Edit: Thiên Kết
Bạn trai……………
Thời Chung nghe xưng hô này cũng bất ngờ lông mày hơi nhíu lên. Ánh mắt cô nhìn Thời Chung, Thịnh Gia Ngôn mỉm cười nhưng giọng nói lại rất xa cách: “Thời tiên sinh, lúc trước đã có gặp qua.”
Thật ra thì anh đã sớm biết vị Thịnh Gia Ngôn này là người như thế nào. Thậm chí có một lần anh buồn chán lái xe đậu dưới phòng khám của cô thì thấy cô cùng Thịnh Gia Ngôn ngồi chung xe rời đi. Nhưng lúc này Thời Chung làm bộ như không nhận ra và quan sát Thịnh Gia Ngôn.
Thịnh Gia Ngôn thì ngược lại rất khách khí đưa tay về phía Thời Chung, nếu như anh ta không nhận ra anh thì anh cũng không ngại mà giới thiệu về mình: “Tôi là luật sư đại diện của công ty xây dựng Lợi Đức.”
Thời Chung nhìn Thịnh Gia Ngôn đồng thời cũng đưa tay về phía anh, một giây kế tiếp anh trực tiếp nắm lấy tay Tư Đồ đi lên bậc thềm, cùng Thịnh Gia Ngôn lướt qua nhau, anh thân mật nói với Tư Đồ: “Em không ngại nếu ngồi cùng tôi một lát chứ? Chúng ta cũng rất lâu rồi không có hẹn hò.”
Cho đến khi tới thang máy, Thời Chung mới nhận thức được ánh mắt bất mãn của cô đang nhìn về phía mình.
Ánh mắt của cô có bất mãn, cơ hồ là đang từng anh.
Thời Chung biết rõ cô đang bất mãn điều gì, nhưng lại không khách khí nhéo mũi cô một cái: “Nhâm tiểu thu, em đối với bạn trai phải công bằng một chút chứ------ em đang lợi dụng anh thì anh cũng có quyền ghét bỏ anh ta chứ?”
Người đàn ông này lý luận teo logic hoàn hảo khiến cô không thể nào phủ nhận được, nhưng Tư Đồ nghĩ tới Thịnh Gia Ngôn thì lại trở nên lúng túng, liền không nhịn được mà đẩy bàn tay đang bóp lỗ mũi cô của anh ra.
Cô giờ phút này đứng trước anh cơ hồ là nhíu mi, giương cung bạt kiếm, anh hung hăng nói: “Em còn dám trừng anh nữa sao?”
Thời Chung nhìn cô, lời nói mang theo chút uy hiếp, gương mặt cũng dần dần cúi xuống, anh căn bản không cho cô có chút thời gian để kịp phản ứng, một giây sau thân thể cô khẽ chao đảo, anh đem cô lui về phía sau một bước tựa vào cửa thang máy.
Thấy cô không lui được nữa, anh liền cúi đầu hôn lên mí mắt cô.
Tư đồ theo bản năng nhắm chặt đôi mắt nhưng trong lòng lại dở khóc dở cười, anh làm như vậy là để cho cô khỏi trừng mắt với anh? Người đàn ông này thật ngây thơ giống đứa trẻ 7, 8 tuổi………….
Nụ hôn của anh như chuồn chuồn lướt nước dừng lại đúng lúc làm cho Tư Đồ hoàn toàn quên ý định trừng mắt với anh, ánh mắt cô dường như không tự chủ mà mềm mại xuống. Anh im lặng nhìn cô, từ từ hóa giải cái cảm giác ngại ngùng khi mà gặp phải Thịnh Gia Ngôn.
Đúng lúc này, bên tai Tư Đồ vâng lên tiếng “Đốt” nhắc nhở----- thang máy đã tới, mắt cô nhìn thấy cửa thang máy chậm rãi mở ra, Tư Đồ lúc này mới chợt nhớ hình như lúc nãy Thịnh Gia Ngôn cũng muốn đi chung thang máy với bọn cô.
Ngộ nhỡ Thịnh Gia Ngôn nhìn thấy hành động thân mật như vậy của cô cùng “bạn trai”……….Tư Đồ có chút kinh hoảng, không quên ngoái lại phía sau nhưng không nhìn thấy bóng dáng Thịnh Gia Ngôn đâu.
Tư Đồ không khỏi chau mày, cho đến khi nhìn ra bên ngoài mới phát hiện Thịnh Gia Ngôn vẫn còn đứng ở bậc thềm bên ngoài.
