Tùy tiện xông vào thế giới của cô ấy, hiện tại lại tùy tiện rời đi. . . . . . Đúng vậy, anh như vậy làm đến là vì cái gì?
"nói xong rồi chưa?" Thời Chung lạnh lùng cắt đứt lời Thịnh Gia Ngôn.
Khuôn mặt vốn có vẻ cảm đông bới vì lời anh đột nhiên nói nên không còn chút cảm xúc, thiếu kiên nhẫn. Thịnh Gia Ngôn không hiểu, cũng đã nói đến như vậy rồi rồi, người đàn ông này còn muốn anh nói gì nữa, mà thực sự Thịnh Gia Ngôn cũng không có gì để nói nữa.
"một câu cuối cùng," "Có lẽ ở trong mắt tất cả mọi người, bao gồm trong mắt anh, cô ấy không xứng để anh chờ đợi nhiều năm như vậy, nhưng ở trong mắt tôi, anh mới không xứng với cô ấy."
Thời Chung lẳng lặng chờ anh nói xong một câu cuối cùng, bỗng dưng đứng lên, trực tiếp bước đến cửa, không quay đầu lại —
Thịnh Gia Ngôn rốt cuộc ý thức được tại sao người đàn ông này phải lạnh lùng cắt đứt lời anh nói, thì ra là vội vàng muốn đi tìm Tư Đồ?
Ý thức được điều này, rốt cuộc trong lòng Thịnh Gia Ngôn có được chút vui mừng, nhưng rất nhanh chút vui mừng này lại toát ra cảm xúc chua xót. thật ra thì trước khi Thịnh Gia Ngôn đến cũng đã nghĩ xong, anh đem những bí mật của Tư Đồ nói cho Thời Chung biết, thì đồng nghĩa với việc mình phải từ bỏ, phải để cho mối quan hệ của Tư Đồ và đặt dấu chấm hết.
Anh không muốn làm như vậy, hoặc là nói anh vốn nên rất vui mừng khi chuyện tình cảm của cô và Thời Chung xảy ra vấn đề. Nhưng ngay khoảng một giờ trước, anh thấy dáng vẻ đau thương của cô khi bước ra khỏi nhà Thời Chung, Thịnh Gia Ngôn ngồi ở trên xe mình, thấy cô đứng ở bên cạnh xe của cô, lẳng lặng đứng, lẳng lặng nhìn lại sau lưng, cuối cùng vứt bỏ tấm tương thẻ gì đó.
Khoảng cách giữa Thịnh Gia Ngôn và cô lúc ấy không tính là gần, mặc dù không thấy rõ cụ thể cái cô vứt bỏ là gì, nhưng không cần đoán anh cũng biết, vật kia có liên quan với Thời Chung; mà cho dù cách một đoạn như vậy, Thịnh
Gia Ngôn vẫn cảm nhận được trên người cô toát ra… Bi thương.
Đó là cô hoàn toàn mất đi thứ quan trọng nhất nên mới có vẻ mặt này, lần trước thấy cô có bộ dạng này, là năm đó, lúc cô ngồi ở trên bậc thang bên ngoài tòa án, bởi vì vào không được hiện trường tòa án để nghe thẩm vấn, cũng chỉ có thể ở bên ngoài, lúc ấy Thịnh Gia Ngôn tìm được cô thì cô còn mặc quần áo bệnh nhân từ trong bệnh viện chuồn êm ra ngoài, khi cô ngẩng đầu lên thấy Thịnh Gia Ngôn, nước mắt trong nháy mắt liền tràn ra.
Ở trong bệnh viện đau chết đi sống lại thì anh biết cô khó chịu, mà một khắc kia cô ngồi ở dưới ánh nắng chói chang ngước đầu nhìn anh, lặng lẽ rơi lệ thì anh biết, cảm xúc khổ sở còn sâu sắc hơn, còn bi thương hơn.
cô vứt bỏ tấm thể kia trên xe thì một giọt lệ cô cũng không có chảy. Thịnh Gia Ngôn lại thấy, đó là bi thương -- có đôi khi tình yêu cô dành cho anh anh lại làm như không biết, mà có đôi khi, anh lại đón nhận cô, thậm chí so với cô thì mình càng lún sâu, anh biết sự bi thương của cô là bởi vì người nào, so với suy nghĩ ích kỷ là cho cô một cái ôm an ủi, Thịnh Gia Ngôn cảm giác mình nên giúp cô để bù lại.
