xét nghiệm máu, quả nhiên máu Vi Dịch Kiệt và Hạ Tử Kiệt đều giống nhau. Bác sĩ cũng thực ngạc nhiên, hai người chẳng những bộ dạng phi thường giống nhau mà ngay cả còn cùng cả nhóm máu.
Vi Dịch Kiệt nhìn thấy máu mình không ngừng được truyền cho em cậu, một chút vãn hồi sinh mệnh, thừa dịp lúc không người, nhẹ nhàng mà vuốt ve mặt Hạ Tử Kiệt.
Bọn họ trong bụng mẫu thân là cùng một cơ thể, có lẽ là thượng đế đùa dai mới để cho bọn họ nhau tách ra. Cho dù bị chia làm hai thân thể khác nhau, bọn họ vẫn đang có rất nhiều điểm giống nhau, chính là vận mệnh lại giễu cợt họ, vì thế bọn họ rốt cục càng chạy càng xa…

Hôm nay là sinh nhật của mẹ Hàn Vĩ, Hàn Vĩ sáng sớm chuẩn bị quay về Hàn gia.
Hàn Vĩ có hai người mẹ, một người là trên danh nghĩa, một là người sinh ra hắn. Nhưng là đối với cả hai người này, Hàn Vĩ kỳ thật đều không có hảo cảm.
Đàm Huệ Trân – là người mẹ hiện tại của Hàn Vĩ, sau khi Hàn Du chết một thời gian dài sau vẫn không ưng thuận với hắn – đứa con “rơi” của Hàn Quảng Sinh. Chỉ là thời gian trôi đi, bà cũng dần dần già đi, năm tháng làm cho bà trở nên càng ngày càng cô độc, rốt cuộc cũng hạ quyết định, chỉ cần Hàn Vĩ cưới Lam Hinh, thì bà sẽ đối xử với hắn như con ruột. Nhưng theo phương diện khác mà nói, lòng của bà đối với  Hàn Vĩ vẫn là vừa hận vừa sợ, bởi vậy mỗi lần nhìn người phụ nữ đó thái độ a dua, oán hận cùng e ngại, Hàn Vĩ đều ghê tởm không thôi.
Còn người mẹ thân sinh Ngô Phượng Anh, trước đây luôn đánh chửi hắn, khi lớn lên hắn được Hàn gia thừa nhận lại luôn nịnh hót hắn, bà luôn vọng tưởng rằng thông qua Hàn Vĩ, bà có thể thay thế được chính thất của Hàn Quảng Sinh, trở thành Hàn gia tân nữ chủ nhân.
Đứng ở trước cửa phòng nhỏ ở cuối hành lang phía đông, Hàn Vĩ mang một giỏ hoa quả lớn
Hắn gõ gõ cửa, chỉ nghe tiếng bước chân, cửa “cạch” một tiếng mở ra.
Người mở cửa là Lam Hinh, Hàn Vĩ cũng không thấy lạ lắm.
“Cuối cùng anh cũng đến đây, em và A Di đã chờ anh lâu lắm.”
Lam Hinh oán giận, cầm lấy giỏ trái cây trong tay Hàn Vĩ.
Hàn Vĩ đi vào phòng đóng cửa lại, liền thấy Ngô Phượng Anh mặc một chiếc váy mới, trang điểm nhẹ nhàng, thoạt nhìn lại có chút phong thái trung niên mỹ phụ. Hàn Vĩ từ nhỏ chỉ biết mẹ mình rất đẹp, bởi thế cũng khó trách từ trước đến nay tuy cha hắn chú trọng thân thế bối cảnh cũng không dám ra tay với bà. Chỉ đến khi biết Ngô Phượng Anh mang thai, Hàn Quảng Sinh lạnh lùng bỏ bà ta, nhưng cũng không bắt bà bỏ đi cái thai đó. Hàn Vĩ biết đây là Hàn Quảng Sinh cho hắn một cơ hội, còn Hàn Du – đứa con bệnh tật từ nhỏ, sống chết bất cứ khi nào đều có thể xảy đến, cho dù bệnh của Hàn Du có tiến triển tốt, tính cách cùng thể trạng của anh ta cũng khó mà sinh tồn trên thương trường.