Bóng lưng anh ta cứng ngắc lộ rõ vẻ cô độc, dường như anh ta đã đứng ở đó cả một thế kỷ vậy.
Là ảo giác sao? Lúc này cô cảm thấy bóng dáng của người đàn ông kia thật cô đơn, đáng thương.
Tư Đồ chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị người bên cạnh kéo vào trong thang máy.
Mắt thấy cửa thang máy sắp đóng lại Tư Đồ muốn chặn cửa đi ra theo bản năng nhưng lại bị Thời Chung giữ lại.
“Người giữ chìa khóa không phải là người chỉ phụ trách mở cửa thôi sao? Hắn ta cũng không muốn cùng chúng ta đi lên lầu.”
Giọng nói của Thời Chung nghe rất hời hợt nhưng đối với từ “Người giữ chìa khóa” thì gằn từng chữ ra. Tư Đồ nghe được điều đó thì tràn ngập khổ sở.
Đối với những người bận rộn như cô thì cần phải có chìa khóa dự phòng, ngay cả khi người giúp việc của anh ta quên mang chìa khóa cũng sẽ gọi điện thoại cho cô đến để mở cửa.
Cô và Thịnh Gia Ngôn cùng về nước một khoảng thời gian nên khi đăng ký số điện thoại cũng chỉ khác nhau hai số 0.
Quan hệ của bọn họ vĩnh viễn là như vậy rất thân mật nhưng cô không thể nào đi quá giới hạn được.
Hôm nay khi Tư Đồ nhìn cửa thang máy dần dần khép lại, trong lòng cô có chút gì đó hụt hẫng, một chút gì đó mất mát nhưng hình như vẫn không đủ để thay đổi gì cả………..
Thời Chung ở cạnh bên không bỏ lỡ biểu cảm mất mát trên khuôn mặt cô.
Anh cúi đầu hơi suy nghĩ một chút, giây tiếp theo lấy tay nhấn nút gọi thang máy. Cửa thang máy đột nhiên mở ra, Tư Đồ có chút khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt-----
Vẻ mặt của anh là người ta không thể đoán được anh muốn làm cái gì, chỉ nghe thấy anh đột nhiên mở miệng: “Hay là………….em xuống xác nhận xem anh ta có hay không đang vì em mà ghen?”
Mặt Tư Đồ bỗng ngẩn ra.
Ngay sau đó liền bật cười: “Em không có ngây thơ như anh đâu.”
Chờ mong Thịnh Gia Ngôn nổi ghen, tiếp theo sẽ tỉnh ngộ chạy tới đoạt cô về? Tư Đồ đã sớm nhận ra đây chỉ là một trò đùa mà thôi, xung quanh có biết bao nhiêu vết xe đổ đủ để cho cô hiểu, tình huống như thế căn bản tuyệt đối không thể nào xảy ra. Cô thật sự bây giờ là đang lợi dụng người đàn ông trước mặt này đêt hoát khỏi đoạn tình cảm rối rắm này.
Thời Chung dường như không tin tưởng những gì cô nói liền tiếp tục nói: “Tôi dạy cho em một cách này………”
Giọng nói của anh như đang hướng dẫn Tư Đồ từng bước từng bước một, cô không khỏi ngước mắt lên nhìn anh, một giây kế tiếp đôi môi của anh đặt chính xác lên môi cô.
Trong khoảng khắc đó, mọi ý niệm nghĩ anh ngây thơ trong lòng Tư Đồ đều tan thành mấy khói, đây là một người đàn ông quá thành thục từ phương thức hôn, môi, răng đến đầu lưỡi…………….hơi thở dịu dàng của anh bao phủ lấy cô.
Hai người cứ như vậy đứng ở góc thang máy bên cạnh chính là bảng điều khiển. Bởi vì anh một mực nhấn ở nút mở cửa nên cánh cửa không thể nào mà khép lại được, đột nhiên phát ra tiếng “Đinh”, Tư Đồ như bừng tỉnh tránh né ra khỏi nụ hôn của anh.
Đôi môi anh chặt chẽ dán lên cô, vậy mà cô vẫn còn phải ô ô nhắc nhở anh rằng trong thang máy có camera quan sát, nhưng anh vẫn mặc kê ở trên môi cô tàn sát bữa bãi.
Thân hình cao lớn của anh ngăn cách ôm trọn Tư Đồ vào trong lòng, cô bị anh giữ chặt lấy gáy nâng cao đầu nà tiếp tục hôn.