Chỉ là mặc dù lý trí của anh nói cho anh biết, chuyện anh làm hôm nay là chuyện đúng đắn, nhưng giờ phút này, nhìn Thời Chung vội vàng đạp cửa bỏ đi, nội tâm anh vẫn không có nhịn được, một luồng sóng chua xót phập phồng.
Thời Chung đang đi thì bỗng nhiên ngừng lại quay đầu nhìn anh, hỏi “Chuyện ấy xảy ra khi nào?”
“…” Thịnh Gia Ngôn dừng một chút, mới đem này cảm xúc ép xuống, hồi tưởng lại, “Tiệc rượu sau khi cô ấy tốt nghiệp.” Thịnh Gia Ngôn nhớ rõ ràng như thế, là bởi vì Tư Đồ từng nói với anh – “cô đã từng nói, tiệc rượu tốt nghiệp năm đó, là ký ức vui vẻ cuối cùng trong đời khi cô nhớ lại.”
Thời Chung nghe vậy, tròng mắt khẽ suy tư chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên nói một câu với Thịnh Gia Ngôn: “Cám ơn.” Lập tức khôi phục bước chân nhanh chóng chạy ra cửa, lập tức chạy ra ngoài.
Thịnh Gia Ngôn chậm chạp ngồi ở trên ghế không động, tự tay đem người yêu đưa đến trong ngực người khác, không nghĩ anh cũng có ngày hôm nay, nhìn bầu trời đêm hư vô mờ mịt bên ngoài cửa sổ kia, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười khổ?
Chỉ là chuyện sau này, hình như cũng không như Thịnh Gia Ngôn đoán.
Tư Đồ vẫn đi làm, tan việc đưa đón Tầm Tầm, cùng Tôn Dao trò chuyện, lúc tới nhà anh ăn cơm thỉnh thoảng sẽ mất hồn, trùng hợp gượng cười, đa số thời điểm mặt không chút thay đổi.
Thời Chung thế nhưng không có đi tìm cô. Thịnh Gia Ngôn hoàn toàn không muốn mình khổ khổ giãy giụa sau làm ra nhượng bộ như thế, nhưng lại được loại tình trạng này.
Tầm Tầm thật không có lương tâm, mỗi lần đều đem món ăn Thịnh Gia Ngôn làm ăn sáng loáng, hài lòng chép chép mồm đi sau, lại hỏi Tư Đồ: “Có phải gần đây chú chân dài có việc gì hay không? Lúc trước chú ấy còn nói để cho con tới nhà học bài, hiện tại liền nhìn cũng không tới nhìn con, ghét…”
Thịnh Gia Ngôn đang dọn dẹp chén đĩa, bị một câu cảm thán của “tiểu tử không có lương tâm” ở ngoài, cũng không còn cách nào. Dù sao lòng người ủng hộ hay phản đối, là chuyện khó thay đổi nhất.
Chuyện hợp tan của người lớn nên nói như thế nào với người trẻ nhỏ đây? Dù sao Tư Đồ cũng không mở miệng được, chỉ có thể kiếm cớ lấp liếm cho qua. Tầm Tầm cũng không níu lấy vấn đề này không buông, chỉ cần Tư Đồ vừa nhắc tới muốn cho cậu ở lại nhà trẻ học thêm vào kỳ nghỉ hè, cậu liền nhận thấy khó bảo toàn bản thân nên tự nhiên chạy cũng nhanh hơn so với người khác, cũng không có rảnh đi trông nom hôm nay chú chân dài đi đâu.