“A Di hôm nay ăn mặc không tồi đi? Váy này là do em lựa đó.”
Lam Hinh vừa nói vừa nhu thuận giúp Ngô Phượng Anh chỉnh váy.
“Rất được.” Hàn Vĩ cười gật đầu khen ngợi.
Ngô Phượng Anh nghe vậy nhất thời ngượng ngùng mà cười cười.
“Nha đầu Lam Hinh chính là tri kỷ của con, về sau các con khi kết hôn cần phải mau mau sinh con trai cho mẹ, mẹ không còn chờ cháu đích tôn được mãi đâu.”
Ngô Phượng Anh kéo Lam Hinh nói, lời này kỳ thật chẳng những là nói cho Lam Hinh nghe, mà còn nói cho Hàn Vĩ.
“Chỉ vài năm nữa, ta nhất định có thể ẵm cháu đích tôn rồi!”
Hàn Vĩ cũng tự nhiên cười trả lời, nói như vậy hắn đã sớm nói được thuận buồm xuôi gió.
“Đáng ghét, người ta không nghĩ nhanh như vậy đã sắp đến lúc kết thúc cuộc sống tự do như bây giờ đâu!” Lam Hinh thẹn thùng trả lời.
“Nếu sinh đứa nhỏ, ta có thể giúp mấy đứa chăm cháu mà. Lúc đó mấy đứa tha hồ mà tận hưởng cuộc sống của riêng mình.”
“A Di đến lúc đó sẽ thực vất vả.”
“Không sao, không sao, đúng rồi, ta nói Lam Hinh a, con cũng đừng gọi ta là A Di nữa, nghe khách khí quá. Con cùng A Vĩ đều đã đính hôn, cứ gọi ta là mẹ đi.” Ngô Phượng Anh cầm tay Lam Hinh cười nói.
Lam Hinh thẹn thùng, sau đó mở miệng kêu một tiếng “Mẹ”.
“Hồi nãy hai người không phải nói muốn đi đâu một chút sao? Bây giờ đã là mười giờ, nếu không đi sớm sẽ tới trưa đó.”
Hàn Vĩ lên tiếng phá vỡ không khí hoà hợp của hai người, nghe vậy, bọn họ mới nhớ tới chuyện định làm.
Ba người đi ra phòng khách, lại gặp phải vợ chồng Hàn Quảng Sinh đang dùng bữa.
Đàm Huệ Trân vừa thấy Ngô Phương Anh liền đặt đũa xuống bàn, tạo ra tiếng vang lớn, sau đó nổi giận đùng đùng bỏ lên lầu. Hàn Quảng Sinh nhìn ba người liếc mắt một cái, chỉ nói “Về sớm một” rồi lại tập trung đọc báo.
Nhìn phản ứng lạnh lùng của Hàn Quản Sinh, trong lòng của Ngô Phượng Anh như ngàn cây kim đâm đau nhói.

“Hôm nay cũng thật mệt a.”
Cùng Lam Hinh đi bộ dưới ánh đèn vàng mập mờ, Lam Hinh đột nhiên đi nhanh lên phía trước, sau đó lại giống như đứa trẻ nắm lấy tay Hàn Vĩ đi tiếp, tâm tình của cổ tựa hồ rất tốt.
” ngươi trang một ngày đích ngoan ngoãn dân tộc Nữ Chân không dễ dàng.”
hàn vĩ trong lời nói tựa hồ cũng không có cấp lam hinh thật là tốt tâm tình mang đến ảnh hưởng.
“Em đối với mẹ anh tốt như vậy, anh sẽ không cảm tạ em sao?”
“Cô coi mẹ tôi là chỗ dựa vững chắc cho cô chứ gì?
Cô không bằng quan tâm đến dì cô hơn đi.”
“Dì vẫn thích em, dượng cũng vậy, anh xem nhà anh có ai là không thích của em chứ?”
Hàn Vĩ cười cười.
“Cô cố ý tìm tôi đi tản bộ chỉ để khoe là Hàn gia có bao nhiêu người thích cô sao?”
