Lã Nguyên Anh hùng hổ đi về, đạo diễn cũng không dám lên tiếng, chỉ cười mà như khóc nhìn cô ta rời khỏi.
Sau đó quay đầu nhìn về phía phòng trang điểm đang đóng cửa của Phượng Tâm bằng ánh mắt không biết nên biểu lộ làm sao.
Phượng Tâm không chỉ đơn giản là nữ chính, mà còn là nhà tài trợ lớn nhất. Đắc tội cô cũng không được, mà đuổi cô đi… aizzz… cũng không xong.
Có điều trên mạng đang rùm beng lên như vậy…
Đạo diễn vừa nghĩ tới đây, liền thấy trợ lý của Phượng Tâm chạy bước nhỏ về phía mình, rồi đưa cho mình một chiếc usb.
“Chị Tâm bảo ngài xem xong sẽ biết làm thế nào.”
Đạo diễn cầm lấy chiếc USB, ánh mắt khó hiểu nhìn cô gái đã thay y phục cổ phía xa, cô xinh đẹp tựa như thiên tiên. Mắt ngọc mày ngài, da trắng như tuyết, tóc đen thẳng tắp, tà áo nhẹ nhàng phiêu dật. Tựa như trong tranh bước ra. Ông ngây ngẩn một lát, nội tâm đang sôi trào liền được bình ổn lại. Nữ chính mà ông chọn quả là có một không hai, chỉ dựa vào chỉ số nhan sắc này của Phượng Tâm, phim này không nổi thì phim nào nổi nữa.
Bên này Phượng Tâm mặc kệ lời chỉ trỏ bên ngoài. Chuẩn bị ra quay cảnh đầu tiên, trước khi bước ra phim trường còn liếc mắt nhìn thấy đạo diễn đi vào phòng riêng, trong tay còn cầm chiếc USB cô đưa, khoé miệng cô hơi nhếch lên, rất nhanh liền hạ xuống.
***
Lâm Tiểu Noãn và các nhân vật khác cũng đã chuẩn bị xong xuôi, trong lúc đi ra ngoài có một cô gái cũng là diễn viên tuyến mười tám chạy tới, không may đâm sầm vào người Lâm Tiểu Noãn.
Lâm Tiểu Noãn trong lòng điên cuồng muốn chửi bậy, lại phải cố nén vào. Sau đó trải qua một loạt hỏi han và xin lỗi của cô gái kia rồi xua tay bảo mình không sao. Cô gái ki có vẻ vội nên cúi người xin lỗi xong liền chạy đi. Lâm Tiểu Noãn định bước đi lại nhìn thấy dưới đất có một bản tài liệu.
Vốn định không quan tâm, nhưng liếc mắt qua trên mặt giấy có hai chữ Phượng Tâm rất chói mắt kia, Lâm Tiểu Noãn liền nhịn không được cầm lên xem thử.
Lật một trang lại một trang. Hai mắt ả hết kinh ngạc lại phẫn nộ.
Phượng Tâm thế mà lại là nhà đầu tư của phim.
Hèn gì ả đã cướp vai diễn của Phượng Tâm, vai diễn cũng đã định, lại lập tức bị đổi vai lại cho Phượng Tâm.
Số tiền đầu tư còn không nhỏ.
Hai ngàn vạn.
Ả biết Phượng Tâm từ nhỏ, cũng là qua lại Phượng gia từ lúc lọt lòng. Cha mẹ Phượng dù biết ả không phải con ruột, lúc đổi con lại cũng vẫn yêu chiều ả như trước.
Ả hiểu rõ hơn ai hết, cha mẹ Phượng nhất định sẽ không cho Phượng Tâm nhiều tiền như vậy.
Rốt cuộc tiền này ở đâu ra?
Càng nghĩ, Lâm Tiểu Noãn càng thấy giận dữ. Chẳng lẽ Phượng Tâm lấy trộm tiền của Phượng gia để tư lợi cho mình?
Đừng hòng, tiền này, gia sản Phượng gia này, tất cả đều là của ả. Tiện nhân Phượng Tâm làm sao có thể động vào.
Lâm Tiểu Noãn cầm theo tập tài liệu chạy như bay về phía phòng trang điểm riêng của Phượng Tâm. Ả phải hỏi cho rõ ràng.
Ngay sau lúc ả khuất sau ngã rẽ, bóng dáng của cô gái tuyến mười tám kia lộ ra, trên mặt mang theo nụ cười âm trầm.
Phượng Tâm vừa diễn xong cảnh thứ nhất, đang cầm kịch bản để luyện tập cảnh thứ hai liền nghe cửa phòng mở rầm một cái. Ngay sau đó là Lâm Tiểu Noãn nổi giận đùng đùng tiến vào.
Bên trong chỉ có một mình Phượng Tâm, ả liền thuận tay đóng cửa lại, vừa mở miệng đã cất lời chất vấn: “Phượng Tâm, cô lấy tiền ỏ đâu ra?”
Phượng Tâm tựa lưng vào ghế, nhướng mày hỏi lại: “Cô là gì của tôi mà tôi phải báo cáo với cô?”
Lâm Tiểu Noãn nghẹn họng: “Cô có lai lịch ra sao, gia cảnh cô thế nào tôi còn không biết chắc? Cô lấy tiền của Phượng Gia đúng không?”
Phượng Tâm vẫn giữ thái độ thản nhiên, miệng cười nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt: “Phải thì thế nào? Không phải thì thế nào? Cô có xu quan hệ gì với Phượng gia chúng tôi mà ở đây lên giọng?”
“Cô… Phượng Tâm được lắm. Tôi sẽ nói chuyện này với bác gái và bác trai, để xem cô còn dám hống hách như thế không?”
Phượng Tâm dơ tay ra làm một tư thế ‘mời’, khiến cho Lâm Tiểu Noãn tức điên mà không làm được gì, chỉ đành rời khỏi phòng bấm số điện thoại của mẹ Phượng.
Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân.
Đồ của tao mà cũng dám lấy. Ả muốn tháo Phượng Tâm ra thành tám khối mới hả dạ.