Ngồi trên bàn ăn, Phượng Tâm cũng không để ý đến người đối diện. Cả bàn ăn chỉ có hai người, không ai nói gì nên không khí cũng trở nên im ắng.
Gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, nhai xong cô lơ đễng nói: "Nếu như anh không biết mình là ai, vậy thì tạm gọi một cái tên đi."
Ánh mắt cô nhìn anh như dò xét: "Tôi tên Giang Trầm."
"Anh nhớ ra rồi sao?" Phượng Tâm kinh ngạc trừng mắt.
Nhưng người đối diện lại mơ hồ lắc đầu, cắn cắn đũa: "Tôi chỉ nhớ tên mình là Giang Trầm. Còn lại... không nhớ."
Phượng Tâm ồ lên một tiếng như đã hiểu: "Vậy từ giờ tôi sẽ gọi anh là Giang Trầm. Lát nữa tôi có việc phải ra ngoài. Anh ở nhà nghỉ ngơi đi, có gì thì gọi dì Minh."
"Ừm."
Ăn sáng xong, cô tới công ty giải trí Hoa Nghị. Trên đường từ cửa công ty vào tới phòng làm việc của người đại diện Hà Tinh, cô nhận được rất nhiều ánh mắt của những người khác nhìn mình. Đây là kiếp sống thứ hai của cô nên cô tự giác hiểu rõ, dù là được sống lại trong những ánh mắt ngưỡng mộ nhưng cô vẫn không quên đi thảm kịch kiếp trước. Người cười nói và tâng bốc với bạn hôm nay, chỉ cần môt bước đi lệch thì bọn họ sẽ không ngại mà lập tức trở mặt cười nhạo và cố gắng đạp bạn xuống bùn càng sâu.
"Chị Hà." Cô bước vao phòng, đóng cửa lại, đi tới ghế sofa ngồi xuống.
"Tâm Tâm, chị gọi em tới vẫn là bởi vì bộ phim của đạo diễn Mạnh. Em xem có thể hay không đi casting thử một lần. Đừng lúc nào cũng nhường nhịn người khác." Hà Tinh nói, nhìn cô với vẻ hàm ý.
Phượng Tâm sao có thể không nhìn ra chứ. Ba hôm trước chị Hà có đề cập tới, nhưng vì Lâm Tiểu Noãn tới tìm cô khóc lóc rằng đã hâm mộ đạo diễn Mạnh rất lâu, đây lại là bộ phim cuối cùng của ông ấy trước khi giải nghệ nên cô ta muốn đóng vai nữ chính thứ hai của bộ phim này, vừa hay cô cũng muốn tham gia tuyển chọn vai nữ thứ, nên cơ hội của cô ta sẽ không thể có vì với thực lực của cô chắc chắn sẽ được nhận.
Cô vì dao động mà cắn răng từ bỏ buổi tuyển chọn. Cuối cùng để cho Lâm Tiểu Noãn nhờ vai nữ thứ này mà một bước lên tới đỉnh cao, nhân khí nườm nượp. Còn cô thì không rõ lý do mà bị chèn ép, mãi vẫn cứ là diễn viên hạng ba, tới khi cô biết rằng đằng sau chính là do Lâm Tiểu Noãn bày mưu thì lại đã quá muộn. Cũng là vì cô ngu ngốc.
"Chị Hà, lần trước là em suy nghĩ không thấu đáo. Em sẽ đi tuyển vai. Chị gửi lịch trình cho em đi."
Nghe được câu này của Phượng Tâm, Hà Tinh ngơ ngác mất mấy giây. Ngỡ rằng phải khuyên nhủ đến trẹo lưỡi, ai ngờ chỉ mới một câu mà đã thành công.
Hà Tinh vui như bắt được vàng: "Được được. Quyết định vậy đi. Chị đi làm chút việc." Như sợ cô sẽ đổi ý nên đại diện Hà nhanh chóng rời khỏi. Phượng Tâm có chút bất đắc dĩ cười cười.
Bỗng điện thoại của cô có tin nhắn đến, cô không cần nhìn cũng biết là của Lâm Tiểu Noãn, cô ta bảo cô tới quán bar để cảm ơn vì cô đã nhường lại vai diễn cho mình.
Còn chưa diễn ra tuyển chọn mà cô ta đã chắc chắn mình sẽ nhận được vai? Phượng Tâm cười, cầm điện thoại trả lời tin nhắn: "Được. Lát nữa gặp ở chỗ cũ."