“Đó đương nhiên cũng là một mục đích, nhưng là tôi còn có chuyện thú vị hơn muốn nói cho anh a.”
“Thật sao? Cô nói xem.”
“Chúng ta tìm một quán cà phê nào được không?”
lam hinh nói chuyện đích thời điểm bên cạnh còn có gia thượng đảo cà phê, vì thế hai người bước đi đi vào.
Hai người chọn một quán cà phê yên lặng ngồi xuống, sau đó gọi hai ly cà phê, nhưng cho đến khi cà phê đưa lên Lam Hinh vẫn chưa không nói gì.
“Cô rốt cuộc muốn nói gì?” Hàn Vĩ rốt cục nhịn không được hỏi.
Lam Hinh nghĩ nghĩ, sau đó thần bí lại gần hắn.
“Đương nhiên là chuyện rất thú vị, anh chắc chắn sẽ rất có hứng thú.”
“Chuyện gì?” Hàn Vĩ nhíu nhíu mày.
“Anh không để ý là Vi Dịch Kiệt cùng Hạ Tử Kiệt có bộ dáng thật sự quá giống nhau sao?”
Nghe Lam Hinh nhắc đến hai người kia, Hàn Vĩ mơ hồ cảm thấy mối liên hệ nào đó giữa hai người bọn họ.
“Quả thật rất giống.” Hàn Vĩ vẫn bình tĩnh trả lời.
“Không chỉ bộ dạng rất giống, em còn phát hiện rất nhiều thú vị chuyện nha.”
“Ví dụ?”
“Bọn họ có cùng một ngày sinh nhật!”
Nghe vậy, Hàn Vĩ đã đại khái hiểu được chuyện Lam Hinh muốn nói là chuyện gì.
“Thì sao?”
“Không có gì, quả thật không có. Chỉ là em nhất thời tò mò cho người đi tra xét hộ khẩu của Hạ gia.”
Lam Hinh nói xong từ trong túi lấy ra một xấp giấy đưa cho Hàn Vĩ, Hàn Vĩ khi nhận xấp giấy lại có chút run rẩy thất thần.
Xấp giấy này là bản photo hộ khẩu của Hạ gia, trong một trang giấy có ghi tên một người con trai, người đó cùng với Hạ Tử Kiệt cùng ngày tháng năm sinh, tên là Hạ Dịch Kiệt, hộ khẩu này được làm ra ước chừng là vào năm họ 4 tuổi, có ghi là cha mẹ ly dị, nhưng không ghi nơi ở hiện tại.
“Anh biết không, 12 năm trước Hạ gia đã đổi đi một người giúp việc, em tìm người tra xét thật lâu mới tìm được người đó.”
“12 năm trước? Đã xảy ra chuyện gì?”
Bộ dáng Lam Hinh thong thả, tay cầm lấy thìa quấy ly cà phê một hồi liền bưng lên uống một ngụm mới chậm rãi nói tiếp.
Hàn Vĩ lái xe một đường bão táp, chỉ hy vọng có thể nhanh trở về.
“Tôi nghe nói tuy Hạ gia có hai anh em song sinh giống nhau như đúc, nhưng là tính cách hoàn toàn không giống, người anh Hạ Tử Kiệt có vẻ được yêu mến hơn. Hạ thúc cùng vợ sau khi ly hôn mỗi người dẫn theo một đứa nhỏ, anh thì đi theo cha sống ở Hạ gia, em đi theo mẹ về quê sống. Nhưng sáu năm sau, người em đột nhiên quay về Hạ gia, cho đến khi người vợ trước của Hạ thúc lên tìm mới biết. Nghe nói sau khi người em bị dẫn đi, tính cách người anh liền thay đổi. Kỳ thật ở Hạ gia có một bí mật, người anh thay thế cho người em sống ở nông thôn, trong lòng Hạ thúc cũng biết rất rõ. Sau ba năm, người đóng vai em quay trở lại, Hạ thúc liền rất cao hứng, nhưng ngay sau đó, bị Hạ thúc phát hiện làm chuyện đáng ngờ, Hạ thúc nhất thời tức giận liền dùng tiền đuổi đi. Nhưng là sau đó Hạ thúc cảm thấy hối hận, lại phát hiện chính mình căn bản không biết vợ trước cùng đứa con đang ở đâu. Đúng rồi, tôi nghe nói Hạ thúc bây giờ còn là rất muốn tìm người đó về!”