Nụ hôn của người đàn ông này cùng với những nụ hôn trước đây của cô có chút gì đó không giống. Nụ hôn với Thịnh Gia Ngôn của cô có chút gì đó e dè, có chút sợ hãi. Nhưng nụ hôn của người đàn ông này mặc dù có mạnh bạo nhưng lại làm cho cô cảm thấy trong đó chứa đựng tất cả nhu tình-----loại ảo giác này rất dễ khiến cho phụ nữ từ bỏ tất cả lý trí của bản thân, chỉ muốn vùi sâu vào cảm giác ngọt ngào lúc này, không cách nào mà kiềm chế được……..
Đang mê đắm vào nụ hôn này bỗng dưng Tư Đồ đẩy anh ra------chỉ vì bên tai cô truyền đến tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Giống như là một giây sau khi Tư Đồ đẩy Thời chung ra là tiếng bước chân đó dừng ở bên ngoài cửa thang máy, cùng lúc đó Thịnh Gia Ngôn xuất hiện trước mặt cô.
Thịnh Gia Ngôn hình như không ngờ tới thang máy vẫn còn đợi mình bèn ngẩn người, bật cười bước tới: “Tôi còn tưởng hai người đã đi lên lầu rồi.”
Trên mặt Thời Chung không hề có chút biến đổi, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, Tư Đồ đứng bên cạnh theo bản năng mím chặt môi. Cô cầu nguyện khuôn mặt của mình sẽ không đỏ lên, nhưng dường như hành động của cô như thế càng thêm mờ ám làm Thịnh Gia Ngôn chú ý đến đôi môi có chút sưng đỏ của cô-----
Thời Chung nhanh chóng nhận ra thân thể Thịnh Gia Ngôn chợt khựng lại.
Ánh mắt Thời Chung không khỏi tối lại---------đây tuyệt đối không phải là tình huống mà anh nghĩ tới.
Thịnh Gia Ngôn rất nhanh khôi phục lại thái độ bình thường, đưa tay nhấn nút đóng cửa cùng nhấn nút đi lên lầu, ngón tay anh dường như có chút không nghe theo điều khiển, dừng lại ở lưng chừng, cuối cùng anh chỉ có thể vỗ vỗ trán cười tự giễu---
Tư thế này của Thịnh Gia Ngôn làm cho Tư Đồ cảm thấy rất quen thuộc.
Mặc dù Tư Đồ cảm thấy không chắc chắn lắm điều mình nhìn thấy, dù sao trước đây cô thấy Thịnh Gia Ngôn như vậy nhưng là nhiều năm về trước. Anh ta cùng Yết Vũ Tình cãi vã rồi chia tay rồi lại làm hòa nhưng sau đó lại chia tay. Yết Vũ Tình một đêm dọn nhà ra đi không để lại chút tin tức. Mà một đêm đó Thịnh Gia Ngôn ngồi đợi trước nhà của Yết Vũ Tình. Lúc Tư Đồ tìm thấy anh ta thì anh ta cũng chỉ ngẩng đầu lên khuôn mặt không biến sắc, nhìn cô hồi lâu, cuối cùng anh ta chỉ cười tự giễu.
Năm đó chính cô cùng Thịnh Gia Ngôn ngồi trước ngôi nhà đó cho đến khi trời sáng.
Tiếng cửa thang máy đóng lại, ba người, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình.
Sau khi trở về nhà Tư Đồ kiểm tra hành lý thì phát hiện chúng đã bị Tôn Dao làm cho lộn xộn, cô liền kiếm cớ vào phòng sắp xếp lại đồ đạc mà không đi ra ngoài nữa, đem hai người đàn ông làm khách rồi giao cho Tôn Dao xử lý.
Tôn Dao không biết nên chào hỏi hai vị khách này như thế nào, bèn trực tiếp ngồi trên ghế salon, nhìn về phía hai người vẫn còn đứng ở cửa vì không tìm được dép đi trong nhà để thay đổi bèn vung tay lên: “Hai người cứ tự nhiên, đừng khách khí.”
Thịnh Gia Ngôn nói đi mà lại quay lại, Thời Chung lại đại giá quang lâm, cô không cần suy nghĩ nhiều cũng biết được lý do chắc chắn có liên quan đến Tư Đồ. Tầm Tầm tìm hai đôi dép đưa tới trước mặt bọn họ rồi quay qua Thời Chung liền hỏi: “Nhậm Tư Đồ hôm qua có đi chung với chú phải không?”