Cất điện thoại vào túi xách, toàn thân cô tỏa ra khí chất âm trầm.
Kiếp này, cô sẽ đoạt lại tất thảy những gì đã mất.
****
Quán Bar xa hoa bậc nhất nằm giữa trung tâm thành phố
Phượng Tâm vì là người của công chúng nên đeo khẩu trang bước vào
Bên trong tiếng nhạc xập xình nhức tai với ánh đèn nhiều màu sắc chiếu lên những con người đang uốn lượn như những con sâu sặc sỡ.
Cô bước tới chiếc bàn quen thuộc ở trong góc, nơi mà cô thường rủ Lâm Tiểu Noãn tới để tâm sự và than vãn.
Phượng Tâm ngồi xuống đối diện với người đã ngồi trước đó. Cô ta nhìn thấy Phượng Tâm tới thì nở nụ cười: "Tâm Tâm, cậu tới rồi. Tớ đã gọi rượu cho cậu rồi." Vừa nói, cô ta vừa đẩy ly rượu về phía cô.
Cô không tỏ thái độ gì, chỉ lạnh nhạt nói hai chữ cảm ơn rồi cầm ly rượu trên bàn lên uống một ngụm.
Lâm Tiểu Noãn chăm chú nhìn đến khi cam đoan cô đã uống xong thì cười rạng rỡ: "Tớ đi toilet một chút."
Phượng Tâm nhìn theo bóng lưng của cô ta đi khuất, vội lấy khăn tay trong túi ra nhổ hết ngụm rượu trong miệng ra, còn tiện tay lấy chai nước đã mua ở trong túi ra súc miệng thật sạch. Sau đó đổi ly rượu của mình với Lâm Tiểu Noãn.
Lâm Tiểu Noãn đi vào nhà vệ sinh, vội vàng đóng của, lấy điện thoại ra gọi, khi đầu bên kia bắt máy thì phát ra giọng nói ngọt ngào nũng nịu: "Alo, Từ tổng ạ? Vâng, ngài cứ ở trong phòng đi, lát nữa sẽ có mỹ nhân tím đến tận nơi ạ..."
Cô ta cúp máy, hàn quang lóe lên trong mắt, sau đó tiếp tục gọi điện cho một dãy số khác: "Chào chủ biên Trần. Anh có hứng thú với quy tắc ngầm của các nữ minh tinh hiện nay không? Tôi có tin tức này cho anh..."
Lúc Lâm Tiểu Noãn quay lại thì thấy ly rượu của Phượng Tâm đã vơi hơn nửa. Ý cười trong mắt cô ta càng đậm, tao nhã cầm lấy ly rượu củ mình nhấp một ngụm, cố dùng ly rượu che đi khuôn mặt tràn đầy đắc ý hiện tại của mình.
Nhìn thấy Phượng Tâm trước mặt mắt lim dim, cả người vô lực ngã ra phía sau ghế, Lâm Tiểu Noãn vội chạy sang, giọng nói tràn đầy lo lắng: "Ôi Tâm Tâm à, sao cậu lại uống say như vậy? Để tớ đưa cậu về."
Miệng thì nói đưa về nhưng chân cô ta lại mang Phượng Tâm đi về phía phòng nghỉ phía sau của quán Bar. Chỉ là đi được nửa đường, đầu óc cô ta liền choáng váng, chân nhũn ra không muốn đi tiếp. Nhưng cô ta chỉ nghĩ là bản thân đã uống hơi nhiều, lại nghĩ đến kết cục trước mắt, cô ta lại cắn răng đi tới căn phòng cuối cùng. Đi tới nơi, cả người cô ta liền xụi lơ, ngã xuống, ánh mắt mơ màng, khuôn mặt đỏ ửng: "Ưm.. nóng... khó chịu quá."
Phượng Tâm đứng đó, đưa mắt nhìn xuống người đang nằm trên đất, cô cúi người đỡ cô ta lên rồi mở cửa, căn phòng không hề khóa nên cô mở ra rồi nhanh chóng vứt Lâm Tiểu Noãn vào bên trong sau đó đóng lại.
Cô quay người đi, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng về phía trước. Cô đeo khẩu trang vào rồi cầm lấy túi xách đi khỏi.
Ngồi trên xe, Phượng Tâm cảm thấy hơi hoa mắt, thân thể có điểm rạo rực như bị hàng ngàn con kiến cắn.
Mẹ Kiếp! loại thuốc này mạnh đến thế ư?
Cô khônng nghĩ thêm được nhiều nữa, nhanh chóng lái xe về nhà.