Nghe Lam Hinh nói, Hàn Vĩ nhất thời cảm thấy xúc động, hắn thậm chí còn không nói được một câu đầy đủ. Kỳ thật từ rất sớm, Hàn Vĩ đã mơ hồ cảm thấy Hạ Tử Kiệt cùng Vi Dịch Kiệt có một sự tương quan nào đó. Nhưng hắn như thế nào cũng không tin được thế gian lại có chuyện trùng hợp như thế, vì thế luôn tránh né không hỏi thẳng một trong hai người là liệu họ có quan hệ với nhau hay không.
Hàn Vĩ cảm thấy một trận phiền toái, vì thế lấy ra một bao thuốc lá.
Hàn Vĩ bình thường cũng không thường hút thuốc, gói thuốc này là lần trước ở bệnh viện đoạt lấy của Hạ Tử Kiệt. Hạ Tử Kiệt nghiện hút thuốc, nhưng từ khi ở cùng Hàn Vĩ thì đã bỏ dần, chỉ là lâu lâu sẽ hút lén vài điếu. Ngày đó Hạ Tử Kiệt bởi vì mất quá nhiều máu nên thân thể phi thường suy yếu lại lên cơn thèm thuốc lá. Không biết là do người nào mua cho hắn, bị Hàn Vĩ phát hiện, liền tức giận mà lấy mất.
Nhắc tới cái tên Hạ Tử Kiệt, Hàn Vĩ liền càng thêm phiền toái.
Hiện tại Hạ Tử Kiệt lại không phải là Hạ Tử Kiệt, mà Vi Dịch Kiệt cũng không phải là Vi Dịch Kiệt, cả hai người bọn họ đều khiến người ta mê hoặc. Đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, Hàn Vĩ bỗng cảm thấy lạnh cả người.
Hạ Tử Kiệt chẳng lẽ không biết Vi Dịch Kiệt là anh trai cậu ta sao? Cậu ta trong lòng rõ ràng đã nhận ra, nhưng vì sao lại đối xử với Dịch Kiệt như vậy?
Hàn Vĩ đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe âm thanh điện thoại vang lên. Hàn Vĩ buông thuốc lá, mở điện thoại lên xem tin nhắn.
Tin nhắn là của ngân hàng, trong thẻ tín dụng của hắn đã bị lấy mất năm nghìn nguyên. Không ngờ Lam Hinh nhanh như vậy đã dùng thẻ tín dụng mà hắn đưa cô ta.
“Cô nói cho tôi biết việc này có ích lợi gì?” Tuy rằng trong lòng có chút loạn, nhưng Hàn Vĩ vẫn là tận lực duy trì bình tĩnh.
“Anh có nghĩ nếu lỡ Hạ thúc biết được… chuyện xảy ra hôm đó, và chuyện giữa anh và anh ta hiện tại… đặc biệt là chuyện của anh ta và anh, anh có biết, tôi và anh vừa đính hôn không lâu, đã bị tôi bắt tại trận cấu kết cùng nam nhân, hơn nữa anh ta còn là đứa con lưu lạc của Hạ gia, hai đứa con của Hạ gia đều thích nam nhân, đến lúc đó mặt mũi người nhà họ Hạ sẽ để đâu? Chưa kể Hàn gia nếu bị gièm pha nhiều như vậy, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng không ít. Cha của tôi cũng sẽ không muốn gả tôi cho anh, nói không chừng ông ấy biết được sẽ liền hủy bỏ hôn ước ngay lập tức, đến lúc đó dì còn có cơ hội giựt dây dượng đuổi anh ra khỏi Hàn gia, mà hiện tại dượng cũng đâu hoàn toàn tin tưởng anh?”
Lam Hỉnh mỉm cười nói, khẩu khí như đang xem hài kịch.
“Cô muốn thế nào? Tiền phải không?” Hàn Vĩ mặt không chút thay đổi nói.