Chuyện mình nói với Thời Chung chẳng lẽ trở thành chuyện nước thả trôi sông sao? Thịnh Gia Ngôn cũng không biết mình nên vui vẻ, hay là nên bất đắc dĩ. Mặc dù anh không muốn thừa nhận, nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ? Nếu không cũng sẽ không giống như bây giờ thường xuyên chờ cô tan việc, làm các loại đồ ăn ngon cho cô, cũng sẽ không có nhiều rượu cô yêu thích trong nhà, để sau khi ăn xong uống một ly, càng không hỏi Tư Đồ: “Năm nay em được nghỉ đông mấy ngày? Chờ Tầm Tầm được nghỉ, chúng ta cùng đi chơi?”
Nhưng hiển nhiên, Thịnh Gia Ngôn không phải đơn giản chỉ đề nghị muốn cùng cô đi du lịch giải sầu người, Tư Đồ gượng cười nói: “Tôn Dao nói rồi, mời em cùng Tầm Tầm đến Pháp. Nếu như anh không chê Tôn Dao líu ríu, lại ngại không muốn nói với cô ấy, thì kêu Tầm Tầm nói giúp anh vài câu, Tôn Dao sẽ mời ba chúng ta cùng đi.”
Thịnh Gia Ngôn tình nguyện thấy cô nghiêm mặt, cũng không muốn thấy cô cười như vậy.
Nhưng hiển nhiên, Thịnh Gia Ngôn không phải đơn giản chỉ đề nghị muốn cùng cô đi du lịch giải sầu người, Tư Đồ gượng cười nói: "Tôn Dao nói rồi, mời em cùng Tầm Tầm đến Pháp. Nếu như anh không chê Tôn Dao líu ríu, lại ngại không muốn nói với cô ấy,
thì kêu Tầm Tầm nói giúp anh vài câu, Tôn Dao sẽ mời ba chúng ta cùng đi."
Thịnh Gia Ngôn tình nguyện thấy cô nghiêm mặt, cũng không muốn thấy cô cười như vậy.
Thịnh Gia Ngôn đang muốn nói thêm gì nữa, nhưng bị tiếng chuông điện thoại di động trong túi Tư Đồ đột nhiên vang lên cắt đứt. Thịnh Gia Ngôn tạm thời đóng lại máy hát, Tư Đồ vừa lấy điện thoại di độn ra, vừa đứng dậy rời khỏi bàn ăn, đi về phía phòng khách nghe điện thoại, còn vừa không quên nói với Thịnh Gia Ngôn: "Chén để đó đi, lát em rửa cho."
thật ra thì chờ khi Tư Đồ tiếp điện thoại xong trở lại phòng ăn, Thịnh Gia Ngôn đã rửa sạch bát đũa hết rồi. Thịnh Gia Ngôn đang lau tay chuẩn bị đi ra, liền thấy mặt Tư Đồ ủ dột đi tới trước mặt anh.
"Điện thoại của ai, sao lại nói lâu vậy?"
"Là lớp trưởng thời phổ thông, nói là sau lễ mừng năm mới lần trước đã lâu rồi mọi người không gặp nhau, mời em chủ nhật này đi."
Nghe cô nói vậy, Thịnh Gia Ngôn đầu tiên là ngân ra, sau đó vẻ mặt có chút phức tạp nhìn cô một cái, có chút không xác định hỏi: "Em... đi không?"
"Em nói để xem lại." Tư Đồ cười khổ một tiếng, "Tiệc rượu tốt nghiệp năm đó đến nay em vẫn vòn thấy sợ."
Sợ xúc cảnh sinh tình, sợ người đàn ông kia cũng sẽ được mời đến, càng sợ người đàn ông kia vì tránh cô, bạn học cũ cũng...
Tư Đồ muốn nói lại thôi, không có nói tiếp. Thịnh Gia Ngôn cũng thoáng sợ sệt. Bởi vì bên tai anh đột nhiên vang lên câu nói anh từng nói với Thời Chung: cô ấy đã từng nói, tiệc rượu năm đó tốt nghiệp năm đó, là ký ức vui vẻ cuối cùng trong đời khi cô nhớ lại là....
Nếu đã biết được chuyện đó, hôm nay cô được bạn học mời dự tiệc, chắc không đơn giản chỉ là một chuyện trùng hợp như vậy?
