Lã Nguyên Anh chật vật đứng dậy, tay nhỏ chân nhỏ bị xước một vết, cô ta liền trừng mắt với Phượng Tâm: "Cô dám làm tôi ngã?"
"Tôi không có." Đừng có ăn nói lung tung.
"Còn nói không có. Các người đều thấy hết đúng không?" Lã Nguyên Anh chỉ tay về phía đám đông đang vây xem ngoài cửa phòng trang điểm.
Mấy người bị chỉ mặt ngơ ngác sau đó lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu. Ai dám đắc tội với cô công chúa Lã gia này chứ? Thế chẳng phải là không muốn lăn lộn trong cái giới này nữa à?
"Cô thấy chưa? Tất cả mọi người đều nhìn thấy là cô làm tôi ngã. Bây giờ! Ngay lập tức! Tôi muốn cô quỳ xuống xin lỗi tôi, bằng không thì cô cút về nhà đi. Từ nay cô đừng hòng được tham gia bộ phim nào nữa.”
Mọi người xung quanh hít một hơi khí lạnh.
Quỳ xuống xin lỗi?
Đây chẳng phải là công khai sỉ nhục người khác sao? Dù gì nữ chính của bộ phim này cũng là Phượng Tâm, đại tiểu thư Phượng gia. Dù cô ấy có sai thì cũng nên nể mặt nhau một chút chứ. Huống hồ Phượng Tâm không sai, là chính Lã Nguyên Anh tự nhào vào người khác rồi ngã xuống.
Chậc chậc
Tính tình kém thế này mà vẫn còn hoả lên ở trong vòng showbiz được, không thể không nói, Lã gia thật sự ưu ái Lã Nguyên Anh.
Phượng Tâm nghe Lã Nguyên Anh nói xong chỉ nhướng mày, hai tay khoanh trước ngực nhìn chằm chằm cô ta.
Lã Nguyên Anh thấy Phượng Tâm không có ý tứ xin lỗi thì càng vừa ý, như thế cô ta có thể quang minh chính đại lấy cái lý do này mà phong sát con tiện nhân này.
Dám làm cô ta mất mặt trước bao nhiêu người như vậy. Hừ!
“Tôi cho cô năm phút để quỳ xuống xin lỗi tôi, bằng không đừng trách tôi độc ác.
“Cút!”
“Tốt lắm, quỳ xuống đi. Cái gì?” Lã Nguyên Anh trừng mắt nhìn Phượng Tâm. Con tiện nhân này dám kêu cô ta cút sao? “Cô dám…”
“Tôi nói chưa đủ rõ hay cô bị thiểu năng không thể lý giải được? Cút ra khỏi phòng của tôi. Đi ra!” Phượng Tâm không mặn không nhạt nói, nhưng lãnh ý trong câu nói của cô lại nồng đậm.
Lã Nguyên Anh sắc mặt trắng xanh thay đổi liên tục, từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn là nàng công chúa được nâng niu trong lòng bàn tay. Chưa có ai dám lớn tiếng với cô ta.
Phượng gia là cái thá gì chứ? Chỉ là một lũ nhà giàu mới nổi, tưởng vừa bước được một chân vào giới thượng lưu thì bản thân là phượng hoàng thật sao?
“Cô chờ đấy cho tôi.” Lã Nguyên Anh căm giận đi ra khỏi phòng. Người xem kịch lui ra hai bên nhường đường cho cô ta.
Vừa về tới phòng trang điểm của mình, Lã Nguyên Anh hét lớn một tiếng, đập hết đồ trên bàn xuống vỡ nát.
“Phượng Tâm. Cô được lắm.” Nói xong cô ta cầm điện thoại gọi đi: “Alo, cha, con bị bắt nạt. Cha phải lấy lại công bằng cho con.”
“Cái gì? Là ai mà dám to gan như thế?” Từ đầu bên kia truyền đến giọng của đàn ông trung niên.
“Là Phượng gia. Cha, con không muốn nhìn thấy mặt của cô ta nữa.”
“Được được được. Cứ để cha lo.”
Cúp máy. Lã Nguyên Anh nhếch miệng cười khinh bỉ.
Muốn đấu với tôi? Cô sẽ chết không được nhắm mắt, đồ tiện nhân xấu xa.