“Hàn Vĩ, chúng ta là từ cùng nhau lớn lên, anh cũng thật sự thực hiểu ý tôi.”
“Cô muốn bao nhiêu?”
“Anh lo cho tôi bao nhiêu cũng được.”
Nhìn Lam Hinh làm bộ như tự hỏi, Hàn Vĩ chỉ cảm thấy một trận ghê tởm, vì thế hắn lấy ví từ trong túi áo, rút ra thẻ tín dụng rồi quăng lên mặt bàn.
“Đây là thẻ mà Hàn gia cấp cho tôi, mật mã là ○○○○○○, cô xài tiết kiệm một chút.”
Bỏ lại thẻ tín dụng, Hàn Vĩ đứng lên bỏ đi.
Hàn Vĩ chưa từng kích động như vậy, quay lại chỗ ở liền xông cửa vào tìm Vi Dịch Kiệt.
Vi Dịch Kiệt ở trong phòng của mình đọc sách, Hàn Vĩ đột nhiên đi vào, hùng hổ nắm lấy tay cậu.
“Anh…” Vừa mở miệng Hàn Vĩ lại không biết nói gì.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Có hay không… Hạ Tử Kiệt có chuyện gì?”
Nghe Vi Dịch Kiệt nhắc tới Hạ Tử Kiệt, Hàn Vĩ mới nhớ tới, lúc truyền máu cho Hạ Tử Kiệt, Vi Dịch Kiệt không ngừng sốt sắng, theo lý mà nói đối với một người không quen không biết căn bản không có lý do để lo lắng như vậy.
“Anh mới là Hạ Tử Kiệt phải không?”
Hàn Vĩ nói làm cho Vi Dịch Kiệt hiện ra vài phần kích động.
“Cậu nói gì cơ?”
“Anh mới là Hạ Tử Kiệt đúng không? Anh cùng người… ở bệnh viện là anh em song sinh đúng không?”
“Tôi không phải… tôi tên là Vi Dịch Kiệt, tôi không phải là Hạ Tử Kiệt, tôi cũng không biết người này.”
“Anh nói dối! Tôi đều biết hết.”
Hàn Vĩ nói xong lấy ra một tờ giấy trong túi quần đưa cho Dịch Kiệt, Vi Dịch Kiệt cầm lên đọc một hồi.
“Tôi là Dịch Kiệt.” Ngữ khí của Vi Dịch Kiệt tựa hồ là thừa nhận.
“Anh vì sao không nói cho tôi biết? Anh, anh rõ ràng là, là… vì sao không trở về Hạ gia? Vì sao giả dạng làm người xa lạ cái gì cũng không nói?”
Hàn Vĩ nắm lấy bả vai Vi Dịch Kiệt.
“Không, tôi sẽ không trở về.”
“Tại sao?”
“Tôi… tôi thật sự không thể trở về.”
“Bởi vì lần đó anh lấy tiền? Anh sợ cha không nhận anh?”
Vi Dịch Kiệt cắn môi không nói lời nào.
“Hạ thúc đã sớm không có trách cứ anh, anh vẫn không muốn trở về sao?”
“Cậu không hiểu đâu, không cần nói nữa.”
“Vì sao? Anh trả lời rõ ràng cho tôi!”
“Tôi không có gì thể nói.”
“Vì viên ngọc đúng không?”
Vi Dịch Kiệt không rõ Hàn Vĩ nói vậy là có ý gì, Hàn Vĩ đã lấy từ trong lòng ra viên ngọc đó.
“Đây là vật căn cứ cho thân phận của anh phải không? Cho nên anh mới coi nó như bảo bối?”
“Không! Không phải! Không phải!”
Vi Dịch Kiệt có ý muốn lấy viên ngọc.
“Không phải, vậy vì cái gì?”
“Đó… đó là di vật duy nhất của kế phụ, nó với tôi mà nói rất quan trọng. Kế phụ vẫn đối xử rất tốt với mẹ, mẹ tôi bệnh tật phiền toái như vậy ông ấy vẫn không hề than phiền, ân nghĩa của ông ấy đối với mẹ con tôi cậu sẽ không thể hiểu được. Ông ấy tuy chỉ là một nông dân, cả đời cũng không mấy thứ đáng giá, chỉ có vật này là vật duy nhất ông ấy để lại, cậu sẽ không biết ông ấy quan trọng với tôi nhưng thế nào!”