Chưa kịp đợi Thời Chung bày tỏ thái độ, Tầm Tầm đã vội quay qua Thịnh Gia Ngôn mà tranh công: “Chú Gia Ngôn, hôm qua chú có bảo Tôn Dao gọi điện nhưng không liên lạc được với Nhậm Tư Đồ, nhưng thật ra con đã bảo Tôn Dao đi tìm chú chân dàiquả nhiên, con không phải là người nói dối mà.”
Thịnh Gia Ngôn bất đắc dĩ nói: “Là con, con ở cùng với Nhất Minh rồi cũng bắt chước Nhất Minh gọi chú là chú chân dài, nhưng bạn trai Tư Đồ----“ Thịnh Gia Ngôn hướng về phía Thời Chung: “-------- là anh ta mới đúng.”
Nói xong anh ta liền khom người đổi dép mà Tầm Tầm đưa cho.
Tâm tình Thời Chung hôm nay thật phập phồng, cái thân phận bạn trai của anh thế mà bị tình địch thản nhiên thừa nhận, anh nên vui mừng hay hoài nghi? Còn nữa--- “thì ra tôi không phải là chú chân dài duy nhât?”
Thời Chung hơi nhíu mày bất mãn, dò xét xung quanh nhưng cũng không nhìn ra được nửa điểm khó chịu hay chột dạ, bởi vì anh đang là trong điểm: bạn trai???
Tầm Tầm không kịp trả lời vấn đề của Thời Chung thì vội chạy ra khỏi phòng khách đi tìm Tư Đồ.
Về phần Tư Đồ với Tầm Tầm nói cái gì thì đã không còn quan trọng bởi vì chỉ chốc lát sau Tầm Tầm liền chạy ra ngoài, đem Thời Chung kéo vào một góc, hết sức nghiêm túc mà nói chuyện.
“Chú có thể hay không trong vòng sáu tháng trở thành chồng của mẹ?” Tầm Tầm trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Thời Chung không khỏi sững sờ, nhìn lên nhìn xuống đánh giá đứa trẻ con đặc biệt này, mặt mày thì nghiêm túc: “………..Ý cháu là gì?”
Tầm Tầm liếc bóng dáng đang dọn dẹp hành lý của Tư Đồ, ánh mắt lại dán trở trên người Thời Chung, lúc này mới tiếp tục nói: “ Sáu tháng sau cháu sẽ đi học lớp một, chú phải biết nắm bắt cơ hội này để trở thành chồng của mẹ……, bằng không đến lúc cháu đi học, làm sao chú dùng danh nghĩa ba đi tham gia họp phụ huynh?”
“………………..”
Tầm Tầm đối với anh hiển nhiên là ôm hi vong lớn với anh: “Chú một ngày là có thể trở thành bạn trai của mẹ, áu tháng, tương đương với……..” Tầm Tầm kết hợp cả đầu ngón tay cùng ngón chân để tính: “Sáu tháng tương đương với bao nhiêu ngày nhi?” Cậu tính toán căng thẳng mà không khỏi cau mày.
Thời Chung thấy thế vội cho cậu bé đáp án: “Trên 180 ngày.” Tầm Tần lập tức cười, vội vàng nói tiếp: “Đúng! 180 ngày! Trong vòng 180 ngày trở thành chồng………… Lợi hại như chú nhất định sẽ thành công đấy!”
Thời Chung nhìn cậu bé đối với mình ôm hi vọng to lớn, không khỏi cụp mi xuống, yên lặng suy tính……..180 ngày………Nhiệm vụ sẽ rất khó khăn đây.
Tác giả có lời muốn nói: 180 ngày…………mọi người cảm thấy Thời Chung hoàn thành được nhiệm vụ sao?
Nhìn chương trước mọi người nhắn lại, hô hào rất to là đã leo lên giường là kiên quyết không xuống, mong chờ Thời Chung dùng cánh tay oanh liệt đùa giỡn một trận, thậm chí còn có người muốn ta nên thêm một chút ngược vào………..Yên tâm, Bạch Sắc sẽ thỏa mãn các bạn, cứ bắc ghế chờ xem là được rồi.
Năm mới, Tết dương lịch, mọi người có nguyện vọng gì không?
Nguyện vọng của ta thì rất nhỉ, chính là được đi bơi nhiều hơn một chút nữa, dùng nước hoa nhiều hơn một chút nữa…..