Anh mong đợi, cũng sợ chuyện đã xảy ra, rốt cuộc vẫn phải đối mặt.... Tư Đồ cũng hỏi ý kiến của anh: "Em muốn hỏi anh có nên đi hay không?"
Thịnh Gia Ngôn nhìn cô, trầm mặc ba giây. Trong ba giây ngắn ngủi đó, anh nghĩ rất nhiều, trong chớp mắt, Thịnh Gia Ngôn muốn bật thốt lên, nói cô chớ đi, nhưng sau một khắc, anh đã nghĩ thông suốt: "đi đi."
Sandy: tội anh quá hờ -.-"
"vậy.... Anh có thể đi cùng em không?" Cái loại đó trường hợp, cho dù cô thấy cảnh thương tình rồi, người kia cũng xuất hiện, hay là đến cuối cùng người kia cũng không lộ diện.... Cho dù đụng phải loại nào cũng làm cô sợ, có một chiên hữu ở bên người, ít nhất cô còn có thể tìm được một chút dũng khí.
Tâm tư Tư Đồ vẫn mãi nghĩ chuyện của mình, hoàn toàn không có phát giác vào giờ phút này, trong mắt Thịnh Gia Ngôn dâng lên tia rối rắm, cặp mắt hơi đỏ lên, nhưng anh không nhịn được nhíu nhíu mày cuối cùng là cười ---
Anh gượng cười cũng không giống như cô ấy, ít nhất xem ra Tư Đồ, anh là mỉm cười không ngại nói: "không thành vấn đề, anh sẽ đi cùng em."
Theo cùng cô có thể biết được mọi chuyện xảy ra... Mặc dù anh đã dự liệu được chuyện đó sẽ làm anh ruột gan đứt từng khúc.
****
Chủ nhật, Thịnh Gia Ngôn lái xe mang theo Tầm Tầm cùng Tư Đồ lên đường. Ánh nắng tươi sáng, hình như ông trời cũng không muốn để một chút áng mây nào xuất hiện trong hôm nay. Đám bạn học trun học vốn là đã có người mang theo người nhà, Tư Đồ nói với trưởng lớp muốn dẫn con theo, tự nhiên đối phương cũng hớn hở đồng ý.
Sau đêm hôm đó, ông trời cũng cực kỳ nể tình, khắp trời đầy sao, sáng chói như mộc.
Tiệc rượu tốt nghiệp năm đó, mọi người chạy theo trào lưu, tổ chức thành buổi vũ hội mặt nạ, mặc dù có mượn mấy đạo cụ cần thiết nhưng vẫn không đủ, còn khá sơ xài, nhưng năm đó mọi người đều rất vui vẻ, chuyện cũ rõ mồn một trước mắt. Tư Đồ nhận thấy lối vào hội trường phát mặt nạ tinh xảo xinh đẹp nhịn không được sinh lòng cảm khái.
Nơi chốn giống nhau, người giống nhau nhưng người và vật không còn.
Tư Đồ và Tầm Tầm cũng đẹp mặt nạ lên, Tầm Tầm chạy đi tìm chỗ đứng, Thịnh Gia Ngôn và Tư Đồ còn đứng ở cửa vào, Tư Đồ liếc một vòng bên trong, bọn họ đến hơi trễ, bên trong đã có bóng người nhốn nháo rồi, mỗi người đều là ăn mặc tinh sảo, sinh động hơn nhiều so năm đó. Chỉ là dưới mặt nạ này, cái nào sẽ là Thời Chung?
Hay hoặc là... Cái nào cũng không phải là anh.
Lúc này, Thịnh Giai Ngôn hơi cong cánh tay, anh ý bảo Tư Đồ, khoác lên cánh tay của anh, đi vào.
[Sandy: kiểu này Thời Chung mà thấy chắc tức điên luôn quá. há há, ai biểu anh biết chuyện mà không lo, cứ để không vậy. Nhưng đọc tới đây chắc mọi người có thể đoán được một phân nào diễn biến sắp đến, nhưng để biết thực hư thế nào, các bạn nhớ đón xem phần tiếp theo!]