Vi Dịch Kiệt nói xong nhớ lại lúc hắn không thể chăm sóc cho cha trong lúc ông bệnh nặng, trong lòng lại một trận quặn đau, nước mắt không thể khống chế rơi xuống.
Hàn Vĩ đặt viên ngọc vào giữa tay Vi Dịch Kiệt.
“Thực xin lỗi…” Hàn Vĩ nói xong, sau đó nhẹ nhàng vỗ về Vi Dịch Kiệt.
Hàn Vĩ đem ngọc trả lại cho Vi Dịch Kiệt, tuy rằng không còn gì để uy hiếp, nhưng Vi Dịch Kiệt lại tự chủ động đưa ra ý kiến chỉ cần hắn giúp cậu chuyện của Hạ Dài Đình, thì muốn cậu làm gì cũng được.
Còn viên ngọc, Vi Dịch Kiệt cũng không giữ, mà để cho Hàn Vĩ giữ giúp cậu.

Hạ Tử Kiệt xuất viện, Hàn Vĩ liền lái xe chở hắn quay về Hạ gia, dọc đường đi hai người đều yên lặng không nói gì.
Cho đến khi đưa Hạ Tử Kiệt vào phòng, hắn đột nhiên ôm lấy thắt lưng Hàn Vĩ, Hàn Vĩ lại cầm tay hắn đẩy ra.
“Hàn Vĩ, cậu vì sao cự tuyệt tôi?”
“Cậu biết một người tên là Vi Dịch Kiệt đúng không? Không, có lẽ nên gọi là Hạ Dịch Kiệt.”
Nghe vậy khuôn mặt Hạ Tử Kiệt liền biến sắc.
“Không biết.”
“Không biết? Anh ta với cậu giống nhau như đúc, lại cùng ngày tháng năm sinh, thậm chí ngay cả nhóm máu cũng cùng một nhóm, là anh ta cứu mạng của cậu! Anh ta là người ở bên cạnh tôi, cậu còn nói cậu không biết anh ta.”
“Không biết là không biết.”
Hạ Tử Kiệt cuồng loạn đạp vỡ cửa kính, đi ra ban công, Hàn Vĩ đi theo giữ lấy hắn.
“Anh ấy rõ ràng là anh của cậu, cậu tại sao lại đối xử như vậy?”
“Tôi đối xử với anh ta như thế nào? Tôi đối xử với anh ta như thế nào?? Đối xử không tốt sao? Dựa vào cái gì các người đều thích anh ta, các người gặp qua bộ mặt giả nhân giả nghĩa của anh ta chưa? Coi anh ta như thánh nhân, các người biết anh ta đối xử với tôi như thế nào không?”
Hạ Tử Kiệt nói xong khóc lên, hơn nữa không ngừng dùng chân cuồng bạo đá lan can ban công.
Hàn Vĩ rốt cục không đứng yên được, ôm lấy hắn.
“Anh ta đối với ngươi đã làm cái gì?”
Hạ Tử Kiệt xoay người lại ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Hàn Vĩ.
“Cậu tự đến hỏi anh ta đi! Nếu anh ta dám nói, cậu kêu anh ta nói cho tôi! Tôi đời này hận nhất là anh ta! Đó không phải anh tôi, đó là ác ma! Tôi hận anh ta! Cả đời cũng không tha thứ cho anh ta! Hàn Vĩ cậu phải cẩn thận, người này phi thường dối trá, anh ta tuy rằng luôn tỏ ra ôn hòa khiến người ta khác khinh thường, nhưng khi đợi cậu hoàn toàn tin tưởng anh ta, anh ta sẽ đâm cậu một nhát, anh ta chính là người như vậy!”
Nhớ tới mười lăm năm trước ở đê biên phát sinh ra chuyện, Hạ Tử Kiệt ôm Hàn Vĩ thống khổ khóc lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.